NHẬT MỘ Ỷ TU TRÚC

Edit + Beta: Vịt

**** Lâu lắm rồi mới quay lại bộ này T_T

Cầm thành tích liền nghỉ, trước khi nghỉ giáo viên để các bạn học ở lại tổng vệ sinh.

Hứa Tiểu Minh thông đồng Tề Mộ: "Chúng ta đi quét dọn sân vận động?"

Tề Mộ cảm thấy chuyện này khả thi, thế là hai anh em bá vai bá cổ đi quét dọn (hoa rụng) sân bóng rổ.

Khối sơ nhất nghỉ sớm, thấy trên sân vận động có người, nháo nhào chạy tới xem náo nhiệt. Con trai cấp này, chạy băng băng trên sân bóng cũng chỉ có một chữ soái viết in hoa.

Đừng nói Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh, ngay cả đồng đội mụn thanh xuân đầy mặt kia của bọn họ cũng như mở ra mĩ nhan cấp 10, soái vô cùng.

Hứa Tiểu Minh là tên điên, mắt thấy một đám học muội, chơi càng thêm hăng, sau khi show một loạt động tác, mệt như chó hỏi Tề Mộ: "Tớ giống Lưu Xuyên Phong không?"

Khóe miệng Tề Mộ khẽ nhếch, một cú ném ba bước, thành công giành được một mảnh tiếng reo hò.

"Số 10 đẹp trai quá, Lưu Xuyên Phong ngoài đời thực!"

"Tui cảm thấy giống Tiên Đạo hơn!"

"Số 10 là áo bóng Anh Mộc, cậu ý cười lên chẳng lẽ không giống Anh Mộc Hoa Đạo (*) hơn sao!"

((*) Tiên Đạo (Sendoh Akira), Lưu Xuyên Phong (Rukawa Kaede), Anh Mộc Hoa Đạo (Hanamichi Sakuragi). Cả 3 đều là nhân vật trong bộ Slam Dunk)

Hứa Tiểu Minh chua loét nói: "Anh Mộ, mình có thể không tỏ ra soái không!"

Tề Mộ mắng hắn: "Kẻ ác cáo trạng trước."

Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, đám tiểu tử này càng thêm hăng, chơi càng thêm náo nhiệt.

Tổng vệ sinh trước kỳ nghỉ cũng chỉ là tỏ hình thức, giáo viên cũng không trông cậy vào bọn họ thật có thể làm gọn gàng, căn bản sau khi quét dọn chút liền để bọn họ đi.

Khối sơ nhị tổng vệ sinh kết thúc, đám lười biếng Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh vẫn chưa xong chuyện, cả đám mỗi người đều muốn khoe khoang, mang ra thi thố.

Không chút hồi hộp nào chính là Tề Mộ nhân khí cao nhất, thần kinh vận động của cậu phát triển, lại lớn lên cao gầy đẹp trai, mặc dù thanh danh quá hung tàn, nhưng đàn ông không tệ phụ nữ không yêu, sau lưng cậu một đám fan girl, đủ để đối chọi với team thái thái của Doãn Tu Trúc.

Doãn Tu Trúc sau khi tan học trước tiên tới lớp ba, học ủy lớp ba nói với anh: "Tề Mộ ở sân vận động."

Doãn Tu Trúc gật gật đầu, nói: "Rác đưa cho tớ đi, tớ mang hộ ra ngoài."

Học ủy lớp ba mặt đỏ tim đập nói: "Được, được." Sau khi đưa cô nàng lại hối hận vô địch, trời ạ, để đôi tay thi điểm tối đa kia xách túi rác, có phải quá phí của trời rồi hay không.

Doãn Tu Trúc bây giờ chính là thần thoại của khối sơ nhị, tạm nghỉ học một năm, trở lại nắm lấy hạng nhất khối, cấp 2 Quốc Thụy kể từ sau khi thành lập lớp mũi nhọn, vẫn là lần đầu bị học sinh lớp thường cướp hạng nhất!

Càng đừng nói anh còn lớn lên đẹp trai như vậy!

Em gái học ủy nhớ tới《Kỵ sĩ Vampire》mới xem xong gần đây, không nhịn được ảo tưởng: Doãn Tu Trúc chính là Clan Kaname phiên bản đời thực đi!

Sự tồn tại hoa lệ, tuấn mỹ, khiến người ta ngưỡng vọng.

Chờ lúc em gái hoàn hồn, Doãn · Clan Kaname · Tu Trúc tuấn mỹ đã không thấy nữa, em gái hết sức ảo não, không muốn nghỉ về nhà nữa!

Doãn Tu Trúc ném rác xong liền tới sân vận động, vừa vào đã nghe thấy tiếng cố lên náo nhiệt.

Anh nhìn tới, vừa lúc nhìn thấy Tề Mộ nhảy lấy đà, thiếu niên đứng ở đường thứ 3, thân thể trẻ tuổi giống như cá nhảy ra mặt nước, bắn ra mồ hôi giống như giọt nước dưới ánh mặt trời, khúc xạ ra tia sáng như sao.

Bịch một tiếng.

Bóng tinh chuẩn vào khung, kèm theo tiếng reo hò như điên của các bạn học.

Tề Mộ tươi cười đầy mặt, cùng đồng đội bên cạnh vỗ tay, sau đó lui về phòng thủ.

Khóe miệng Doãn Tu Trúc vung lên, xuyên qua đám người, trực tiếp đi tới......

Trên sân bóng cục diện đã nghiêng về một phía, đội Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh dẫn trước đối phương mười mấy điểm, nếu không phải em gái cổ vũ quá nhiều, đối phương cũng không muốn chơi nữa!

Lúc này mắt thấy sắp thắng rồi, Tề Mộ lại bỗng nhiên ngừng lại.

Hứa Tiểu Minh gọi cậu: "Anh Mộ, tiếp bóng!"

Tề Mộ nói: "Không chơi nữa, nên về nhà rồi."

Người ở đó đều ngẩn người, chơi đang vui, sao lại muốn đi? Show thêm nữa đi, đẹp trai như vậy!

Tề Mộ cầm quần áo chơi bóng lên lau mồ hôi, nói: "Được rồi, tổng vệ sinh trong lớp cũng kết thúc rồi, còn không về nhà là muốn ở lại qua tết?"

Vừa nói cậu thẳng tắp đi về phía đám người.

Hứa Tiểu Minh theo bóng lưng cậu nhìn sang, trong nháy mắt hiểu rõ: "Á á á, chơi tiếp lát đi, bảo Doãn Tu Trúc chờ chút không được sao?"

"Không chơi nữa." Tề Mộ khoát tay một cái nói, "Mệt rồi."

Mệt cái quỷ đấy! Hắn cũng chưa mệt, Tề Mộ sẽ mệt? Còn không phải thấy Doãn Tu Trúc đến, nhất thời không đợi được chốc lát. Không biết vì sao, trong đầu Hứa gà con lại toát ra 3 chữ như vậy — Vợ quản nghiêm.

Đệt! Bạn học Gà Con mắng một câu, cái gì với cái gì, cái đầu này của hắn thật sự nên tiêu độc rồi!

Cho dù mọi người giữ lại thế nào, Tề bá chủ nói đi là đi, không chút do dự.

Cậu mặc như vậy, Doãn Tu Trúc chỉ dám nhìn mắt cậu: "Chơi thêm lát nữa đi, không vội."

Tề Mộ cười một tiếng: "Không, chúng ta về nhà."

Nụ cười này của cậu, Doãn Tu Trúc ngay cả ánh mắt cậu cũng không dám nhìn nữa.

Tề Mộ nói: "Tớ trước đi thay quần áo." Trong sân vận động nhiệt độ vẫn ổn, đi ra ngoài thật sự phải lạnh thành cún, Tề Mộ phải trước tới phòng thay đồ chuyến.

Doãn Tu Trúc nói: "Ừ, cẩn thận bị lạnh."

Hai người bọn họ đi, các học đệ học muội xem bóng vẻ mặt tiếc hận, nhưng có một nhóm em gái như vậy, hưng phấn tới nhỏ giọng thét chói tai: "Sủng quá, Tề bá chủ của chúng ta sủng thật sự!" "Tui sao cảm thấy Doãn học bá sủng hơn chứ, nhìn ánh mắt kia kìa, ôn nhu muốn chết!" "Hai người bọn họ tình cảm thật tốt QAQ!" "Nói thật, hai người bọn họ thật sự chỉ là bạn tốt sao?" "Tui mặc kệ, dù sao trong thế giới chúng ta, hai người bọn họ là một đôi!"

Tề Mộ đi rồi, những người khác cũng giải tán, Hứa Tiểu Minh theo sau tới phòng thay đồ.

Lập tức sắp nghỉ rồi, mọi người tâm tình đều rất tốt, cười cười nói nói ồn ồn ào ào, sức sống bắn ra bốn phía tới cả phòng thay đồ cũng không bỏ xuống được.

Tề Mộ sợ Doãn Tu Trúc chờ lâu, nhanh nhẹn thay xong quần áo ra ngoài.

Doãn Tu Trúc cầm chén giữ ấm trong tay, bên trong là nước khoáng nhiệt độ vừa vặn.

Tề Mộ cầm tới ừng ực uống, cậu ngửa đầu, ở giữa còn có chút hơi nước, cổ trắng nõn giống như một khối mỹ ngọc, hình trăng non, đẹp tới khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.

Doãn Tu Trúc cũng có chút khát.

Tề Mộ uống xong hỏi anh; "Nước vẫn còn ít, cậu muốn không?"

Doãn Tu Trúc nhận lấy bình nước, hướng chỗ Tề Mộ uống qua uống một ngụm.

Không uống còn được, vừa uống anh cảm giác mình uống vào không phải nước, mà là mật ong nóng hổi, đầu lưỡi, khoang miệng, cổ họng đều bị mùi vị vừa ngọt vừa nóng này làm cho tê rần.

Tề Mộ không phát giác gì, trong lòng cậu có chuyện, thấy Doãn Tu Trúc uống xong, vội vàng hỏi: "Cậu nghỉ đông có sắp xếp gì không?"

Đầu lưỡi Doãn Tu Trúc vẫn tê, nói chuyện cũng không rõ ràng: "Huh?"

Tề Mộ lại hỏi anh: "Lập tức nghỉ đông rồi, bên ba cậu có nói để cậu làm gì không?" Đặt vào trước kia Doãn Tu Trúc chính là lẻ loi ở nhà, cửa lớn không ra cửa phụ không bước, cứ thế trải qua cả kỳ nghỉ.

Hiện giờ hẳn sẽ không như vậy nữa, Doãn Chính Công khả năng có sắp xếp khác.

Doãn Tu Trúc hỏi ngược cậu: "Còn cậu?"

Giữa lông mày Tề Mộ mang theo chút ảo não: "Mẹ tớ sợ lạnh, muốn tới hải đảo nghỉ."

Doãn Tu Trúc vừa nghe, trong lòng tràn đầy thất vọng: "Cậu cũng muốn đi sao?"

"Đúng vậy." Tề Mộ nói, "Ba tớ không đi được mấy ngày, tớ không bên cạnh Đại Kiều, một mình bà ấy nhất định đi lạc."

Doãn Tu Trúc rũ mắt, nói: "Cậu nên đi."

Tề Mộ không nhịn được hỏi: "Cậu cũng đi đi, chỗ đó cũng không có gì chơi, hai bọn mình ở cùng thì không nhàm chán."

Doãn Tu Trúc dĩ nhiên muốn đi, chỉ là......

Anh lắc đầu nói: "Ba tớ sẽ không đồng ý, cuối năm bận, có không ít tiệc phải tham gia, tớ khả năng phải ở cùng ông ấy."

Tề Mộ cũng đoán được, cho nên mới mất mát, cậu nói: "Vậy thì thôi, bọn mình liên lạc QQ."

Trong lòng Doãn Tu Trúc nổi lên từng tia vị đắng, còn chưa xa nhau đã bắt đầu nhớ cậu: "Được, cậu sẽ đi đâu, có chênh lệch múi giờ không?"

"Có......" Tề Mộ nghĩ chút, đánh giá nói: "Hẳn không nhiều, cũng chỉ 3-4 tiếng."

Doãn Tu Trúc gật đầu nói: "Vậy được, cậu chơi vui vẻ, khai giảng gặp."

Tề Mộ thở dài: "Thật là chỉ có thể khai giảng gặp!"

Hai người bọn họ đi ra cổng trường, chia ra lên xe về nhà, dọc đường đi trong lòng Doãn Tu Trúc đều buồn buồn, không nhịn được lấy điện thoại ra, lật xem ảnh chụp bên trong: Chẳng lẽ cả kỳ nghỉ đông, đều chỉ có thể nhìn Tề Mộ trên màn hình sao?

Doãn Tu Trúc dùng di động ma sát gương mặt cậu, trong lòng trống vắng.

Ai ngờ anh vừa đến nhà, điện thoại liền vang lên, là Tề Mộ gọi tới.

Doãn Tu Trúc miễn cưỡng chờ tiếng chuông vang lên hai cái sau đó mới nhận điện: "Tề Mộ."

Âm thanh Tề Mộ cách micro vẫn trong sáng như vậy: "Ba cậu ở nhà không?"

Doãn Tu Trúc nói: "Không có, mấy hôm nay ông ấy đều sẽ không về."

Tề Mộ hoan hô một tiếng, nói: "Tớ tới nhà cậu ở vài ngày."

Doãn Tu Trúc sửng sốt, nghi ngờ mình không nghe rõ.

Tề Mộ giải thích: "Tớ phải tuần nữa mới đi, tớ xin ý kiến với mẹ tớ, bà ấy cho tớ tới nhà cậu làm bài tập!"

Doãn Tu Trúc giương ra nụ cười nói: "Được, được, cậu giờ đến luôn sao?"

Tề Mộ nói: "Đang trên đường rồi!"

Doãn Tu Trúc mơ hồ nghe thấy tiếng Tề Đại Sơn, ông nói: "Con đừng chỉ tới lo chơi, làm bài tập cẩn thận, không làm xong ba tịch thu điện thoại của con!"

Tề Mộ nói: "Ba yên tâm, con khẳng định làm xong hết!"

Sau khi cúp điện thoại, Doãn Tu Trúc nhận được tin nhắn Tề Mộ gửi tới: "Nghe thấy không, không làm xong bài tập tớ không còn điện thoại nữa, không có điện thoại tớ đi nước ngoài cũng chỉ có thể ở trong mơ gặp mặt với cậu!"

Tim Doãn Tu Trúc căng chặt, đáp lại cậu: "Yên tâm, khẳng định làm xong hết."

Tề Mộ cười hì hì nói: "Có cậu ở đây, đương nhiên làm xong hết."

Doãn Tu Trúc cứ như vậy bị Tề bá chủ ăn sạch. Chuyện giúp cậu làm bài tập, e là đời này cũng không cấm được nữa.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Tề Mộ đến Doãn gia, vừa thay xong quần áo ở nhà điện thoại liền vang lên.

Doãn Tu Trúc nói: "Tớ đi pha cacao nóng cho cậu."

Tề Mộ vui rạo rực: "Được!"

Cậu nhận điện thoại, là Phương Tuấn Kỳ gọi tới, trong lòng Tề Mộ hiểu rõ, hỏi: "Chuyện gì?"

Phương Tuấn Kỳ ngừng chút, âm thanh có chút nghẹn ngào: "Cậu đang ở nhà Doãn Tu Trúc?"

Tề Mộ nói: "Ừ, sẽ ở nhà cậu ấy mấy ngày."

Phương Tuấn Kỳ nói: "Tớ đi tìm cậu."

Tề Mộ nói: "Được, cậu ăn tối chưa? Bọn tớ làm nhiều chút."

Phương Tuấn Kỳ nói: "Vẫn chưa ăn, tớ mang theo đồ ăn tới."

Tề Mộ vội vàng nói: "Làm phần tôm hùm đi, phải cay, càng cay càng tốt."

Âm thanh nghẹn ngào của Phương Tuấn Kỳ mang theo tia ý cười: "Được!"

Cúp điện thoại, Tề Mộ nói với Doãn Tu Trúc chuyện Phương Tuấn Kỳ sẽ tới, Doãn Tu Trúc: "Có chuyện gì gấp sao?"

Tuy nói Phương Tuấn Kỳ cũng thường xuyên tới nhà Doãn Tu Trúc, nhưng nếu như không phải Tề Mộ chủ động mời, y cực ít chủ động đến đây.

Tề Mộ không giấu Doãn Tu Trúc, nói đầu đuôi gốc ngọn chuyện Phương gia với anh. Nghe cậu nói xong, Doãn Tu Trúc thật lâu mới hồi phục tinh thần.

Anh nói: "Cậu thật tốt."

Tề Mộ nói: "Tớ không làm gì cả, đều là ba tớ làm."

Trong mắt Doãn Tu Trúc là ấm áp như đốm lửa: "Nếu như không phải cậu, chú Tề sẽ mặc kệ Phương gia."

Tề Mộ khó giải thích được bị anh nhìn tới có chút xấu hổ, cậu gãi gãi sau gáy nói: "Đều là bạn bè, có thể giúp thì giúp."

Doãn Tu Trúc cười cười, ôn thanh nói: "Có thể trở thành bạn cậu, thật sự rất may mắn."

Tề Mộ giống như một bó ánh sáng, hấp dẫn vô số người tới gần cậu. Cậu không cảm thấy mình làm cái gì, nhưng kỳ thực cậu mang đến cho xung quanh ánh sáng và ấm áp không gì sánh kịp, khiến tất cả người đến gần cậu đi ra khỏi mê mang và thống khổ.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Phương Tuấn Kỳ xách tôm hùm tới Doãn gia, Doãn Tu Trúc đã bày món ăn lên bàn.

Phương Tuấn Kỳ kinh ngạc nói: "Lợi hại thật đấy."

Tề Mộ giống như mình được khen: "Phải không phải không, lợi hại chứ!"

Phương Tuấn Kỳ nói: "Có thể mở quán rồi."

Doãn Tu Trúc nói: "Tớ đi rót canh." Anh cố ý đến phòng bếp, cho hai người bọn họ một không gian riêng.

Bỗng dưng chỉ còn lại Phương Tuấn Kỳ và Tề Mộ, hai thiếu niên lại đều có chút mất tự nhiên, Tề Mộ rất sợ cảm ơn của Phương Tuấn Kỳ, Phương Tuấn Kỳ lại là cảm tạ trong lòng quá nặng, thậm chí không cách nào dùng ngôn từ thoải mái để diễn tả.

Qua lúc lâu, Phương Tuấn Kỳ nói: "Cám ơn cậu và chú Tề."

Tề Mộ nói: "Không có gì."

Phương Tuấn Kỳ bị một đống lời chẹn tới cổ họng đau, tới cuối cùng lại chỉ có thể đưa ra một câu: "Tề Mộ, sau này xông pha khói lửa, huynh đệ không chối từ." Thiếu niên choai choai nói ra lời như vậy, giống như xem nhiều phim võ hiệp vậy.

Nhưng kỳ thực đây chính là miêu tả chân thật nhất nội tâm y, không cách nào nói nhiều ngôn từ hơn, chỉ có thể gắt gao ghi tạc phần ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này ở đáy lòng.

Tề Mộ cho ngực y một đấm: "Cậu đừng nói nhảm mà!"

Doãn Tu Trúc đứng ở sau cửa phòng bếp, nhìn Phương Tuấn Kỳ hốc mắt đỏ bừng, nhìn Tề Mộ lộ ra nụ cười.

Trong lòng anh ánh mặt trời chiếu khắp, mặc dù sương mù và dơ bẩn cũng bị chiếu ra, nhưng vô cùng tham lam mà khát vọng bó ánh sáng phía trên này.

Thật tốt, Tề Mộ thật sự quá tốt.

Phương Tuấn Kỳ sau khi ăn cơm xong liền đi, cách ngày Tề Mộ mời Hứa Tiểu Minh, Hứa Tiểu Minh còn gọi Phương Tuấn Kỳ, 4 người tụ một chỗ, chơi đến quá nửa đêm.

Hứa Tiểu Minh tận mắt nhìn thấy Doãn Tu Trúc "làm hộ" bài tập, hâm mộ tới mắt cũng xanh: "Anh Doãn, cậu thật sự không nhận việc riêng?"

Tề Mộ mắng hắn: "Biến, đừng có ý kiến với cậu ấy."

Hứa Tiểu Minh gào khóc: "Doãn Tu Trúc, Tề Mộ cậu ta cho cậu cái gì, Hứa Tiểu Minh tớ cho cậu gấp đôi!"

Doãn Tu Trúc cười một cái, Tề Mộ lập tức giống như đuổi ruồi mà đuổi Hứa Tiểu Minh đi.

Chuyện trong nhà Phương Tuấn Kỳ có manh mối, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, nói móc Hứa Tiểu Minh: "Chỉ cái thành tích kia của cậu, làm bài tập hay không giáo viên cũng không quan tâm."

Hứa Tiểu Minh không đánh lại Tề Mộ, nhưng có thể đánh nhau với Phương Mập.

Nhìn thấy hai người này xoắn lại với nhau, Tề Mộ cũng vui vẻ tới mặt mày cong cong.

Qua năm, đảo mắt đã khai giảng.

Tề Mộ trước khai giảng một ngày trở lại, đột nhiên từ nơi mặc áo tay ngắn trở về thành phố lạnh như băng, cậu lạnh tới run rẩy mãi.

Doãn Tu Trúc muốn gặp cậu, muốn tới một đêm không ngủ.

Tề Mộ rep lại anh: "Ngày mai ở trường gặp."

Doãn Tu Trúc cũng không tiện tới Tề gia tìm cậu, chỉ có thể đè lại trái tim nhớ cậu tới ngày đêm khó ngủ, nhìn ảnh trong điện thoại mà Tề Mộ hồi nghỉ đông gửi tới cùng với hình ảnh của bọn họ trong video anh quay lại, dày vò chờ đợi ngày mai.

Sáng hôm sau, anh vừa tới trường, đã nhìn thấy Tề Mộ mặc áo lông trắng, cả người giống như nắm tuyết.

Tim anh nhảy mạnh, chân cũng không thể cử động. Tề Mộ nhào về phía trước, cho anh một cái ôm lớn: "Tớ rốt cuộc về rồi, sắp bị mẹ tớ niệm chết rồi!"

Doãn Tu Trúc không dám cử động, chỉ có thể mặc cho cậu ôm, may mà trời lạnh quần áo mặc nhiều, nếu không anh không chừng sẽ làm ra hành động lúng túng gì.

Học kỳ mới bắt đầu, Doãn Tu Trúc hận không thể trường học vĩnh viễn đừng nghỉ, như vậy anh có thể ngày ngày nhìn thấy Tề Mộ, không cần chịu đựng nỗi khổ tương tư.

Tề Mộ đi chơi lâu như vậy, trở về đương nhiên sẽ mang theo quà.

Hứa Tiểu Minh nhìn nhìn vỏ sò vỡ trong tay mình, ghét bỏ nói: "Anh Mộ, cậu hẳn là đi biển tiện tay nhặt, làm quà cho tớ đi!"

Tề Mộ nói: "Đồ này trị giá 200 đô đấy, cậu đi nhặt cho tớ xem nào?"

Hứa Tiểu Minh: "......" Giá 2 đồng, không thể nhiều hơn.

Hắn lại hỏi Tề Mộ: "Còn cái chén ốc biển kia của Doãn Tu Trúc?"

Tề Mộ bình tĩnh nói: "1 nghìn 6......"

Hứa Tiểu Minh nói: "Xấp xỉ cái của tớ mà, sao cái kia đẹp vậy?"

Tề Mộ bổ sung hết: "...... Đô."

Hứa Quý Phi khởi nghĩa: "Không được rồi không được rồi, cuộc sống này không cách nào sống nữa rồi!"

Non nửa năm sau, Hứa Tiểu Minh một câu thành châm ngôn, anh Mộ của hắn thật sự không cùng hội với hắn nữa rồi, người ta có bạn cùng bàn mới rồi!

Lúc lên sơ tam, cả khối đều phải xáo trộn ghép lại, bắt đầu chia lớp mới.

Kỳ thi cuối kỳ trước, Tề Mộ còn nước đến chân mới nhảy, ảo tưởng mình bỗng nhiên bị Văn Khúc Tinh nhập, không cẩn thận thi được top 30 khối, vinh hạnh vào cùng một lớp, ngồi cùng một bàn với Doãn Tu Trúc.

Vì thế Tề Mộ còn hỏi Tề Đại Sơn: "Ba ơi, đại sư đặt tên cho con hồi bé còn sống không? Con đi tìm ông ấy coi chút."

Tề Đại Sơn liếc cậu một cái: "Coi cái gì?"

Tề Mộ: "Coi con có thể thi được top 30 khối không."

Tề Đại Sơn không chút lưu tình mà chê cười cậu: "Không cần tìm đại sư, ba tính ngay ra cho con."

Tề Mộ che lỗ tai, Tề Đại Sơn còn gào: "Con tôi kiếp sau cũng không thi được top 30 khối!"

Tề Mộ: "......" Muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ổng!

Càng gần tới thi cuối kỳ, trong lòng Tề Mộ càng khó chịu, ngay cả bài tập cũng không để Doãn Tu Trúc làm hộ.

Doãn Tu Trúc bưng đồ uống lạnh cho cậu: "Có gì không biết sao?"

Tề Mộ ngẩng đầu nhìn anh, một đôi mắt to vụt sáng khiến người thương: "Cậu nên hỏi tớ, có đề nào biết không."

Doãn Tu Trúc cười nói: "Vậy tớ giảng từ đầu một lần cho cậu."

Tề Mộ thở dài: "Giảng xong tớ cũng không nhớ được."

Doãn Tu Trúc nói: "Thử chút đi, không khó."

Tề Mộ không cam lòng, ý định liều một phen: "Dạy tớ đi, tớ muốn tiêu diệt bọn họ!" Có thể học thêm chút thì học thêm chút, không chừng trời giáng vận cứt chó, vào cùng lớp đó!

Doãn Tu Trúc biết cậu đang nghĩ gì, nhưng anh vẫn luôn không nhắc tới chuyện chia lớp, chỉ nghiêm túc giảng đề cho cậu.

Trước khi thi đột kích gần nửa tháng, thành tích của Tề Mộ ngược lại nâng cao, nhưng khoảng cách điểm với lớp một — kém 300 Hứa Tiểu Minh nữa đó!

Tề Mộ chán ngán thất vọng, chỉ có thể hi vọng mình phân vào lớp hai, như vậy cách lớp một gần chút......

Lúc này Hứa Tiểu Minh kinh hô một tiếng: "*** má, anh Mập của tui đây là tiêm máu gà sao? Hạng nhất khối!"

Tề Mộ sửng sốt: "Cái gì?"

Hứa Tiểu Minh kéo cậu lên trước, chỉ cho cậu nhìn: "Hạng nhất khối là Phương Tuấn Kỳ á, cậu ấy vậy mà vượt qua Doãn Tu Trúc? Trâu bò quá Tiểu Mập!"

Trong lòng Tề Mộ không thoải mái: Doãn Tu Trúc sao có thể không phải hạng nhất chứ? Chẳng lẽ dạy thêm cho cậu làm lỡ bản thân ôn tập?

Tiếp đó Hứa Tiểu Minh lại kinh hô liên tục: "Gì thế này, Doãn Tu Trúc đâu? Trong top 50 khối cũng không có cậu ấy!"

Tề Mộ nóng nảy, vội ghé lên, hai người tìm hồi lâu, mới ở ngoài top 100 thấy được tên Doãn Tu Trúc.

Hứa Tiểu Minh thổn thức nói: "Trăm triệu không nghĩ tới, Doãn đại thần cũng có lúc phạm sai lầm!"

Tề Mộ nhíu chặt lông mày, nói: "Cái này nhầm rồi đi." Sao có thể, Doãn Tu Trúc cả năm học đều vượt qua lớp mũi nhọn bá chiếm bảo tọa hạng nhất, sẽ vào lúc thi chia lớp luân lạc tới ngoài top 100?

Tuyệt đối là nhầm rồi! Giáo viên nào mắt mù nhìn nhầm điểm chứ!

Kỳ thực không chỉ bọn họ gấp, giáo viên còn gấp hơn bọn họ.

Giáo viên chủ nhiệm lớp hai trực tiếp gọi Doãn Tu Trúc vào phòng làm việc, hỏi anh: "Trong nhà gần đây có chuyện gì không?" Kỳ thực thành tích này cũng không kém, nhưng thật sự không phải trình độ của Doãn Tu Trúc.

Doãn Tu Trúc nói: "Không có gì."

"Vậy là lúc thi khẩn trương?" Giáo viên nói, "Mặc dù lớp một phải xem thành tích, nhưng em vẫn luôn thành tích rất tốt, lần này...... Khả năng chỉ là ngoài ý muốn, thầy cất nhắc cho em, em vẫn là vào lớp một, được không?"

Doãn Tu Trúc nói: "Thầy ơi, quy củ đã định thì thực hiện theo đi, hôm nay thầy đặc cách cho em, sau này sao thuyết phục được các bạn học khác?"

Giáo viên không nén nổi: "Nhưng em vẫn luôn thành tích rất tốt." Chỉ bởi vì lần thi cuối cùng này mà bỏ lỡ cơ hội đến lớp mũi nhọn, thật sự quá đáng tiếc.

Doãn Tu Trúc hỏi ngược lại hắn: "Sao cần phải tới lớp một?"

Giáo viên bị anh hỏi tới sửng sốt, theo bản năng nói: "Không khí của lớp một tốt hơn, tiến độ chương trình học cũng nhanh, giáo viên giảng cũng sâu hơn chút......"

Doãn Tu Trúc cắt đứt hắn: "Thành tích cuối cùng cũng chỉ như vậy."

Một câu kia của anh chẹn giáo viện lại. Hắn hiểu ý của Doãn Tu Trúc.

Lớp mũi nhọn thì sao? Không khí tốt hơn thì sao? Doãn Tu Trúc cả năm học sơ nhị đều ở lớp bình thường, nhưng thành tích lại đè ép mọi người lớp một.

Tại sao mọi người chen vỡ đầu cũng phải vào lớp một, đơn giản là muốn tiếp tục nâng cao thành tích.

Nhưng Doãn Tu Trúc không cần — Có ở lớp một hay không, anh đều có thể dễ dàng cầm được hạng nhất khối.

Giáo viên dừng lại, hỏi: "Em là cố ý thi thành như vậy?"

Doãn Tu Trúc không trả lời, hỏi ngược lại: "Thầy ơi em có thể về rồi chứ?"

Giáo viên...... Không lời nào để nói!

Năm cuối cùng cấp 2 rồi, Doãn Tu Trúc chỉ muốn cùng 1 lớp với Tề Mộ, chỉ muốn thời thời khắc khắc đều nhìn thấy cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi