[NHẤT MỘNG NHẤT GIANG HỒ HỆ LIỆT CHI] LÂM LẠC TỊCH CHIẾU


Chạy trên đường suốt hai ngày hai đêm, ba người rốt cục khi hoàng hôn xuống đến được Vân Sát Bảo, nơi đó ngoại trừ  võ công thiên hạ đệ nhất bảo chủ Dạ Lan San, còn có thiên hạ đệ nhất thần y quân sư Gia Cát Thiên Duyên- đời này chỉ thu nhận một đồ đệ đó là Lãnh Tịch Chiếu.

Lãnh Úy ngừng xe ngựa, ôm Lãnh Tịch Chiếu một đường chạy như điên lên núi, thủ vệ bị hoảng sợ, đang muốn đi ra ngăn cản thì nhìn thấy Tây Đằng Lâm, nhận thức được hắn là Tây Xuyên vương thượng, nên không ngăn lại nữa.

Ở trước tiền thính không xa, Dạ Lan San đang cùng Thần Tử Việt luận võ ầm ĩ, đột nhiên thấy một lão nhân ôm lấy một Bạch y nhân vọt vào viện môn, phía sau còn có Tây Đằng Lâm vẻ mặt hoảng loạn đi theo, vì thế có chút bối rối — sao lại thế này?

“Dạ bảo chủ, Tịch Chiếu bị thương, chúng ta là tới tìm Gia Cát tiên sinh.” Tây Đằng Lâm sốt ruột giải thích.

“ Bị thương?” Thần Tử Việt lắp bắp kinh hãi, chạy tới nhìn, chỉ thấy Lãnh Tịch Chiếu sắc mặt  khác thường hôn mê bất tỉnh.

“Gia Cát tiên sinh đâu?” Lãnh Úy cũng không nhiều lời khách sáo, hỏi.

“Gia Cát cùng Đoạn Tinh đi ra ngoài thành dạo chơi rồi.” Dạ Lan San một bên phân phó hạ nhân thay bọn họ an bài chỗ ở, một bên nói:“Tiền bối trước đừng có gấp, ta sẽ tự mình đi tìm bọn họ, sáng mai có thể trở về.”

Lãnh Úy nghe vậy thiếu chút nữa nôn ra máu, bất đắc dĩ nóng ruột cũng không làm gì được, chỉ phải trước tiên ôm Lãnh Tịch Chiếu trở về phòng nghỉ.

Mắt thấy Lãnh Úy ôm Lãnh Tịch Chiếu rời đi, Dạ Lan San cũng nhanh chóng cưỡi ngựa hướng phía ngoài thành tiến đến, Thần Tử Việt đẩy đẩy Tây Đằng Lâm, nói:“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tây Đằng Lâm thở dài, đem sự tình đại khái kể lại một lần.

“Tiểu Lãnh so với Gia Cát còn lười hơn, như thế nào có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới Tây Xuyên làm sứ thần.” Thần Tử Việt nheo lại mắt:“Ngươi quyến rũ Tiểu Lãnh đến?”

Tây Đằng Lâm cười khổ, cũng không phủ nhận, nghĩ rằng Lãnh Tịch Chiếu nguyên bản ở trong hoàng cung rất tốt, nếu không phải bởi vì chính mình, như thế nào lại gặp phải nhiều chuyện như vậy.

“Đừng lo lắng.” Thần Tử Việt thấy hắn áy náy, vì thế thân thủ vỗ vỗ vai an ủi nói:“Gia Cát y thuật cao dọa người, huống hồ thời điểm hắn thu Tiểu Lãnh làm đồ đệ hắn cũng nhận được không ít thứ tốt, không có việc gì.”

“Chỉ mong vậy.” Nhớ tới hai ngày nay Lãnh Tịch Chiếu hôn mê bất tỉnh, đáy lòng Tây Đằng Lâm dâng lên không biết bao nhiêu đau đớn cùng sợ hãi, hắn chưa bao giờ sợ hãi việc phải mất đi ai đó như thế, chỉ cảm thấy nếu là Lãnh Tịch Chiếu có thể tỉnh lại, muốn mình làm cái gì cũng được.

Ban đêm, Lãnh Úy luôn ở trong phòng trông chừng Lãnh Tịch Chiếu, bất tri bất giác phía Đông bỗng hiện lên ánh mặt trời, nhìn con trai nhà mình khuôn mặt tái nhợt, Lãnh Úy chỉ hận không thể đem cái tên mưu toan hại con của hắn thiên đao vạn quả. Chính mình phiêu bạc hơn phân nửa đời người, đây là đứa con cũng là người thân duy nhất của hắn, tính tình vừa ngoan ngoãn lại tĩnh lặng, cái này hẳn là giống mẫu thân đi, trong trí nhớ nàng là Giang Nam nữ tử vừa hiểu chuyện lại hiền dịu, đời này hắn nợ nàng, sợ là đợi cho kiếp sau cũng trả không hết.

Lúc tuổi trẻ, một lòng chỉ muốn trừ bạo an dân, mười lăm tuổi bắt đầu ra giang hồ, ba năm sau ở trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, ngày trẻ luôn lông bông khắp nơi, cái gì cũng tùy hứng, cuối cùng phạm vào sai lầm thương tâm, thời điểm vừa mới gặp một tiều cô nương ôn nhu xinh đẹp, liền mơ hồ thành thân, tuy nói có đã có gia đình, nhưng rốt cuộc lại không phải loại người thích yên ổn, vì thế tân hôn không bao lâu liền đi ra ngoài du ngoạn, đi một cái chính là ba năm, ba năm sau mới nhớ tới phải về nhà, nhưng khi vừa đẩy cửa nhà ra trong nháy mắt hắn sửng sốt, một tiểu hài tử đang ngồi ở trong viện phơi nắng, bộ đồ màu đỏ thắm, ánh mắt thật to ngập nước, không chớp mắt nhìn hắn.

Chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt hài tử, ngồi xổm xuống, vươn tay sờ sờ bàn tay mập mạp nhỏ bé kia, cảm thấy rất kì diệu, cũng không dám dùng sức, sợ vết chai trên tay mình sẽ làm hài tử bị thương.

Tiểu hài tử cười khanh khách, vươn tay sờ mặt hắn.

“Chàng đã trở lại.” Thê tử cùng hắn kết tóc ba năm trước đây đứng ở cửa, vẻ mặt bình tĩnh, nói:“Nó là con chúng ta, ta sinh vào thời điểm ánh tịch dương đầy trời, nên gọi là Tịch Chiếu.”

“Thực xin lỗi.” Lãnh Úy đứng lên nhìn nàng, trong lòng tràn đầy áy náy.

Nữ tử đạm cười, xoay người vào cửa.

“Ôm một cái ~~” Tiểu Tịch Chiếu ngửa đầu vươn tay.

Mang theo tâm trạng lần đầu làm phụ thân vui sướng, lần đầu tiên vươn tay ôm lấy tiểu hài tử mềm mại:“Kêu phụ thân được không?”

“Phụ thân.” Một câu ngọt ngào cất lên, từ ngày đó bắt đầu, vĩnh viễn lưu lại trong lòng chính mình.

Sau đó hắn thu lại tính cách cà lơ phất phơ, hảo hảo ở nhà bồi thê tử cùng con một năm, năm ấy Giang Nam lạnh cực kì, đông tuyết qua đi, thê tử liền bệnh không dậy nổi, không đợi đến đầu xuân liền buông tay mà đi, cũng không phải không có ai đến mai mối, nhưng là đối thê tử áy náy hơn nữa còn có trách nhiệm với con trai, nên thật sự là không có tâm tình lại đi thành thân lần nữa. Vừa lúc ấy trong cung khẩn cấp đưa đến một phong thư, cầu chính mình tiến cung dạy Hoàng thượng cùng Hạo Dương công phu, hắn cũng biết thời biết thế nên đáp ứng, ở trong hoàng cung một cái chính là mấy năm, đợi cho Hoàng Thượng đăng cơ, đợi cho Lâm Hạo Dương chinh chiến trở về, đợi cho Thiên Lang giang sơn củng cố, chính mình mới có ý định một lần nữa đi ra ngoài du ngoạn non sông, vì thế ở một ngày sau giờ ngọ hắn đi đến dược phòng tìm Lãnh Tịch Chiếu.

“Phụ thân người đến rồi.” Lãnh Tịch Chiếu đang ghé vào bàn phân dược liệu, thấy Lãnh Úy vào cửa, cười tủm tỉm ngẩng đầu:“Con ngày mai muốn đi ra ngoài thành lên núi hái thuốc, phụ thân có muốn đi không?”

“Tịch Chiếu.” Lãnh Úy đi đến trước mặt y, nói:“Chúng ta không ở nơi này nữa, Hoàng Thượng cùng Tiểu Lâm đã không cần ta chỉ dạy nữa, ngày mai phụ thân liền mang ngươi ra cung, chúng ta tự do tự tại sống, được không?”

“A?” Lãnh Tịch Chiếu ngây người.

“Không muốn?” Lãnh Úy thuận tay đem con trai ôm đến vào ngồi trên đùi mình:“Nơi này không phải nhà của chúng ta, ở lâu không tốt.” ( a hi hi hi ~ các bợn chẻ có thấy gian tình hơm:3 có ai thích đọc phụ tử văn hông?:3)

Lãnh Tịch Chiếu mếu máo, vươn tay vò vò viền áo chính mình, rầu rĩ đáp ứng một tiếng.

Buổi tối đi ngự thư phòng cùng Hoa Thiên Lang nói chuyện này xong, Hoa Thiên Lang lúc ấy liền nóng nảy.

“Không được! Sư phụ không được đi!” Hoa Thiên Lang vẻ mặt không thương lượng:“Chính là không được đi! Trẫm còn muốn về sau hảo hảo hiếu kính ngài mà!”

“Đúng vậy, sư phụ ngươi không đi được không.” Lâm Hạo Dương cũng không muốn.

Lãnh Úy giận dữ nói:“Ta trước giờ vẫn là tính cách thích lang thang, ta ở trong hoàng cung không được tự nhiên, nay các ngươi đều đã có thể độc lập, ta cũng nên cùng con ta tiếp tục sống cuộc sống trước đây, huống hồ ta cũng không phải không trở lại, có rảnh ta sẽ trở về nhìn ngươi cùng Tiểu Lâm.”“Kia…… Ít nhất thì sư phụ cho Tịch Chiếu ở lại có được không?.” Lâm Hạo Dương nhìn Lãnh Úy:“Y vốn không thích đi ra ngoài ngoạn, trong hoàng cung có nhiều thảo dược cùng y thư, hơn nữa mọi người đều thích y như vậy thích, y khẳng định rất luyến tiếc.”

“Đúng vậy, sư phụ cho Tịch Chiếu lưu lại đi.” Hoa Thiên Lang cũng phụ họa theo.

Lãnh Úy khó xử, đang do dự chợt nghe đến Lãnh Tịch Chiếu cầu kiến.

Hoa Thiên Lang tròng mắt chuyển động, phụ giúp Lãnh Úy trốn sau bình phong.

“Tiểu ngốc tử.” Hoa Thiên Lang làm bộ cái gì cũng không biết, tiến lên nắm lấy quai hàm Tịch Chiếu:“Ai khi dễ ngươi, sao ánh mắt lại hồng hồng?”

Lãnh Tịch Chiếu nhìn Hoa Thiên Lang cùng Lâm Hạo Dương, nghĩ đến chính mình về sau một năm rưỡi mới thấy bọn họ một lần, trong lòng xụp đổ, ôm Hoa Thiên Lang oa oa khóc.

“Làm sao vậy?.” Hoa Thiên Lang vỗ vỗ y:“Không khóc.”

“Cha ta muốn dẫn ta đi, ta luyến tiếc ngươi cùng Hạo Dương.” Lãnh Tịch Chiếu thật vất vả ngừng nước mắt, gấp gáp nói ra.

“Vậy thì cùng sư phụ nói, ngươi không đi không phải là được rồi.” Hoa Thiên Lang vươn tay thay y lau nước mắt:“Ngươi không thích nơi nơi lưu lạc giang hồ, huống hồ nếu ngươi đi, y thư cùng thảo dược phải làm sao bây giờ, ngày thường lý không để cho người khác chạm vào dù chỉ một chút, giờ lại không thể mang đi hết.”

“Từ bỏ!” Lãnh Tịch Chiếu hạ quyết tâm, lắc đầu nói:“Ta thân là con, ta sẽ không làm phụ thân thương tâm, ta cũng luyến tiếc phụ thân.” Ngẫm lại, y từ trong áo lấy ra một đống bình nhỏ, bày ra chỉ cho Hoa Thiên Lang cùng Lâm Hạo Dương xem, nào là trị thương nào là giải độc, coi như là lễ vật chia tay.

Lãnh Úy đứng ở sau bình phong mặt sau, cảm thấy mắt cay cay, hài tử nho nhỏ mềm mềm năm đó đã trưởng thành, nếu nó thích cái gì đó, chính mình có phải hay không nên thành toàn cho nó?

Ngày hôm sau khi Lãnh Tịch Chiếu thức dậy, không thấy được khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Lãnh Úy, chỉ nhìn thấy một phong thơ.

Ba ngày sau, ở tửu lâu ăn cơm Lãnh Úy nghe được một tin tức, Đương kim thiên tử ban thưởng kim bài hoàng thân cho Lãnh Tịch Chiếu, từ nay về sau sau dưới một người trên vạn người. Biết đây là do Hoa Thiên Lang đã hứa với mình, nên cũng yên lòng, tiếp tục hành trình ngao du giang hồ, nhưng là trong lòng luôn có một phần vướng bận, cách nửa năm đều phải hồi cung một chuyến đi xem Lãnh Tịch Chiếu, mỗi lần nghe được y gọi hắn là phụ thân, liền cảm thấy chính mình cuối cùng cũng có cái gọi là nhà, trong lòng cũng vô cùng thoải mái. Nhưng hiện tại con trai bảo bối bị nguy hiểm, chính mình lại chỉ có thể ngồi ở một bên nhìn, liền cảm thấy lồng ngực cực khó chịu.

“Ân.” Mấy ngày liền vẫn hôn mê Lãnh Tịch Chiếu đột nhiên mở mắt.

“Tịch Chiếu?” Lãnh Úy kinh hỉ.

Lãnh Tịch Chiếu trợn mắt ngơ ngác nhìn mắt Lãnh Úy, đột nhiên mạnh mẽ ngồi dậy.

“Tịch Chiếu, con làm sao vậy?” Lãnh Úy nhìn ánh mắt Lãnh Tịch Chiếu, trong lòng hoảng hốt, ánh mắt con mình xưa nay vẫn luôn trong suốt, từ khi nào xuất hiện thần sắc khó đoán như vậy.

Tây Đằng Lâm vẫn luôn canh giữ trên nóc nhà nghe được động tĩnh sau, nhanh chóng xoay người nhảy vào trong phòng, đẩy cửa ra liền thấy Lãnh Tịch Chiếu đang chuẩn bị đi ra ngoài.

“Tịch Chiếu!” Lãnh Úy thử muốn nắm lấy cánh tay y, lại bị Lãnh Tịch Chiếu một phen dứt ra, trong lòng thầm kêu không ổn, sao khí lực của nó đột nhiên biến lớn như vậy?

“Tiểu Tịch.” Tây Đằng Lâm cũng ý thức được không đúng, đi đến trước mặt y cúi đầu chống lại ánh mắt y:“Làm sao vậy?”

Lãnh Tịch Chiếu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tây Đằng Lâm một cái, đột nhiên nâng tay đẩy hắn qua một bên, Tây Đằng Lâm một phen cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của y, chỉ thấy lòng bàn tay y trở nên đen thùi.

“Tiểu Tịch.” Tây Đằng Lâm nắm chặt lấy hai bàn tay Lãnh Tịch Chiếu nhưng không dám động, sợ chính mình không cẩn thận làm tổn thương đến y.

Lãnh Úy cũng gấp đến xoay vòng vòng, đang  hoang mang lo sợ hết sức thì thấy có một người trẻ tuổi chạy vào sân.

“Gia Cát tiên sinh ngươi mau đến xem xem!” Mắt thấy ánh mắt Lãnh Tịch Chiếu dần dần tan rã, Tây Đằng Lâm thanh âm có chút run run.

Gia Cát thở hổn hển chạy tới gần, chỉ thấy tóc Lãnh Tịch Chiếu dần đổi thành màu xanh, trong lòng bàn tay có một ấn ký màu đen đang chậm rãi lan rộng, trong lòng liền hiểu được tám chín phần, sau đó nhanh chóng lấy ra ngân châm tùy thân tìm đúng huyệt vị liền đâm xuống, Lãnh Tịch Chiếu như là bị rút đi hết khí lực, mềm oặt ngã xuống trong lòng Tây Đằng Lâm.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Lãnh Úy lôi kéo Gia Cát:“Hẳn là không phải trúng tà chứ?”

“Không phải trúng tà, là trúng cổ.” Gia Cát thở dài, để Tây Đằng Lâm đem Lãnh Tịch Chiếu ôm trở về phòng, nói:“Là Miêu Cương thực tâm cổ, y là khi nào thì ngất xỉu?”

“Ba ngày trước.” Tây Đằng Lâm cau mày:“Thực tâm cổ…… Ta từng nghe phụ vương nói qua, bất quá phụ vương nói nếu trúng cổ thì phải nửa tháng sau mới phát tác, hơn nữa cử chỉ hành vi như người bình thường không có gì khác, nhưng là Tiểu Tịch lại ……”

“Người thường bị hạ cổ phải sau nửa tháng mới có thể phát tác, nhưng Tịch Chiếu là đại phu.” Gia Cát nhìn Lãnh Tịch Chiếu, nói:“Năm trước y đến Vân Sát Bảo chơi ta có dạy y một ít biện pháp dùng cổ, y biết được, cho nên khi người kia hạ cổ trùng, y đã vụng trộm dùng ngân châm che lại đại huyệt của mình, bắt buộc cổ độc phát tác, lúc này độc phát ra, có thể chế trụ, cũng có thể chữa, nếu không, cho dù ngươi ôm y đến đây, ta cũng tra không ra được nguyên nhân, chờ nửa tháng sau y tỉnh, sẽ hoàn toàn bị người khác khống chế, không thể chữa được.”

“Vậy con ta hiện tại không có việc gì chứ?” Lãnh Úy cảm thấy trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh.

“Tiền bối không cần lo lắng.” Gia Cát an ủi:“Tịch Chiếu đem tâm mạch chính mình bảo hộ tốt lắm, ta thay y châm cứu, đại khái hai ba canh giờ sau có thể tỉnh, hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có việc gì, chỉ là loại cổ trùng này dùng máu người làm thức ăn, y sẽ  mất máu khá nhiều, nên cần ăn ngon bồi bổ một chút.”

Nhìn Lãnh Tịch Chiếu nhíu chặt chân mày, Tây Đằng Lâm ánh mắt lạnh như hàn băng.

Sau này, cho dù phải hy sinh tính mạng này, ta cũng phải bảo vệ ngươi chu toàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi