NHẤT MỘNG NHƯ SƠ

Nhà ta rất nghèo, trong nhà chỉ có ba mẫu ruộng khô, cha ta hầu hạ ba mẫu ruộng kia như hầu hạ tổ tông, nhưng hầu hạ tốt đến mấy, lương thực sản xuất ra hằng năm cũng không đủ lấp đầy bụng mười nhân khẩu trong nhà chúng ta.

Ông bà của ta đã lớn tuổi, ba tiểu thúc đến nay vẫn còn độc thân, ngày ngày quanh quẩn trong thôn từ đông sang tây, chỉ biết nói chuyện phiếm, là những kẻ lười biếng danh xứng với thực.

Tiểu cô cô và ta cùng tuổi, là bảo bối của ông bà ta.

Năm đó tuyết rơi dày, trong nhà đã mấy ngày không có gì ăn, mắt thấy cả nhà sắp c.hết đói, cha ta vào thành làm việc, trong thôn có người đến môi giới, đưa cho ta bốn lượng bạc, ta đem chính mình bán đi.

***

1

Ngày xa nhà, a nương ta khóc ngất mấy lần, trao cho ta của hồi môn duy nhất của bà ấy là một đóa hoa nhung, ta cầm hai lượng đưa trước mặt người trong nhà, lặng lẽ đem hai lượng còn lại cho a nương.

Bảo bà ấy bất luận thế nào cũng phải nuôi dưỡng đệ đệ và muội muội.

Ngày đó tuyết rơi rất lớn, cha ta đi huyện thành làm việc còn chưa trở về, a nương ta mang theo đệ đệ muội muội đứng trong gió tuyết đầy trời tiễn ta đi, trời lạnh như vậy, ngay cả áo khoác trên người a nương cũng không có.

Xe lừa kéo theo ta càng đi càng xa, gió tuyết lớn như vậy, mắt ta sớm đã mịt mờ.

Cùng bán đi với ta tổng cộng là mười hai cô nương, đều là người trong thôn chúng ta và thôn lân cận, tuổi tác so với ta đều không cách biệt lắm, mặc dù bị người môi giới mua, nhưng ít nhất ngày nào cũng được ăn no bụng, có thể nhẫn tâm bán nữ nhi đi, ngày thường ở nhà đương nhiên sẽ không được đối xử tốt.

Bọn họ mỗi ngày còn có thể nói chuyện líu ríu, ta chỉ yên lặng lắng nghe, không biết chúng ta lại bị bán đi đâu.

Đường không dễ đi, lần này đi mất hơn một tháng, đến khi tới Biện Kinh thì đã là mùa xuân.

Người môi giới nhốt chúng ta ở một tiểu viện, ngày đầu tiên dẫn năm người có dung mạo đẹp nhất đi ra ngoài, mấy ngày sau lại dẫn theo những người còn lại.

Ta bị bán đến Ôn gia ở thành Tây, vào viện tử thứ hai của Ôn gia, nghe nói gia chủ còn là một quan thất phẩm.

Ta được phân vào viện tử của nhị tiểu thư làm một nha đầu thô sử, ngày thường quét sân, làm việc vặt.

Nhân khẩu của Ôn gia đơn giản, ngoài phu nhân ra thì chỉ có một di nương, di nương còn là nha đầu bồi giá của phu nhân, ba vị lang quân đều do phu nhân sinh ra, nghe nói đều được đưa đi học ở thư viện nổi tiếng tại Sơn Tây, một năm không gặp quá hai lần.

Ba vị lang quân sinh ra đều rất đẹp, nhưng người đẹp nhất là vị đại lang quân, trông như tiên trên trời.

Đại tiểu thư cũng do phu nhân sinh ra, năm nay mười ba, trông có vẻ điềm đạm ít nói, nhưng tính tình không được tốt cho lắm. Nhị tiểu thư là do di nương sinh ra, năm nay chỉ mới bảy tuổi, tròn trịa nõn nà, giống như một chiếc bánh bao, lại thích cười, nhỏ tuổi nhất trong nhà, mắc chứng khờ khạo, trong nhà ai cũng cưng chiều.

Ôn gia không hà khắc với hạ nhân, ta tới đây một năm, đã mập lên rất nhiều, mỗi tháng phu nhân còn cho mỗi người chúng ta hai trăm đồng, ngày lễ Tết còn có tiền thưởng, ta đem số tiền này lặng lẽ tích góp lại, xem sau này có thể có cơ hội đem chúng về nhà hay không.

Đối với ta mà nói, những ngày tháng như vậy ngày nào cũng là ngày tốt đẹp, công việc này có tính là gì so với việc trong nhà ta? Lúc rảnh rỗi thì ta học cách thắt dây, thêu thùa may vá, cùng một đám tiểu tỷ muội nói chuyện trên trời dưới đất.

Đại tiểu thư giỏi thi thư, Thời Hoạ tỷ tỷ - đại nha đầu hầu hạ bên cạnh nàng cũng không kém, con người lại nhiệt tình, cũng chưa bao giờ keo kiệt, chỉ cần có thời gian liền dạy chúng ta học chữ.

Ngày nọ nghe nói tỷ muội bán đến Biện Kinh cùng ta lại bị gia chủ đ.ánh c.hết, ta mới biết mình tốt số, gặp được một gia đình tốt, trải qua những ngày tháng được sống như thần tiên.

Chỉ là biến cố đến quá nhanh, năm ta mười bốn tuổi, không biết gia chủ đã phạm phải tội gì, Ôn gia bị tịch thu nhà, nam nữ trên mười lăm tuổi đều vào tử lao, ngoại giá nữ tội nhẹ hơn.

*Ngoại giá nữ: Con gái lớn lên trong nhà nhưng vì lập gia đình mà chuyển đi nơi khác sống.

Một đêm trước khi bị tịch thu nhà, phu nhân phát lại tất cả khế ước bán thân, cũng cho mỗi người mười lượng bạc, thả gia nô tỳ nữ trong nhà một con đường sống.

Ôn gia xảy ra chuyện, người hầu trong nhà phần lớn là mới mua, trong một đêm liền phân tán sạch sẽ.

Ta ôm số tiền mình tích góp được mấy năm nay, chuẩn bị trở về thôn, nhưng nhìn nhị tiểu thư đã chín tuổi vẫn còn hồ đồ không biết gì, cuối cùng vẫn mềm lòng.

Nhà của Ôn gia bị tịch thu, ta và nhị tiểu thư đã không còn chỗ ở, nàng cũng không thể gọi tên cũ là Quỳnh Nương nữa, ta đặt cho nàng một cái tên khác, gọi là Bảo Châu.

Nàng là muội muội của ta, ta tên là Bảo Ngân, Trần Bảo Ngân.

Người nhà Ôn gia bị giam trong tử lao, dù sử dụng hết số tiền trong tay ta cũng chưa chắc có thể gặp mặt một lần, ta phải mang theo Bảo Châu còn sống, muốn sống thì phải ăn cơm, phải có chỗ ở.

Ta khỏe mạnh, cũng không sợ khổ, mấy năm nay học được mấy chữ, còn có thể tính toán.

Ta thuê một chiếc thuyền nhỏ, làm nghề bán rượu trên sông Biện, bán rượu tất nhiên là phải có đồ ăn kèm, mùa hè và mùa thu ta bán tôm cua ngâm, mùa đông làm vài món ăn nhẹ sưởi ấm dạ dày.

Trừ đi tiền thuê, năm đầu tiên ta kiếm được ba mươi bảy lượng bạc.

Chuyện của Ôn gia vốn hùng hùng hổ hổ, tưởng chừng như phải lập tức hành hình, nhưng một năm trôi qua lại không có động tĩnh gì.

Ta may y phục bông dài, mang theo rượu và thức ăn cùng Bảo Châu đi thăm cha nương, các ca ca và di nương của nàng, nàng vui vẻ mặc y phục bông màu đỏ mà ta may cho, nắm tay ta vui vẻ lắc qua lắc lại.

Trong lao ngục đã không còn nghiêm ngặt như năm ngoái, ta dùng hai lượng bạc, đầu lao đã cho ta và Bảo Châu đi vào.

Trong lao ngục tối tăm, mùi hôi khó ngửi, Bảo Châu nhát gan, nắm lấy tay ta, đôi mắt hoảng loạn như một con thỏ nhỏ bị lạc đường, ta vỗ tay nàng nói không sao, có a tỷ đây rồi! Nàng cười cười, khóe miệng hiện ra hai lúm đồng tiền cực nhỏ.

Cả nhà bị nhốt chung một chỗ, ta đã không còn nhận ra dáng vẻ của phu nhân, lão gia và di nương nữa, họ sớm đã đen gầy đi rất nhiều. Ba vị lang quân trong nhà lại chỉ có hai người, người không có ở đây là đại lang quân, ta chỉ từng gặp họ có ba bốn lần, tuổi cũng hơn kém một hai, hôm nay gặp lại, đã không còn phân biệt được ai với ai.

Còn một người bị thiếu kia, không biết rốt cuộc đã đi đâu.

Nhưng ít nhất những người ở đây, nhìn qua vẫn trông giống một con người.

Đầu lao mở cửa, cho chúng ta nửa canh giờ.

Các góc tường được trải rơm, có lẽ đó là nơi họ ngủ thường ngày.

Bảo Châu nhìn hai người cha nương mà nàng luôn nhung nhớ, đã không còn nhận ra nữa, nhưng người trong nhà nhận ra nàng, nhìn nàng trốn ở phía sau ta thò đầu không dám đi ra, hồi lâu sau lão gia mới gọi một tiếng Quỳnh Nương.

Nàng còn nhớ mình tên là Quỳnh Nương, nhìn cha nàng thật lâu, có lẽ đã nhận ra, hô một tiếng cha, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt trắng bóc, do dự nhào vào lòng cha nàng.

Cả nhà vừa nhìn nàng vừa khóc.

Ôn lão gia cũng không biết ta, nha đầu trong nhà mười mấy người, ông ấy mỗi ngày đi sớm về khuya, nào có năng lượng để nhớ chúng ta?

Phu nhân chưa đến bốn mươi, đầu tóc đã bạc phơ, trông giống như một bà lão sáu mươi tuổi, nhưng bà ấy còn nhận ra ta.

“Ngươi là nha đầu Bảo Ngân?” Đôi mắt bà ấy xám xịt, mở miệng có chút nhọc nhằn.

“A nương, tỷ ấy là a tỷ của con.” Bảo Châu nắm tay ta đáp.

“Lão gia phu nhân thứ tội, nô tỳ không dám để nhị tiểu thư gọi bằng tên thật, sợ ngày nào đó quan gia tìm tới, chỉ đành để nàng theo họ của nô tỳ, đặt cho nàng cái tên Bảo Châu.”

“Bảo Ngân có tội tình gì? Cả nhà Ôn gia ta bị bắt giữ, chỉ để lại một mình nó, chuyện xảy ra đột ngột, tìm cho con ta một nơi trú ngụ cũng không kịp, nếu không nhờ có ngươi, không biết hôm nay nó còn có thể sống sót đứng đây hay không? Lão phu cảm tạ ngươi bao nhiêu lần cũng không đủ, ai mà ngờ Ôn gia thụ án một năm, trưởng nữ ruột thịt cũng chưa từng đến một lần, người đến thăm chúng ta lại chỉ có một nha đầu trong phủ? Lúc trước phu nhân đã đem khế ước bán thân trả lại cho ngươi, ngươi đã không còn là nha đầu trong phủ nữa, làm a tỷ của Bảo Châu thì có gì không được? Nếu có một ngày Ôn phủ thấy lại ánh mặt trời, Bảo Ngân chính là tiểu thư trong phủ ta.”

Ta quan sát thần thái của lão gia, khí khái vẫn còn, chuyện này có lẽ còn có đường lui, trong lòng mừng cho Bảo Châu, ta cũng không muốn làm tiểu thư gì, chỉ muốn về thôn thăm cha nương, đệ đệ và muội muội của mình, tiếp tục làm thuyền nương ở sông Biện cũng rất tốt.

2

“Lão gia phu nhân đừng trách đại tiểu thư, ngày nọ ta dẫn theo Bảo Châu tới Tô gia, nhưng vẫn chưa gặp được, nghe nói nàng vừa mới sinh, còn đang ở cữ, Tô gia sợ kinh động tới nàng, chưa từng nói cho nàng biết sự thật, thân gia thái thái sai người tới tìm ta, nói là vì muốn tốt cho đại tiểu thư, bảo ta tuyệt đối không được mang Bảo Châu tới cửa nữa.”

“Mấy ngày sau Tô gia liền chuyển đến Đông Đô, cho dù đại tiểu thư muốn tới thăm mọi người, núi cao sông dài, nàng còn có một hài tử, làm sao có thể trở về đây?”

Còn có điều mà ta không nói, sau khi đại tiểu thư nghe tin về Ôn gia, khóc ngất mấy hồi, cô gia thừa lúc nàng hôn mê bất tỉnh, đưa nàng lên thuyền.

Đều là người phàm tục, những lúc như vậy, khôn ngoan giữ mình thì có gì sai?

Nói thêm vài câu, canh giờ đã đến, ta định đưa Bảo Châu rời đi, nàng khóc muốn dẫn cả nhà đi cùng, dỗ dành mãi mới đưa được nàng ra ngoài.

Nàng lại khóc nói sao không thấy trưởng huynh của nàng?

Khắp nơi trong phủ đều là truyền thuyết của đại lang quân, chưa nói đến sinh ra đã ưu tú hơn người, hai mươi tuổi đã liên trúng tam nguyên, là môn sinh tâm đắc nhất của Tống các lão, đại học sĩ tương lai là hắn chứ không ai khác...

*Liên trúng tam nguyên (连中三元): Thời xưa chỉ việc người thi Hương, thi Hội, thi Đình đều đỗ hết 3 hạng đầu, liên tiếp đạt được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên.

Những cái khác thì ta không biết, nhưng diện mạo quả thật không kém, dù sao a nương hắn cũng là mỹ nhân khó tìm.

Một người chưa rõ sống chết cứ như vậy mà biến mất.

Ôn lão gia ngậm miệng không nói, ta biết việc này không thể hỏi tiếp nữa, mang theo Bảo Châu về nhà.

Chúng ta và những người khác cùng thuê một viện ở phố Đông, ta và Bảo Châu đến trước, chiếm hai gian phòng ở phía đông, một để người ở, một làm nhà bếp.

Một nhà bốn người ở ba gian phòng phía tây, nam nhân là người bán hàng rong, nữ nhân ở nhà nuôi hài tử.

Người bán hàng rong họ Hà, dáng người sáu thước, có cái miệng khéo léo; Hà nương tử không thích nói nhiều, nhưng con người lại cực tốt, nàng khéo tay, lúc rảnh rỗi sẽ thêu chút khăn tay và hà bao, để phu quân nàng mang đi bán.

Ta may áo may giày thì được, nhưng không biết thêu thùa, liền để Bảo Châu học hỏi nàng lúc rảnh rỗi, Bảo Châu chịu được tính tình, học được cơ bản, thịt cá thịt tôm mà ta bán còn sót lại hằng ngày, đều bỏ vào bụng Bảo Châu và hai hài nhi của nàng.

Hôm nay không khác gì ngày thường, chỉ là sông Biện đóng băng, công việc buôn bán của ta không thể không dừng lại, có khách quen cũ thích ăn đồ nhẹ mà ta làm, ta liền làm ở nhà rồi đưa đi, khi về nhà để ăn cơm tối, Bảo Châu đã ngủ gật, thấy nàng ngủ, ta dùng đế giày dập tắt đèn dầu.

Đốt củi trong chậu than, khói mù mịt, mở cửa sổ ra một khe hở, lúc đi ngủ thì dập lửa, đợi thông gió mới dám đóng cửa sổ.

Ta đã mười lăm tuổi rồi, đi tới đâu cũng được coi như đại cô nương.

Kiếm sống ở sông Biện cũng không dễ dàng như tưởng tượng, người khác thỉnh thoảng còn bị quấy rầy, huống gì một cô nương mang theo muội muội như ta?

Nhưng sông có quy tắc của sông, nộp phí bảo hộ xong tất nhiên sẽ có người trông coi.

Ta không sợ mệt, chỉ sợ gặp rắc rối.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, ta giật mình, suy cho cùng thì ta và Bảo Châu ở Biện Kinh nương tựa lẫn nhau, ai có thể tìm chúng ta giữa đêm khuya thế này?

“Ai vậy?”

Ta cao giọng hét lên.

“Ta họ Ôn.”

Giọng nói của người ngoài cửa trầm thấp, là một giọng nam trầm dễ nghe.

Họ Ôn? Ta không nghĩ nhiều, mặc áo khoác rồi ra khỏi giường.

Người ngoài cửa nghiêng mình bước vào, ta nhanh chóng đóng cửa lại.

Người nọ quay lưng lại đứng cạnh giường nhìn Bảo Châu, gian phòng nhỏ, chỉ có một tấm rèm che ở trước giường, bên trong xem như là phòng ngủ, bên ngoài làm phòng khách, hiện giờ bị hắn kéo ra, vừa nhìn đã thấy.

Người hắn cao lớn, khoác một chiếc áo choàng màu đen, tóc dùng đai ngọc buộc chặt.

Ta mơ hồ đoán được hắn là ai, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đợi hắn nhìn xong.

Ta chất củi vào chậu than, đun sôi một ấm nước nóng, rót cho hắn một tách trà, trà này bán cho khách uống trên thuyền thường ngày, không thể nói là ngon, nhưng cũng không tệ.

Khi hắn kéo rèm rồi đi ra, đèn dầu mờ nhạt, nhưng ta vẫn thấy hắn rõ ràng.

Người trong phủ nói hắn sinh ra đã ưu tú hơn người, ta lớn chừng này cũng không biết ưu tú hơn người là cái gì, nhưng hôm nay gặp hắn, xem như đã biết.

Hắn trông rất giống phu nhân, chỉ có lông mày là dài hơn một chút, trời sinh đôi mắt đào hoa, không cười cũng phong lưu đa tình, sống mũi thẳng tắp, môi cũng không quá mỏng, góc hàm rõ nét.

Nhìn kỹ thì thấy có một nốt ruồi đen dưới môi, con người lại rất lạnh lùng.

Vừa lạnh lùng vừa dục vọng, những từ ngữ chỉ mỹ nam tử hạn hẹp như vậy, đều không đủ để miêu tả hắn, mấu chốt là da hắn còn rất trắng.

Hắn vẫn mặc áo choàng, ngồi xuống ghế, đón lấy tách trà mà ta rót.

Tay cũng rất đẹp, quả nhiên người đẹp không tìm được ra chút khuyết điểm nào.

Đồng tử của hắn tối đen, lúc nhìn người khác thì giấu kín như bưng, làm cho người ta kinh hãi.

Ta nhìn cách ăn mặc của hắn, không phải kiểu dáng nghèo túng.

Bởi vì áo bào trắng dưới lớp áo choàng của hắn là gấm vóc, mỗi tấc gấm đều là vàng thật, nếu hắn đã không nghèo, vậy thì vì sao lại không cứu những người còn lại của Ôn gia?

Triều đình bí hiểm, ta không dám hỏi nhiều, tự nhiên cũng không muốn hỏi, chỉ đứng ở một bên chờ hắn hỏi.

“Không vội vàng không nóng nảy, ngược lại có vài phần can đảm, chẳng trách có thể bảo vệ Quỳnh Nương chu toàn.” Giọng nói của hắn vừa thấp vừa lạnh lùng, ta không dám nhìn hắn nhiều, chỉ cúi đầu cái gì cũng không đáp.

“Vật này giao cho ngươi, ngày mai ngươi hãy nghĩ cách ra khỏi thành một chuyến, mang nó đưa đến tay chủ trì Pháp Tuệ của chùa Kê Minh. Chuyện này hệ lụy rất lớn, nhất định phải làm cẩn thận, nếu không phải không còn cách nào, ta cũng sẽ không tới tìm ngươi.”

Ta vốn không muốn tiếp nhận, nhưng khi nghe hắn nói không còn cách nào, trong giọng nói lộ ra vẻ cấp bách và bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn cắn răng tiếp nhận.

Đồ vật được bọc trong vải, hình dáng giống như một cuốn sách, cũng không dày lắm, lúc đưa đến tay ta còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn.

“Lang quân, hãy bảo trọng bản thân, già trẻ Ôn gia còn đang ở trong lao ngục ngóng trông ngài!”

Hắn đứng dậy định rời đi, cuối cùng ta cũng không đành lòng, vì Bảo Châu, vì Ôn gia, nói một phen như vậy.

Hắn gật đầu, đột nhiên nở nụ cười, chói mắt như nắng chiếu.

“Ngươi không sợ Ôn gia và ta đều là người xấu sao?”

“Ta chỉ cần biết Ôn gia đối xử tốt với ta là đủ rồi.” Nếu không phải nhờ có Ôn gia, ta cũng không biết bản thân mình bây giờ là bộ dạng như thế nào.

Hắn gật đầu, nghiêng mình đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi