NHẬT MỘ Ỷ TU TRÚC

Edit + Beta: Vịt

Về chuyện đến quân doanh, có người mừng có người lo.

Tên Hứa Nhược Kê này, đương nhiên là buồn tới hận không thể trốn ra nước ngoài, không bao giờ về nữa; cũng có học sinh mới tò mò về quân doanh, coi đây là kỳ nghỉ, còn rất vui; đương nhiên còn có người vui thật tâm thật ý, tỷ như mấy nhân tài tứ chi phát triển như Tề Mộ và Bàng Lương...... Ừm, đầu óc cũng không đơn giản.

Tề Mộ là vui từ trong lòng, nói với Doãn Tu Trúc: "Học sinh mới là ai nhỉ, thật sự dùng lực, tớ đã sớm muốn đến quân doanh xem rồi."

Cậu vừa thuận miệng hỏi, ai dè Doãn Tu Trúc vậy mà cho cậu đáp án, "Là Ngụy gia, Ngụy Bình Hi."

Tề Mộ kinh ngạc nói: "Các cậu quen biết?"

Doãn Tu Trúc nói: "Từng gặp một lần."

Tề Mộ hiểu, Doãn Chính Công hiện tại có xã giao đều dẫn Doãn Tu Trúc theo, nhân mạch của Doãn gia phức tạp, khắp nơi khắp mặt đều có tiếp xúc, quen biết học sinh mới cũng không ngoài ý muốn.

Vốn còn cảm thấy rất hứng thú với học sinh mới, lúc này Tề Mộ lại cảm thấy rất không có ý nghĩa, cậu đổi đề tài: "Sợ huấn luyện quân sự không?"

Doãn Tu Trúc lắc lắc đầu, nói: "Tớ có thể đến muộn mấy ngày."

Tề Mộ: "Sao thế?"

Doãn Tu Trúc giải thích: "Tình hình mẹ tớ không tốt lắm, tớ đi thăm bà ấy, phải 4-5 ngày sau mới có thể về."

Tề Mộ hỏi: "Dì Vu sao vậy?"

Doãn Tu Trúc nói: "Bác sĩ nói gần đây trạng thái rất không ổn định, luôn phát tác, tớ nhân lúc còn chưa đi học, trước đến thăm bà ấy."

"Nên vậy," Tề Mộ nói, "Cậu đừng lo, dì Vu không sao đâu."

Con ngươi Doãn Tu Trúc dịu dàng: "Ừ."

Tề Mộ sợ anh buồn, lại an ủi: "Cũng tốt, có thể bớt chịu tội 5 ngày, cậu cái tên trói gà không chặt này, không chừng sẽ ngất trên sân huấn luyện."

Trong lòng Doãn Tu Trúc một mảnh mềm mại: "Kỳ thực tớ rất mong đợi lần huấn luyện quân sự này." Có thể cùng Tề Mộ ở chung sớm chiều 10 ngày, đừng nói là quân doanh, núi đao biển lửa anh cũng cam lòng.

Tề Mộ nói: "Cũng không có gì, cậu cứ đi 5 ngày, quay về có thể thấy anh Mộ của cậu phơi thành màu socola rồi!"

Doãn Tu Trúc nhìn cậu một cái.

Tề Mộ cười khan nói: "Cậu là anh, cậu là anh còn không được sao!"

Doãn Tu Trúc hết sức tiếc nuối nói: "Không biết cậu mặc quân trang sẽ thế nào."

Tề Mộ nói: "Phải đẹp trai siêu cấp vô địch!"

Doãn Tu Trúc liếm môi, nói: "Ngày mai sẽ phát quần áo, nếu không cậu mặc thử tớ xem sao?"

Tề Mộ còn thẳng thắn hơn anh: "Ok, tớ đến nhà cậu, mặc cho cậu xem!"

Doãn Tu Trúc hài lòng: "Được."

Cái gọi là quân trang kỳ thực chính là quần áo ngụy trang, thứ đồ này, size bình thường mặc vào cũng là size to, cũng may vóc dáng Tề Mộ cao, thân hình thẳng, mặc vào vẫn tạm được.

Tề Mộ xắn tay áo bày dáng pose, hỏi: "Sao nào, đẹp trai không?"

Tầm mắt Doãn Tu Trúc rơi vào ngang hông cậu: "Thắt lưng sẽ không quá chặt chứ?"

Tề Mộ đưa tay sờ ngang hông mình đo đo: "Sẽ không đâu, vừa vặn."

Gầy thật, Doãn Tu Trúc cảm giác 5 ngày tới của mình cũng không thoát khỏi hình ảnh này được.

Trời nóng vậy, mặc quần áo ngụy trang thật sự rất nóng, Tề Mộ khoe khoang một lát liền cởi ra, hỏi Doãn Tu Trúc: "Cậu có muốn thử chút không?"

Quần áo của Doãn Tu Trúc không cầm về, số đo của anh thiếu, vừa lúc anh phải ra ngoài 4-5 ngày, giáo viên trước hết đưa của anh cho người khác, chờ anh về lại đưa cho anh cái mới.

Tề Mộ cởi áo khoác xuống đưa cho anh: "Cậu mặc của tớ."

Doãn Tu Trúc nhìn Tề Mộ trên người sạch trơn, nóng hầm hập nói: "Không cần đâu."

Tề Mộ nói: "Mặc đi mà, để tớ thấy trước phong thái của anh Tu Trúc của chúng ta!"

Doãn Tu Trúc bị cậu chọc cười, đáp, "Được."

Anh không cởi sạch sành sanh giống như Tề Mộ, mà trực tiếp ở bên ngoài áo tay ngắn trùm áo khoác của Tề Mộ lên, nhưng cho dù như vậy, anh cũng cảm thấy nhiệt độ kia xuyên thấu qua áo tay ngắn mỏng manh, đụng thẳng vào trên da thịt anh, khiến anh có loại cảm giác run rẩy da đầu tê dại.

Tề Mộ vui vẻ nói: "Đẹp troai!"

Doãn Tu Trúc ngẩng đầu nhìn cậu.

Tề Mộ quả thực là phụ thể của Hứa gà con, hết sức tâng bốc: "Doãn ca ca của chúng ta thật đẹp trai!"

Trải qua trui luyện cả nghỉ hè, Doãn Tu Trúc đối với cái xưng hô này đã rất có sức chống cự, anh nói: "Không có chúng ta, chỉ có của cậu thôi."

Tề Mộ cười ha ha: "Sẽ không đâu, cậu là của tớ và Quỷ Quỷ, là của một người một mèo."

Quỷ Quỷ nghe thấy có người gọi nó, còn ghé tới meow một tiếng.

Tề Mộ vui vẻ: "Xem này, Quỷ Quỷ gọi cậu đấy."

Doãn Tu Trúc cười theo, anh ở cùng với Tề Mộ, thời thời khắc khắc đều là vui vẻ.

Mười mấy chiếc xe bus đưa học sinh lớp 10 đến quân doanh, lúc cửa mở ra lại đóng lại, Hứa Tiểu Minh hỏi: "Giống bị nhốt vào tù không?"

Lời này của hắn thật sự gọi lại không ít đồng cảm, rất nhiều đứa trẻ chưa từng ra ngoài một mình đều luống cuống.

Tề Mộ lườm hắn một cái: "Nói ít đi 2 câu."

Hứa Tiểu Minh khóc hiuhiu: "Anh Mộ cậu không sợ, tớ sợ á, nơi đáng sợ như quân doanh không thích hợp với nhu nhược như tớ đâu."

Tề Mộ: "......" Người không biết xấu hổ vô địch, Hứa Tiểu Minh định dùng lời này để giải thích cả cuộc đời.

Hứa Tiểu Minh kích động hồi lâu, gặp phần lớn người đều suy sụp giống hắn, tâm tình hắn mới sảng khoái chút, chuyển mắt thấy Tề Mộ trầm giọng không nói, hỏi: "Anh Mộ cậu không phải mong chờ lắm sao? Sao rầu rĩ không vui vậy?"

Tề Mộ nói: "Nhốt vào cùng một nhà giam với cậu, ai vui được?"

Hứa Tiểu Minh cười hì hì, nhỏ giọng nói: "Có phải bởi vì Doãn Tu Trúc không tới hay không?"

Con gà con này thật sự một cái đâm trúng hồng tâm, Tề Mộ mắt không liếc nói: "Cậu ấy hai hôm nữa là đến rồi."

Hứa Tiểu Minh: "Hai hôm nữa?"

Tề Mộ dừng một chút: "Năm hôm." *** lâu quá đi, vậy mà phải 5 ngày!

Hứa Tiểu Minh tiện tì nói: "Một ngày không gặp cách 3 thu, năm ngày là 15 năm á! Anh Mộ anh nhanh chóng chút đi, con nít cũng có thể mua nước mắm rồi!"

Tề Mộ thương cảm đến một nửa liền bị tiện nhân kia làm cho toàn bộ không còn: "Biến biến biến!"

Lúc này điện thoại Tề Mộ vang lên, cậu lấy ra vừa nhìn, là tin nhắn Doãn Tu Trúc gửi tới: "Đã tới chưa?"

Tề Mộ không để ý tới Hứa Tiểu Minh, trả lời anh: "Sắp xuống xe rồi."

Doãn Tu Trúc rep lại cậu: "Sớm chúc cậu trải qua vui vẻ."

Vui vẻ cái quỷ ấy, Tề Mộ hiện tại rất không vui, bất quá Doãn Tu Trúc đã phải lên đường, nói với anh những thứ này cũng không có tác dụng gì, cậu nói: "Lên đường bình an."

Để điện thoại xuống, Tề Mộ lại rầu rĩ chốc lát.

Hứa Tiểu Minh lại miệng tiện: "May mà Doãn Tu Trúc là nam, nếu không hai cậu đã sớm kết hôn sinh con, con cũng có thể đi huấn luyện quân sự theo rồi."

Tề Mộ: "......"

Hứa Tiểu Minh mắt thấy sắc mặt Tề bá chủ bất thiện, không dám ba hoa nữa, mau lẹ nói: "Đến rồi đến rồi, xuống xe thôi!"

Chuyện huấn luyện quân sự này, cho tới bây giờ đều là khổ, rất khổ, cực kỳ khổ. Đến quân doanh huấn luyện quân sự liền lại đem mỗi cái khổ nhân với số lần khổ, căn bản khổ đến vô cùng vô tận!

Vừa xuống, sự không vui của Tề Mộ lại tăng gấp đôi.

Huấn luyện viên sau khi nói quy củ xong, chuyện đầu tiên làm chính là: "Đổ hết đồ các em mang theo ra!"

Mọi người: "......" Đây là ý gì?

Huấn luyện viên rất hung, nói lại một lần: "Các em là đến huấn luyện quân sự, không phải đến hưởng phúc, giao tất cả đồ mang theo lên, chờ sau khi rời đi sẽ trả cho các em!"

Mọi người sợ hãi, đều đàng hoàng giao nộp đồ lên.

Sau đó liền có trò cười.

Hứa Tiểu Minh kéo vali 30 inch, mở ra vừa nhìn, huấn luyện viên sợ ngây người.

Monitor, máy chủ, bàn phím con chuột...... Đây là trực tiếp mang máy tính đến?

Hứa Tiểu Minh sờ sờ mũi nói: "Vốn muốn mang theo notebook, nhưng bên này không có mạng, máy để bàn của em khá nhiều thứ." Máy chơi game gì đó màn hình nhỏ gì đó, đủ tất.

Huấn luyện viên tức: "Em tới đây còn muốn chơi game? Nằm mơ!" Không nói hai lời, trực tiếp kéo vali của gà con đi.

Kế tiếp là Tề Mộ, cậu chỉ đeo túi, rất gọn gàng, nhưng lúc cậu móc đồ bên trong ra, lại khiến cả lớp trầm mặc.

Socola, socola, socola...... Ai da, rốt cục có một cái không phải socola rồi, định thần nhìn lại, ok, là bánh quy vị socola.

Hứa Tiểu Minh không chút khách khí cười ra tiếng: "Anh Mộ, cậu năm nay 3 tuổi rưỡi sao!" Đây quả thực là chuẩn bị đi chơi xuân của trẻ em mẫu giáo.

Trái tim Tề Mộ đều đang rỉ máu, uy hiếp nhìn hắn một cái, Hứa Tiểu Minh ngậm miệng, cả lớp đều tâm tình phức tạp nhìn bạn đẹp trai không ngừng bới socola ra ngoài.

Đến cuối cùng, ngay cả huấn luyện viên cũng nhịn không được cười: "Cái túi này của em có thể đựng nhiều thật đấy."

Tề Mộ không lên tiếng, quỷ biết cậu mất bao sức lực mới nhét được nhiều socola như vậy vào trong túi của cậu!

Các bạn học phía sau rất an phận, đồ cầm theo cũng coi như bình thường.

Sau khi tất cả tịch thu xong, huấn luyện viên đang muốn để bọn họ xếp hàng, điện thoại của Tề Mộ vang lên, huấn luyện viên sửng sốt, quát lớn: "Ai mang di động đến?"

Tề Mộ nói: "Báo cáo huấn luyện viên, là em!"

Huấn luyện viên nổi giận đùng đùng đi tới: "Lấy ra, ở đây không cho mang theo điện thoại!"

Tề Mộ nói: "Báo cáo huấn luyện viên, không đưa."

Huấn luyện viên: "......"

Trong số học sinh có người không nhịn được cười, phì một tiếng cười ra.

Mặt huấn luyện viên đều đen, nếu là tân binh hắn đã sớm một cước đạp đi, nhưng đây chỉ là mấy đứa học sinh, tuy nói là để cho bọn họ trải nghiệm cuộc sống quân doanh, nghiêm khắc cũng khẳng định nghiêm khắc hơn ở trường, nhưng cũng không dám quá mức.

"Không đưa đúng không?" Huấn luyện viên quát lên, "Chạy vòng quanh!"

Tề Mộ chào nghiêm: "Huấn luyện viên, chạy mấy vòng?"

"Mấy vòng?" Huấn luyện viên tức: "10 vòng, chạy không xong không được ăn cơm!"

Tề Mộ đứng nghiêm: "Rõ, huấn luyện viên!"

Cậu thật sự đi chạy vòng quanh, huấn luyện viên bị chẹn phát sợ, thằng nhóc nghịch ngợm này nhìn đau đầu, vậy mà còn rất nghe lời, là đóa kỳ ba gì đây!

Huấn luyện viên lại hỏi: "Còn ai cầm điện thoại?"

Hứa Tiểu Minh co đầu rụt cổ, huấn luyện viên một cái nhìn thấu: "Không giao lên cũng được, mỗi ngày chạy 10 vòng!"

Hứa Tiểu Minh vừa nghe, ỉu xìu, vội vàng nộp điện thoại lên. Trong lớp vẫn có mấy người mang theo điện thoại, bọn họ cân nhắc 10 vòng và điện thoại, cuối cùng lựa chọn từ bỏ điện thoại.

Không phải mọi người đều là Tề bá chủ!

Tề Mộ không thể nào giao di động lên. Đùa gì thế, không có điện thoại, cậu làm sao gọi điện thoại cho Doãn Tu Trúc?

Vốn cậu ấy đi nước ngoài, cậu đã lo lắng cho cậu ấy, nếu mất liên lạc, không phải gấp chết cậu?

Tề Mộ vẫn nhớ, Doãn Tu Trúc hồi sơ nhị tạm nghỉ học trở lại trên cánh tay thật lâu cũng không tan được tím bầm, đó là dấu tay thậm chí là dấu răng của Vu Đại Vân.

Bị mẹ mình dưới trạng thái như vậy đối xử, Doãn Tu Trúc cũng buồn lắm đi.

Cho nên nghe nói anh sắp đi thăm Vu Đại Vân, Tề Mộ so với ai khác đều khẩn trương hơn. Đã khẩn trương như vậy rồi, còn muốn tịch thu điện thoại của cậu, cậu tình nguyện về nhà không huấn luyện quân sự nữa.

Tề Mộ tâm sự nặng nề chạy một vòng, bị người gọi lại: "Cậu lớp nào."

Tề Mộ lúc này mới phát hiện trên bãi tập còn có người đang chạy. Người nọ nhuộm tóc vàng khoa trương, dưới trời chiều càng gây chú ý, lớn lối tới giống như đội mặt trời trên đầu vậy. Người bình thường không chịu nổi màu tóc này, người này lại có thể, màu da hắn rất trắng, ngũ quan anh tuấn nhiễm chút thanh tú của bé gái, nhưng bởi vì biểu tình quá bất cần đời, ngược lại khiến người ta không nhìn ra chút nét con gái nào.

Tề Mộ không quen hắn, nhưng không ngại quen biết người cùng cảnh ngộ chạy bộ này: "Lớp sáu, Tề Mộ."

"Cậu chính là Tề Mộ à." Thiếu niên tóc vàng kinh ngạc nói.

Tề Mộ nhìn hắn: "Cậu biết tớ?"

Thiếu niên nhe răng cười một tiếng: "Nghe qua đại danh của cậu."

Tề Mộ rất xác định người này không phải là cấp 2 Quốc Thụy, cậu không nghĩ tới "đại danh" của mình đã truyền đến trường khác.

Thiếu niên bước nhanh chạy đến bên cạnh cậu, nói: "Tớ tên là Ngụy Bình Hi, ở lớp bốn."

Ngụy Bình Hi? Tề Mộ cảm thấy cái tên này hết sức quen tai, hình như nghe qua đâu đấy.

Cậu nghĩ chút, nhớ ra rồi...... Hóa ra đây là quân tam đại khiến Hứa Tiểu Minh hận đến ngứa răng, hận không thể xách ra ngoài quyết đấu.

Tề Mộ vui vẻ, hỏi hắn: "Sao cậu lại chạy?"

Ngụy Bình Hi từ trong túi móc ra hộp thuốc: "Làm điếu?"

Tề Mộ: "...... Không."

Ngụy Bình Hi kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cậu không phải bởi vì cái này mới chạy?"

Tề Mộ nói: "Tớ là bởi vì điện thoại."

"Điện thoại à." Ngụy Bình Hi nói, "Đáng sao?"

Tề Mộ cảm thấy hắn không đáng hơn, hút thuốc cái gì chứ, không bằng ăn miếng socola.

Hai người sau khi chạy cùng nhau 5 vòng, cũng không thở dốc, Ngụy Bình Hi nhìn cậu thêm một cái: "Thể trạng này của cậu, cừ thật."

Tề Mộ cũng nhìn hắn: "Cậu cũng rất cừ."

Ngụy Bình Hi nói: "Tớ 3 tuổi đã bắt đầu chạy trong viện rồi, sớm quen."

Tề Mộ còn rất tò mò: "Cậu lớn lên ở quân doanh?"

Ngụy Bình Hi nói: "Đó chỉ là sân luyện tập, tính là quân doanh gì chứ."

Tề Mộ lại hỏi: "Vậy quân doanh chân chính là thế nào?"

Ngụy Bình Hi lười biếng nói với cậu.

Chờ chạy xong 10 vòng, tâm tình Tề Mộ còn rất không tệ, mặc dù hồi đó từ trong miệng Doãn Tu Trúc nghe thấy tên Ngụy Bình Hi cậu còn rất ghét, nhưng sau khi tiếp xúc cảm thấy người không tệ, ngoại trừ hút thuốc hơi nhiều chút, cái khác đều ổn.

Lúc hai người trở về, huấn luyện viên giữ lại cơm cho bọn họ, Tề Mộ vừa ngồi xuống, điện thoại vang lên.

Khóe miệng Tề Mộ khẽ cong, nhận điện thoại: "Alo, vẫn chưa đi à?"

Doãn Tu Trúc nói: "Sắp lên máy bay, còn cậu, ở đấy thích ứng chưa?"

Tề Mộ đương nhiên sẽ không nói chuyện mình chạy ra, chỉ nói: "Rất thú vị."

Doãn Tu Trúc nói: "Ăn cơm chưa, ăn quen chứ?"

Mấy món bánh màn thầu dưa muối này, đâu có thể ăn quen? Tề Mộ nói: "Khó ăn muốn chết, may mà cậu không đến."

Doãn Tu Trúc vừa nghe liền đau lòng: "Nếu không cậu cũng xin nghỉ, chờ tựu trường......"

Tề Mộ cười nói: "Tớ da dày thịt béo, không sao đâu."

Doãn Tu Trúc nhưng không nghĩ ra cậu da dày thịt béo chỗ nào, rõ ràng mỗi tấc đều mềm như đậu hủ, vừa nghĩ vậy anh càng nhớ cậu: "Đừng miễn cưỡng bản thân."

Tề Mộ nói: "Được rồi, cậu đừng để lỡ máy bay."

Doãn Tu Trúc lưu luyến không rời nói: "Chờ tớ về."

Tề Mộ gật đầu cười nói: "Ừ, chờ nhé."

Cậu cúp điện thoại, Ngụy Bình Hi vẻ mặt hiểu rõ nói: "Bạn gái à."

Tề Mộ: "......"

Ngụy Bình Hi gặm miếng đồ ăn nói: "Thả nào không chịu nộp điện thoại lên."

Tề Mộ giải thích: "Không phải, chỉ là......"

Ngụy Bình Hi một bộ người từng trải khoát tay nói: "Tớ hiểu, còn đang kỳ ái muội phải không? Hẳn vậy rồi, kỳ ái muội càng thêm một ngày không gặp như cách 3 thu."

Đây là lần thứ 2 ngày hôm nay Tề bá chủ nghe câu này rồi, nghe nhiều, hình như còn thật sự có chút tư vị một ngày không gặp như cách 3 thu!

Sau khi về ký túc xá, Hứa Tiểu Minh đang mở toạ đàm, chinh phạt quân tam đại hại bọn họ chịu khổ chịu cực.

Mồm mép hắn vừa phụt ra, chết cũng nói cho sống, sống tức thì bị nói tới đầu váng mắt hoa, hận thấu tên học sinh mới này.

Tề Mộ vừa về, Hứa Tiểu Minh liền kéo cậu nhập bọn: "Anh Mộ cậu nói, nếu không phải học sinh mới này, cậu tới mức bởi vì dùng diện thoại mà bị phạt chạy 10 vòng sao!"

Tề Mộ: "Không đến mức."

"Chính thế!" Hứa Tiểu Minh lòng căm phẫn nói bổ sung: "Chúng ta phải nhất trí đối ngoại, chờ tìm ra học sinh mới kia, nhất định phải cho hắn biết tay chút!"

Tề Mộ nhìn nhìn Hứa Tiểu Minh, lại nghĩ đến Ngụy Bình Hi, cảm thấy bạn học gà con thật sự đi trêu hắn, khả năng trên ót sẽ bị điểm chút màu sắc.

(Giải thích tý: từ "nhan sắc" có nghĩa là màu sắc cũng có nghĩa là cho biết tay, câu trên và câu dưới đều dùng từ này)

"Được rồi." Tề Mộ trở mình lên giường, gối lên cánh tay nằm ngửa, "Quân doanh thật thú vị, có thể tới rèn luyện cũng rất tốt."

Hứa Tiểu Minh không muốn nói chuyện với "siêu nhân" như anh Mộ hắn!

Quân huấn ngày thứ 2 chính thức bắt đầu, để đi đội hình đẹp, 9 lớp 10 chia thành 3 đội ngũ, một hai ba là đội ngũ thứ nhất, bốn năm sáu là đội ngũ thứ 2, bảy tám chín là đội ngũ thứ 3.

Mỗi đội ngũ kèm theo 6 huấn luyện viên, huấn luyện viên chính vừa đến đã muốn chọn trưởng đội ngũ.

Tất cả mọi người đều chưa quen nhân sinh, không ai chủ động ra mặt. Huấn luyện viên chính cho ra một hấp dẫn cực lớn: "Ai có thể thông qua khảo hạch trở thành trưởng đội ngũ, vậy thì có thể hưởng một đặc quyền." Nói xong hắn quét Ngụy Bình Hi và Tề Mộ hàng sau.

Tề Mộ tâm động, giơ tay hỏi: "Báo cáo huấn luyện viên, đặc quyền gì cũng được sao?"

Huấn luyện viên nói: "Không thể quá giới hạn."

Ngụy Bình Hi xí một tiếng, đứng ra nói: "Em đăng ký."

Tề Mộ cũng đứng ra.

Trừ 2 bọn họ ra không có người khác nữa, chủ yếu bị cái gọi là khảo hạch dọa sợ.

Huấn luyện viên hỏi: "Còn có ai nữa không?"

Đội ngũ một hai trăm người, yên lặng như tờ. Đùa gì thế, ai muốn so với hai tên chạy 10 vòng mặt cũng không đổi sắc kia!

Huấn luyện viên nói: "Vậy được rồi, hai em làm."

Ngụy Bình Hi nhìn về phía Tề Mộ, môi mỏng động đậy: "Tớ nhưng sẽ không nhường cậu."

Tề Mộ nói: "Hút ít thuốc lá tốt cho thân thể."

Ngụy Bình Hi lười nhác cười một tiếng: "Xem ra tớ hôm nay phải đánh uyên ương rồi."

Khảo hạch trong miệng huấn luyện viên quả nhiên không phải chuyện dễ dàng gì, các bạn học nhìn thấy chướng ngại kia, mặt đều đen, mẹ nó còn hung tàn hơn show thực tế nào đó, thật sự có thể xông qua?

Điều kiện huấn luyện viên cho ra là: "Ai dùng thời gian ít nhất người đó chính là đội trưởng đội ngũ."

Một tiếng ra lệnh, hai thiếu niên này trở thành sự tồn tại đáng chú ý nhất.

Vốn chính là đội ngũ 3 lớp ghép thành, mặc dù trong nội bộ lớp cũng vẫn chưa quen thuộc, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, cũng không biết là sau khi ai đó hô lên lớp sáu cố lên, người lớp ba cũng bắt đầu ồn ào, hô lớp mình cố lên.

Lại nhìn Ngụy Bình Hi và Tề Mộ trong cuộc thi vượt chướng ngại vật, quả thực là thần tiên đánh nhau!

"Mẹ nó này mới lợi hại chứ! Vậy mà nhảy qua được?"

"Mau nhìn Ngụy Bình Hi kìa, tốc độ leo nhanh tới kinh người!"

"Tề Mộ của chúng ta cũng leo nhanh mà, ba bước nhảy lấy đà phải phá kỷ lục á!"

Đừng nói bọn họ, ngay cả huấn luyện viên cũng nhìn nóng mắt — Thiếu niên xuất anh tài ha, trình độ của Ngụy Bình Hi hắn hiểu, nhưng tố chất của Tề Mộ thật không tệ!

Sau đó là Tề Mộ thắng, Ngụy Bình Hi cười nói: "Cừ lắm, người anh em."

Tề Mộ nói: "Cám ơn."

Ngụy Bình Hi sửng sốt.

Kỳ thực Tề Mộ nghĩ thắng Ngụy Bình Hi khó khăn, cửa ải cuối cùng Ngụy Bình Hi xả nước.

Tề Mộ biết hắn đang nhường cậu, cho nên nói cám ơn.

Ngụy Bình Hi cười cười, vỗ vai cậu nói: "Trở về lại so."

Tề Mộ cười nói: "Vui lòng phụng bồi."

Tối hôm đó, Tề Mộ lại tới chạy, Ngụy Bình Hi hiếu kỳ nói: "Đội trưởng cậu đây là sở thích gì?"

Tề Mộ nói: "Muốn dùng điện thoại chứ sao."

Ngụy Bình Hi nói: "Cậu không phải có đặc quyền sao?"

Tề Mộ nói: "Đặc quyền đó không dùng ở cái này." Cậu muốn giữ lại.

Ngụy Bình Hi hiểu ngầm: "Hóa ra là đặc quyền cho bạn gái à."

Tề Mộ kiên nhẫn giải thích: "Không phải bạn gái."

"Ừa." Ngụy Bình Hi nói, "Bạn gái tương lai."

Tề Mộ: "......" Thôi vậy, lười giải thích thêm.

Hứa Tiểu Minh lúc này mới ngày đầu tiên, đã thành Hứa gà chết: "Tớ muốn về nhà...... Anh Mộ, mau đưa tớ về nhà đi, tớ cảm giác mình sắp chết."

Tề Mộ trêu chọc hắn: "Cậu không phải còn muốn đấu với học sinh mới sao?"

Không nói còn tốt, vừa nói xong Hứa Tiểu Minh càng tức, hắn trong cơn hấp hối sợ hãi ngồi dậy: "Nếu không phải cậu ta, ông đây đến mức nửa chết nửa sống vậy sao?"

Tề Mộ nói: "Hôm nay tranh tài với tớ chính là học sinh mới."

Hứa Tiểu Minh: "......"

Tề Mộ lé mắt: "Đi đấu với cậu ta đi."

Hứa Tiểu Minh yên tĩnh, quấn chặt chăn nói: "Ngủ ngủ......" *** mẹ, đó là người sao? Đấu thắng được sao!

Trong chớp mắt cuộc sống huấn luyện quân sự đã quá nửa, các bạn học cũng đều thích ứng, còn có tâm tình buôn dưa.

"Tề Mộ và Ngụy Bình Hi thật là xứng đôi mà!" Nữ sinh tụ tập với nhau líu ríu.

"Dương quang bá khí công và tóc vàng lưu manh thụ sao? Đúng đúng, tui có thể dập đầu 100 năm với CP này!"

"Tui cảm thấy Ngụy Bình Hi công hơn chút á, cậu ấy kỳ thực rất lợi hại, vẫn luôn nhường Tề Mộ."

"Sao có thể chứ, đội trưởng Tề hùng bá quân doanh, ngay cả huấn luyện viên cũng khen cậu ấy mãi."

"Lại nói, tui cảm thấy huấn luyện viên x đội trưởng Tề cũng rất manh."

"Tà giáo biến ra! Huấn luyện viên cũng 30 tuổi rồi!"

"Chẳng lẽ các thím không thích thúc công sao!"

"Không được, bọn tui là fan thịt tươi, fan huấn luyện viên quẹo trái đến cách vách!"

Lúc này có một nữ sinh sâu xa nói: "Các thím nghĩ nhiều quá rồi, Tề bá chủ của chúng ta đã có CP chính thức."

Em gái tốt nghiệp cấp 2 Quốc Thụy đều rất bình tĩnh: "Chờ công chính đến đây, đảm bảo các thím leo tường hết."

Ngụy Bình Hi và Tề Mộ kết 100 năm? Đó là các thím chưa từng gặp Doãn Tu Trúc!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi