NHẠT MÀU

Ashley.

Cái tên xa lạ này giống như cái gai nhẹ nhàng châm vào tim Tụng Nhiên một cái, khiến nó nhói lên. Cảm giác ấy giống như bị mảnh vụn trên chiếc ghế cũ đâm vào trong thịt, không đau lắm, cũng không chảy máu, nhưng lại khiến người ta không thể không để ý.

Tụng Nhiên hiểu, cậu còn biết quá ít về Hạ Trí Viễn.

Hạ Trí Viễn trong điện thoại chỉ là một phần, tính cách của anh tương đối thuần túy. Còn trong hiện thực, Hạ Trí Viễn được tạo thành phức tạp hơn, những thứ bên ngoài, tướng mạo, nghề nghiệp, sở thích, lịch sử tình cảm... Cậu biết rất ít về những thứ này, hoặc là nói, cậu hoàn toàn không biết gì.

Có lẽ vì họ yêu nhau quá nhanh, chưa đủ tin tưởng lẫn nhau. Chờ đến thời điểm thích hợp, tự nhiên Hạ Trí Viễn sẽ đồng ý nói hết toàn bộ.

Cậu bỗng nhiên nảy sinh ham muốn tìm hiểu quá khứ của Hạ Trí Viễn mãnh liệt, nhất là sau khi phát hiện bức tranh dấu chân nhỏ.

Ashley.

Cô bé này là ai, là con gái của Hạ tiên sinh ư?

Nếu như không phải thì tại sao vừa ra đời bé đã ở cùng một chỗ với Bố Bố?

Còn nếu đúng là như vậy, thì bây giờ bé đang ở đâu?

Mấy phút này Tụng Nhiên suy đoán vô số khả năng, cái sau khó bề tưởng tượng hơn cái trước, khiến cậu rất hoảng sợ, mà đáp án chỉ có thể hỏi Hạ tiên sinh mới biết được.

Cách tấm kính khung ảnh, cậu dùng ngón tay miêu tả lại dấu chân nhỏ xanh biếc kia, cảm thấy nó đang dẫm từng bước một trong lòng mình.

Buổi chiều Hạ Trí Viễn gọi điện thoại tới, Tụng Nhiên đang ngồi trên sô pha nhà mình lười biếng vuốt lông cho mèo. Cậu vuốt đến thoải mái, Bố Đâu Đâu được vuốt càng thoải mái hơn. Nó nằm chổng vó để lộ bụng mềm, meo meo meo nũng nịu. Tụng Nhiên meo meo trêu đùa nó một hồi lâu, đến khi nhận điện thoại cũng không dừng, cũng vô thức meo một tiếng.

Hạ Trí Viễn cười nói: "Em thành tinh rồi hả?"

Tụng Nhiên cắn đầu lưỡi mắc sai lầm một cái, cũng cười theo: "Em nào dám chứ, sau khi kiến quốc không cho phép động vật thành tinh, em vẫn đang ngoan ngoãn giả làm mèo đây."

Hạ Trí Viễn bèn trêu cậu: "Vậy lặng lẽ kêu thêm một tiếng đi, tôi sẽ không để người khác nghe thấy đâu."

"Đừng đừng đừng, chuyện này xấu hổ lắm."

Trong lúc lơ đãng Tụng Nhiên còn meo được, một khi ý thức được chắc chắn cậu sẽ nói lắp, vội vàng xin tha thứ: "Không đùa giỡn với anh nữa, là em là em, là Tụng Nhiên nhà anh đây."

Năm chữ cuối cùng lanh lảnh đáng yêu, tựa như kẹo viên socola va nhau, ngọt ngào rơi vào tai.

Hạ Trí Viễn uống một hớp rượu, chọn trọng điểm nhắc lại: "Ừm, là Tụng Nhiên nhà tôi."

Giọng nói có thâm ý khác.

Tụng Nhiên chỉ cảm thấy mặt nóng lên, cậu vùi mặt vào lông mèo dày rậm, vùi một hồi lâu mới xấu hổ ngẩng lên, khóe môi cũng cong cong: "Anh... Hôm nay anh làm việc có mệt không?"

"Cũng ổn, không khác mấy ngày trước lắm, quen cũng đỡ hơn. Công việc cũng sắp xong rồi, áp lực không lớn như những ngày đầu tiên." Hạ Trí Viễn trả lời cậu, sau đó đổi đề tài: "Còn em thì sao, dọn dẹp nhà cửa mất bao lâu, cả ngày hả?"

Tụng Nhiên cầm chân mèo nắn đi nắn lại: "Không có đâu, chỉ bận rộn nửa ngày thôi. Đến giữa trưa là dọn xong, chiều em dẫn Bố Bố ra ngoài mua thức ăn, mua nửa cân tôm tươi, một cân ốc đồng, vẫn chưa luộc, giờ đang tạm nuôi trong chậu nước. Bố Bố thích lắm, thằng bé ngồi một mình ngoài ban công chơi nửa tiếng mà vẫn không chán... À, đúng rồi, em định hai hôm nữa sẽ làm một cái bể cá, để Bố Bố học cách nuôi cá con và tôm con, về sau làm bài tập trong nhà trẻ cũng có thểm chút tài liệu. Vậy có được không anh?"

"Đương nhiên là được rồi." Hạ Trí Viễn vui vẻ đồng ý, "Ban công trong nhà rất lớn mà vẫn để không, cứ tùy em khai thác. Nếu em thích thì cũng có thể làm một ban công nhỏ ngoài phòng ngủ, bày mấy đồ trang trí mà em thích. Tôi ở một mình không để ý lắm, chẳng bày biện gì cả, phải làm phiền em hao tâm tổn trí rồi."

Phòng ngủ chính à.

Tụng Nhiên nhớ đến chiếc giường đôi kích thước rộng lớn kia, hai tai đỏ bừng: "Được chứ."

Giường là của em, ban công là của em, phòng ngủ là của em, ngay cả Hạ tiên sinh cũng là của em... Tụng Nhiên cười đến không ngậm miệng được, nắn mèo càng mạnh hơn. Bố Đâu Đâu tức giận đạp vào mặt cậu một cái.

Hạ Trí Viễn nghe thấy tiếng kêu đau thảm thiết của cậu thì thấp giọng bật cười, lại cảm thấy sự ủ rũ bỗng ào tới.

Anh thật sự muốn về nhà nghỉ ngơi.

Tường trắng trong phòng khách đang chiếu video toàn cảnh hôm nay tiểu Q quay lại, ánh sáng và màu sắc rực rỡ, chiếu rọi màn đêm căn nhà bên kia bờ đại dương. Hạ Trí Viễn mặc áo ngủ ngồi trên sô pha, nhìn chàng thanh niên sức sống tràn trề và bé cưng đi tới đi lui bên cạnh cậu.

Đây là một ngày rất đẹp trời.

Mười giờ sáng, ánh nắng êm dịu ấm áp, bàn ghế, tủ quầy và sàn nhà đã được lau sạch không dính một hạt bụi. Tụng Nhiên ngâm nga một ca khúc không biết tên, cậu ôm chiếc bể cá thủy tinh nhỏ đi từ cửa đối diện đến, đặt nó lên bệ cửa sổ. Rong trong bình dập dờn, mấy con cá con đang bơi lội ở đó, ánh nắng phản chiếu trong nước hiện ra cầu vồng nhỏ xinh đẹp.

Trừ bệ cửa sổ, trên bàn ăn cũng thêm mấy vật trang trí mới.

Một chiếc bình sứ màu trắng, cắm một bông hướng dương, một nhánh Casablanca và lác đác mấy nhành baby.

Một bộ cốc Mark, là ba chiếc lớn nhỏ, đều được tạo hình động vật đáng yêu, còn thêm một thìa gỗ nhỏ bên trên.

Một xấp thẻ giấy tạo hình 3D, nội dung là những động vật nhỏ trong rừng sâu. Bố Bố ngồi bên cạnh bàn ăn, tay cầm một chiếc kéo nhỏ cắt ra, lại chồng lên theo từng bước, phân loại bọn chúng – Sóc chuột và sóc xám ở cùng một chỗ, dê lông xoăn và dê có sừng ở chung một chỗ, mấy con thỏ nhỏ cao thấp mập ốm lại là một nhóm khác.

Trong đoạn video luôn có tiếng mèo kêu mềm mại, thi thoảng tiểu Q lại chạy đến chỗ khác, tiếng kêu nhỏ hơn, sau đó nhanh chóng vang lên. Hình như con mèo này rất thích tiểu Q, nó đuổi theo con robot nhỏ như hình với bóng, chiếc đuôi dài xõa tung thỉnh thoảng lại đảo qua ống kính, rất thú vị.

Hạ Trí Viễn không nhịn cười được.

Từ khi video bắt đầu phát từ giây thứ nhất cho đến bây giờ, anh tận mắt nhìn thấy nhà cửa mình chậm rãi thay đổi phong cách. Thay đổi không to tát phức tạp, đều từ những chỗ nho nhỏ không đáng kể, nhưng lại thêm không khí gia đình ấm áp mà trước đó không có.

Anh bắt đầu mong chờ nửa tháng nghỉ ngơi sau khi buổi ra mắt sản phẩm kết thúc.

"Hạ tiên sinh, sáng nay lúc quét dọn phòng ngủ, em... Phát hiện một vài thứ." Đầu bên kia Tụng Nhiên thấy bầu không khí hài hòa thì làm như lơ đãng mở lời: "Trên tường có một bức tranh, là dấu chân của hai đứa bé. Anh... Có ấn tượng gì với cái này không?"

Hạ Trí Viễn khẽ nhíu mày: "Sao thế?"

Tụng Nhiên căng thẳng ngừng lại. Cậu đấu tranh trong lòng mấy giây, do dự nói: "Em, em khá tò mò với bức tranh kia, đặc biệt là cái tên Ashley. Hạ tiên sinh, đó là con gái của anh, em gái của Bố Bố hả?"

Hạ Trí Viễn không trả lời ngay.

Anh cầm lấy điều khiển đặt trên bàn trà nhấn nút tạm dừng, hình ảnh trên màn hình đứng im ở một giây phút ngẫu nhiên nào đó.

Phòng khách im lặng trở lại, một chiếc đèn nhỏ bên cạnh sô pha đang tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếu ra bóng mờ trên gương mặt ngũ quan sắc sảo của Hạ Trí Viễn. Anh giơ tay nhấn mi tâm, bỗng cảm thấy mệt mỏi – Một vài chuyện cũ không vui lại lần nữa hiện lên trước mắt, nó rõ mồn một, không thể xua đi được.

"Việc này thì khá phức tạp, tôi nói cho rất ít người. Đương niên, nếu em cảm thấy hứng thú thì tôi có thể kể cho em nghe."

Giọng của anh rất bình tĩnh, nhưng Tụng Nhiên lại phát hiện được bên dưới sự bình tĩnh ấy vẫn là miễn cưỡng, bèn vội nói: "Không, không cần đâu. Nếu anh cảm thấy không tiện thì kể sau hoặc là không kể cũng được, em ổn mà... Dù sao cũng là chuyện riêng của anh, em không nên để ý quá."

Hạ Trí Viễn lắc đầu bật cười: "Đừng hiểu lầm, không phải là không tiện kể, mà là sợ em biết sẽ cười nhạo tôi."

"Sao lại thế!" Tụng Nhiên vô cùng kinh ngạc.

Vì vậy Hạ Trí Viễn đứng dậy đẩy cánh cửa trượt thủy tinh giữa phòng khách và vườn sau ra. Một cơn gió mát ùa đến thổi tung rèm cửa hai bên. Anh tựa vào khung cửa lắc lắc ly rượu trong tay, nói: "Tụng Nhiên, trước đó chúng ta từng cãi nhau một lần trong điện thoại. Tôi nói tôi không muốn có con trước năm 35 tuổi, Bố Bố hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn. Khi đó em đã mắng tôi làm tình không biết đeo bao, mà có bao cũng không quản được dương v*t, em còn nhớ nữa không?"

Tụng Nhiên hơi sững sờ, hình như đúng là cậu đã từng mắng một câu thô tục như vậy, bèn đạp một cái vào mặt mình: "Cái đó, cái đó... Anh đừng nhắc nữa mà..."

Em còn muốn đào cái hố để chôn thật kín cái lần nói xàm đó, sao anh còn nhớ cơ chứ?

Hạ Trí Viễn nói: "Thật ra có một chuyện có lẽ em không biết – Đeo bao không bảo vệ được trăm phần trăm, bởi vì tinh dịch khỏe mạnh có thể sống sót mấy tiếng đồng hồ trong bao cao su."

Tụng Nhiên mở to hai mắt.

Cậu mất rất lâu mới hiểu được ý nghĩa của những lời này, sau đó kinh ngạc đến nỗi mặt mày cứng đờ: "Hạ, Hạ tiên sinh, ý anh là.... Bố Bố sinh ra là do mẹ bé dùng, dùng thứ bắn trong bao...."

"Đúng thế." Hạ Trí Viễn gật đầu.

Tụng Nhiên tiếp tục hỏi trong khiếp sợ: "Nhưng tại sao cô ấy phải làm thế? Không phải sinh con là việc mà vợ chồng phải tôn trọng lẫn nhau sao? Anh không muốn sinh, nếu cô ấy muốn thì cũng đâu nên dùng cách đó để mang thai cơ chứ... Không không không, không đúng, là cô ấy muốn có con nên mới giấu anh mang thai Bố Bố, sau đó hai người rạn nứt tình cảm rồi ly hôn, chia tay. Vậy tại sao vợ cũ của anh không đưa Bố Bố đi mà lại giao cho anh nuôi? Chuyện này khó hiểu quá!"

Hạ Trí Viễn nghe cậu đoán mò, càng đoán càng đi lệch, bèn kịp thời ngắt lời: "Tụng Nhiên, tôi chưa từng kết hôn."

"..."

Tụng Nhiên đổi cách suy nghĩ: "Vậy là cô ấy muốn dùng con đến ép cưới ư?"

"Không phải."

"Vậy, vậy thì vì cái gì?" Tụng Nhiên thật sự không đoán ra được.

Hạ Trí Viễn nhìn ánh sáng lấp lóe phản chiếu trong ly rượu, vẻ mặt hờ hững.

Anh thấp giọng nói: "Mẹ của Bố Bố rất muốn có con, vô cùng muốn. Nhưng cô ấy chỉ muốn có con chứ không cần tôi. Thực tế thì cho đến bây giờ cô ấy chưa từng yêu tôi – Tụng Nhiên, cô ấy cũng giống em, là đồng tính luyến ái bẩm sinh."

Tụng Nhiên như bị sét đánh, cậu nghẹn họng ngây người.

Đây là một câu chuyện cũ khó mà nhẹ lòng kể hết được. Nhất là với một người đàn ông nghiêm túc tự ràng buộc như Hạ Trí Viễn, mấy chữ "Bị les lừa gạt lấy t*ng trùng", tuy hời hợt đấy, nhưng trong đó ít nhiều gì cũng có nhục nhã.

Không phải anh thiếu cảnh giác, mà chuyện này hoang đường đến độ không nằm trong phạm vi đề phòng của anh.

Sáu năm trước, trên chuyến bay từ Dallas đến San Francisco, lúc cô gái dịu dàng xinh đẹp, trên khóe mắt có một nốt ruồi lệ kia đưa chiếc khăn ướt bày tỏ thiện ý, Hạ Trí Viễn không hề nghĩ rằng, toàn bộ giá trị của bản thân mình trong mắt cô ta chỉ vẻn vẹn là một phần t*ng trùng chất lượng cao mà thôi.

________________________

Người post: Yến Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi