NHẤT MỰC CƯNG CHIỀU


Lát sau, điện thoại của Lục Văn vang lên, sau khi nghe xong thì anh ta thở phào một hơi, "Kiều tổng, đã tìm được người rồi, cậu bé vẫn an toàn, đội vệ sĩ đang trên đường đưa người đến đây."
Thẩm Tư Thần kích động chồm lên phía trước xe, tay níu chặt cánh tay của Lục Văn, "Có thật không, anh nói là tìm được bé cưng rồi sao? Mau cho tôi nói chuyện với bé cưng, thằng bé bị người lạ đưa đi chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi."
"Em bình tĩnh đi đã." Kiều Cảnh Nam kéo cậu ngồi lại yên vị bên cạnh mình, một tay choàng qua vai nhẹ nhàng vỗ về, sau đó mới nói với Lục Văn, "Kết nối video với bên đó đi."
Chỉ lát sau màn hình máy tính bảng đã được kết nối với một cuộc gọi video, Thẩm Tư Thần nhìn khuôn mặt lấm lem của bé cưng cách một màn hình, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà trào ra.
Thẩm Tư Vũ nhìn ba ba khóc đến đáng thương, trong lòng vô cùng hối hận, "Ba ba, con xin lỗi, ba ba đừng khóc, con sẽ lập tức trở về."
Nói rồi nhóc nhanh tay cúp máy, bởi vì nhóc cảm thấy mắt mình có chút cay cay, nhóc không muốn khóc nhè trước mặt ba ba.
Bạn nhỏ Thẩm Tư Vũ đưa tay quẹt mũi, cố gắng nén xuống cảm giác muốn khóc òa lên, sau đó mới lễ phép lên tiếng, "Làm phiền chú lái xe nhanh lên một chút giúp cháu ạ, cháu muốn gặp ba ba."
...
Hai cha con gặp lại nhau sau...!vài tiếng xa cách, ôm nhau sụt sùi nức nở mất một đoạn thời gian.
Cả quá trình này Kiều Cảnh Nam đều kiên nhẫn đứng bên cạnh chờ đợi.
Lục Văn nhớ lại, có vị tổng giám đốc nào đó từng nói mấy câu đại loại như "Thời gian của tôi quý như vàng.", "Tôi chưa từng phải chờ đợi một ai.", "Cậu có biết thời gian của tôi một phút đáng giá bao nhiêu không?"...
Chắc là...!vị ấy quên rồi.
Anh ta lặng lẽ xem đồng hồ, sau đó đi ra đằng xa gọi điện hủy lịch trình tham gia một bữa tiệc vào tối nay của Kiều Cảnh Nam.
Lục Văn làm xong bỗng nhiên cảm thấy kiêu ngạo trong lòng, anh ta chắc chắn rằng ông chủ sẽ không tìm được thư ký nào khác tận tâm và thấu hiểu như mình đâu, vậy mà còn không mau xem xét tăng lương cho anh ta.
Nhân sinh đúng là quá gian nan.

Hồi sau Thẩm Tư Thần mới nắm tay Thẩm Tư Vũ dẫn đến trước mặt Kiều Cảnh Nam, lời nói có chút e dè ngập ngừng, "Tôi phải đưa Tiểu Vũ về nhà trước đã, anh...!có chuyện gì để sau chúng ta gặp hẵng nói tiếp được không?"
Sắc mặt Kiều Cảnh Nam hơi trầm xuống, nhưng nhìn đến đôi mắt còn hơi sưng đỏ của cậu, lại đổi giọng thỏa hiệp, "Tôi có thể đến nhà em đợi."
Hắn đã chờ cho tới khi tìm được con trai cho cậu, giờ hắn đã không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi đến "hôm nào" nữa, hắn chờ cũng đã năm năm rồi.
"Vậy cũng được."
Hai cha con Thẩm Tư Thần nắm tay nhau thong thả đi phía trước, Kiều Cảnh Nam đút tay vào túi quần chầm chậm đi theo phía sau.
Lục Văn: "..."
Còn tôi thì sao? Ông chủ?
Kết quả là thư ký Lục phải tăng ca, ngủ trên xe cả một đêm.
Làm thư ký khó lắm, đâu có dễ dàng gì.
...
Căn hộ nhỏ vốn chỉ có hai hình bóng hôm nay lại đón tiếp thêm một vị khách đặc biệt.
Thẩm Tư Thần chỉ chỉ vào sofa ở phòng khách, cười ngại ngùng, "Anh ngồi đó trước đợi tôi một lát, tôi tắm cho Tiểu Vũ đã."
Nhóc con lén lút nép sau lưng ba ba, nhìn người đàn ông lạ mặt mặt mày lạnh tanh kia, trong lòng có chút ghét bỏ.
Ánh mắt của một lớn một nhỏ giao nhau, không ai chịu yếu thế hơn ai.


Hồi sau vẫn là bị gián đoạn vì Thẩm Tư Vũ bị ba ba đẩy vào nhà tắm.
"Ba ba, ba lấy giúp con bộ đồ, con có thể tự mình tắm rửa."
Thẩm Tư Thần gật đầu, quay vào phòng ngủ lấy đồ.
Tiểu Vũ nhà cậu tự lập sớm, cũng rất có chủ kiến, cậu rất tôn trọng tính cách và quyết định của nhóc, không hề ép buộc hay kiên quyết bắt nhóc phải nghe theo sự sắp xếp của mình.

Cậu luôn tôn trọng ý kiến của nhóc, kiên nhẫn lắng nghe nhóc, lúc nào cũng cố gắng phấn đấu để trở thành một người cha tốt, để cho nhóc có môi trường phát triển tốt nhất.
Kiều Cảnh Nam chống cằm ngồi đợi, yên lặng chiếm một góc rất nhỏ trong nhà, lặng lẽ quan sát tất cả vào mắt.
Ngôi nhà nhỏ nhưng sạch sẽ gọn gàng, cách bày trí cũng tạo cảm giác ấm áp, tất cả những vật dụng có góc nhọn đều được bọc xốp bo tròn lại, trên trường có một bảng đo chiều cao dành cho nhóc con.
Từng chi tiết nhỏ đều có thể nhìn ra Thẩm Tư Thần đặt rất nhiều tâm tư để nuôi dưỡng Thẩm Tư Vũ, không hề qua loa đối đãi.
Có lẽ nào...!Thẩm Tư Vũ thật sự là con ruột của cậu sao.
Nhưng cậu lại nói nhóc con kia là con trai của hắn, đây lại là chuyện thế nào nữa?
Hắn nghĩ rất nhiều, đủ loại khả năng mà hắn có thể tưởng tượng ra, thế nhưng lại không có giả thuyết nào hợp lý cả.
Rốt cuộc cách tốt nhất vẫn là chờ đợi một lời giải thích từ cậu.
Kiều tổng mà lúc nào cũng được người khác vây quanh, lúc nào cũng trở thành tâm điểm mỗi khi xuất hiện, giờ này lại giống như một vật trang trí đẹp mắt, bởi vì hai cha con kia hình như không hề quá chú ý đến sự xuất hiện của hắn trong nhà.


Nên làm cái gì thì vẫn làm cái đó.

Vẫn như thường lệ, trở về nhà tắm rửa xong thì bắt đầu nấu bữa tối.
Hôm nay không có thời gian đi siêu thị để mua thức ăn nên Thẩm Tư Thần nấu một bát mì cùng với trứng, cà chua và hoành thánh có sẵn trong tủ lạnh cho Thẩm Tư Vũ ăn.
Kiều Cảnh Nam nói không ăn cho nên cậu cũng không nấu phần của mình.
Đợi nhóc con ăn uống no nê, vốn dĩ là đến giờ xem hoạt hình của nhóc, thế nhưng hôm nay có lẽ là không được rồi.
Thẩm Tư Vũ cũng biết hôm nay mình đã gây ra họa, dù ba ba vẫn chưa hỏi nhóc sự tình nhưng tự nhóc cũng thấy hổ thẹn trong lòng.
Hiện tại trong mắt Thẩm Tư Thần chỉ có một mình con trai bảo bối, nên dường như cũng đã đọc được tâm trạng này của nhóc, cậu kéo Thẩm Tư Vũ sang một bên, vừa ôm nhóc vừa dịu dàng an ủi.
"Tiểu Vũ, ba ba biết hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng con đừng lo lắng, ba ba không giận, chỉ là rất lo lắng cho con.

Còn nguyên do con bỏ đi ngày hôm nay, ba ba không ép, nhưng ba hy vọng khi nào con hoàn toàn suy nghĩ thông suốt rồi, con có thể cùng ba ba ngồi lại nói với nhau mọi thứ, có được không?"
Thẩm Tư Vũ nghe mấy lời này, cảm động đến muốn khóc.

Ba ba không la mắng cũng không gây áp lực cho nhóc, ba ba không xem nhóc là đứa trẻ hư hỏng mà muốn cùng nhóc đối mặt giải quyết mọi chuyện.
Nhìn xem, ba ba yêu thương nhóc như vậy, thế mà nhóc lại tự mình suy nghĩ lung tung rồi rời bỏ ba ba.


Nếu lỡ như hôm nay ba ba không tìm được nhóc trở về, không biết ba ba sẽ đau lòng cỡ nào.
Thẩm Tư Vũ nhón chân ôm cổ ba ba, giọng nói trẻ con trong trẻo có lẫn chút nghẹn ngào, "Xin lỗi ba ba, là Tiểu Vũ sai rồi, con rất yêu ba ba, rất rất yêu."
Thẩm Tư Thần mỉm cười ôm chặt bé cưng của mình trong lòng, "Ba ba cũng rất yêu con."
Cậu mới dỗ một lát mà nhóc con đã say giấc ngon lành rồi, đúng là trẻ con, xảy ra chuyện long trời lở đất cũng không bằng bữa cơm giấc ngủ.
Thẩm Tư Thần ra khỏi phòng ngủ, còn cẩn thận khóa cửa từ bên ngoài, cậu không biết tiếp sau đây sẽ xảy ra chuyện gì, hành động trong vô thức của cậu như là đang muốn bảo vệ Thẩm Tư Vũ khỏi Kiều Cảnh Nam vậy.
Bây giờ cậu mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
"Qua đây." Kiều Cảnh Nam trầm giọng gọi cậu, ánh mắt gắt gao khóa chặt hình ảnh của cậu, không cho cậu có cơ hội trốn chạy.
Thẩm Tư Thần nuốt xuống một ngụm nước bọt, chậm rãi nhích đến bên cạnh hắn.
Hai người ngồi cạnh nhau trên sofa, không khí có chút ngưng trọng.
"Giờ thì em có thể nói rõ mọi chuyện được rồi chứ?"
"Anh...!anh muốn nghe chuyện gì?"
"Tất cả.

Nhưng trước tiên, tôi có một chuyện rất khẩn cấp muốn biết." Kiều Cảnh Nam hít sâu một hơi, dường như là hắn cũng đang rất hồi hộp, "Nhóc con lúc nãy là con của ai...!và ai?"
Câu hỏi này có vẻ như rất kỳ lạ, nhưng thực chất chuyện này từ lúc bắt đầu cũng đã rất lạ rồi.
Thẩm Tư Thần lo lắng nhìn sắc mặt của Kiểu Cảnh Nam, hai bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lấy nhau, miệng khẽ thốt lên hai chữ, "Chúng ta.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi