NHẤT MỰC CƯNG CHIỀU


"Cảnh Nam...!cái đó...!bên trong em..."
Kiều Cảnh Nam hiểu ý của cậu, hắn ôm lấy thiếu niên từ phía sau, gục đầu lên vai cậu, "Giữ tư thế này một chút thôi được không, lát nữa anh giúp em rửa sạch."
"Ừm."
Hắn không dùng biện pháp bảo vệ, cứ thế đem tất cả trút vào sâu thẳm bên trong cậu, chính hắn lại một lần nữa không thể kiềm chế bản thân mình.
Kiều Cảnh Nam dùng tay rửa sạch phía sau cho Thẩm Tư Thần, cẩn thận và tỉ mỉ.

Thẩm Tư Thần cố nén lại giọng của mình, ngăn bản thân phát ra tiếng rên rỉ.
Rõ ràng Kiều Cảnh Nam đang rất nghiêm túc giúp cậu tẩy rửa, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại không nhịn được mà cảm thấy bên dưới giống như đang bị trêu chọc, mẫn cảm đến mức khó mà kìm lại được.
"Ưm...!Cảnh Nam, rửa như vậy là đủ rồi, dù sao lát nữa em cũng phải uống thuốc mà."
Kiều Cảnh Nam thoáng khựng lại, sau đó ôm lấy cậu, "Em thấy khó chịu sao? Ngoan, sắp xong rồi."
Thiếu niên đã tắm rửa thơm tho sạch sẽ được Kiều Cảnh Nam bế bổng lên giường, nhét gọn gàng vào trong chăn, "Ngủ sớm một chút, tôi còn có chút việc phải đến thư phòng một lát."
Thẩm Tư Thần vội vàng kéo tay hắn lại, nhưng khi hắn nhìn vào mắt cậu thì lời sắp thốt ra của cậu lại bị nuốt ngược trở vào.
Cuối cùng cậu chỉ nói, "Anh xong việc thì trở về phòng ngủ sớm một chút."
"Ừm, tôi biết rồi."
Sau khi Kiều Cảnh Nam đi rồi, Thẩm Tư Thần mới một mình lăn lộn trên giường, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Có phải là anh ấy quên rồi không? Không, chắc là anh ấy định để đến ngày mai như lần trước.

Lúc nãy mình đã nhắc rồi...!ừm...!mình đã nhắc rồi, không phải lỗi của mình."
Cậu cứ rối rắm như thế cho đến khi cơn buồn ngủ kéo tới đánh gục cậu.
Bên ngoài cửa phòng, Kiều Cảnh Nam tựa lưng vào cửa, thở dài một hơi, sau đó lại phì cười.
Thiếu niên của hắn có việc gì đều viết hết lên trên mặt, sao hắn lại không biết lúc nãy cậu định nói gì cơ chứ, thật không ngờ thiếu niên ngoài mặt đồng ý với hắn nhưng sâu thẳm trong lòng lại để ý chuyện uống thuốc tránh thai như vậy.

Thôi thì chỉ một lần này, để cậu được toại nguyện, xem như thuận theo ý trời vậy.
...
Sáng hôm sau, khi Thẩm Tư Thần thức giấc đã không thấy người bên cạnh, cậu đảo mắt tìm một vòng mới nhìn thấy Kiều Cảnh Nam đang ngồi đọc tài liệu trên chiếc bàn kê gần cửa sổ.
Ánh nắng rực rỡ cũng không thể lấn áp được vẻ đẹp hoàn mỹ của người đàn ông này, người tuyệt vời như thế lại là bạn trai của cậu.
Thật thần kỳ, cũng thật hạnh phúc.
"Em định ngắm tôi thay cho bữa sáng sao? Tôi đẹp trai đến vậy à?"
Thiếu niên bị phát hiện thì xấu hổ chui lại vào trong chăn, cậu hét lên, "Em không có!"
Kiều Cảnh Nam bước tới, kéo chăn ra để lộ khuôn mặt nhỏ đã đỏ lên vì ngượng ngùng, "Em có! Rõ ràng lúc nãy em nhìn tôi đến mức sắp chảy cả nước miếng rồi."
Cậu giận dỗi đẩy hắn ra, "Làm gì tới mức ấy, em chỉ mới nhìn một chút, một chút xíu thôi."
Hắn cười rộ lên, "À, vậy là em đang thừa nhận mình có nhìn sao? Không cần xấu hổ, tôi không những đẹp trai mà còn rộng lượng nữa, tôi cho phép em nhìn tôi thỏa thích, muốn nhìn đến khi nào cũng được.

Đặc quyền này chỉ dành cho riêng em."
Thẩm Tư Thần tốc chăn ra, trèo xuống phía bên kia của giường, nhanh chân chạy vào nhà tắm, lớn giọng nói vọng lại, "Em không thừa nhận, đánh chết cũng không nhận!"
Kiều Cảnh Nam nhìn theo bóng dáng nhỏ xíu thoăn thoắt kia, nụ cười càng thêm sâu, hắn lẩm bẩm, "Em ấy vẫn còn sức lực để bay nhảy như thế...!xem ra tối qua mình không nên chỉ làm có một lần."
Thẩm Tư Thần nhìn mình trong gương, vết tích kịch liệt hôm qua vẫn còn nhuộm đầy trên thân thể cậu, dấu hôn kéo dài từ xương quai xanh đến tận sau tai, cả gáy và cổ cũng có.
"Dày đặc như thế này thì làm sao mà che được đây."
Thẩm Tư Thần quyết định chọn một chiếc áo cao cổ, mấy chỗ không che tới thì dùng miếng dán để che lại.

Lúc nãy chạy nhanh quá cậu không để ý, bây giờ bình tĩnh lại mới cảm thấy hai đầu gối vô cùng đau nhức, nhìn xuống thì mới thấy dưới gối có một mảng bầm xanh.
Cậu nhìn tới bồn tắm bên cạnh, nhất thời đỏ mặt.
Chẳng lẽ là vì hôm qua cậu quỳ quá lâu sau.

Xấu hổ thật!
Thẩm Tư Thần đi cà nhắc ra ngoài, lúc này Kiều Cảnh Nam mới để ý thấy dáng vẻ của cậu, "Sao thế?"
"À...!ừm...!là...!đầu gối của em có chút đau, hôm qua chắc là...!bồn tắm hơi cứng."
Thiếu niên bối rối nói ấp a ấp úng, còn Kiều Cảnh Nam thì không nhịn được cười làm cho cậu càng ngại ngùng hơn.
Hắn bước đến ôm lấy cậu, dỗ dành như dỗ trẻ nhỏ, "Đúng, đúng.

Bồn tắm nhà chúng ta quá cứng, sau này phải đổi cái mềm hơn, để em quỳ êm ái một chút."
Thẩm Tư Thần đen mặt, "Anh đang cười em sao?"
"Ha ha, tôi nào dám cười em, để tôi đi lấy thuốc bôi cho em."
"Anh rõ ràng đang cười..." Thẩm Tư Thần nói với theo bóng dáng vội vàng của Kiều Cảnh Nam, nhưng cậu chợt khựng lại khi nhận ra rằng...!hắn vừa nói rằng sẽ đi lấy thuốc.
Có lẽ là hắn sẽ nhớ ra thôi, có lẽ cậu không cần phải nhắc nhở hắn.
Cậu cứ nghĩ như thế cho đến tận khi Kiều Cảnh Nam bôi thuốc cho cậu xong, sau đó cùng cậu ăn sáng, rồi đến lúc hắn chuẩn bị đến công ty cậu mới xác nhận được là hắn thật sự không nhớ.
Thẩm Tư Thần tiễn Kiều Cảnh Nam ra cửa, ngập ngừng hỏi hắn, "Anh...!có quên chuyện gì không?"
Kiều Cảnh Nam "ồ" lên một tiếng rồi bất ngờ hôn lên trán cậu.
"Tôi đi làm đây, em ở nhà ngoan nhé, hôm nay trong người em còn mệt nên là đừng có chạy ra ngoài lung tung.

Tối nay tôi sẽ về sớm."
Đầu óc Thẩm Tư Thần bị cái hôn này làm cho trống rỗng, đến lúc cậu tỉnh táo lại thì người kia đã đi mất rồi.
Cậu có cảm giác giống như hai người đã là đôi chồng - chồng bên nhau nhiều năm, mỗi ngày cậu đều tiễn chồng mình đi làm, còn anh ấy thì sẽ dịu dàng hôn lên trán cậu để chào tạm biệt.

Nếu như sau này mỗi ngày đều trôi qua như vậy thì cũng không tệ.

Không phải! Chuyện quan trọng không phải cái này, mà là rõ ràng Kiều Cảnh Nam đã quên mất việc đưa thuốc tránh thai cho cậu uống mất rồi.
Còn cậu thì...!cậu đã không thể nào mở lời nhắc nhở hắn được.
Cũng vì chuyện này mà đêm qua cậu ngủ không hề ngon giấc, hiện giờ mệt mỏi tới mức cảm thấy trong người không còn chút sức sống nào.
"Chú Chu, gọi tài xế chuẩn bị giúp cháu, lát nữa cháu muốn đến nhà hàng."
Chu quản gia nhìn cậu mệt mỏi như vậy thì có chút lo lắng, "Thiếu phu nhân, thiếu gia nói cậu nên ở nhà nghỉ ngơi, không nên làm việc quá sức."
Thẩm Tư Thần cười cười lắc đầu, "Anh ấy lúc nào cũng lo lắng thái quá thôi, cháu khỏe mà, lát nữa tiện đường cháu sẽ sang nhà chị hai để đón Tiểu Vũ luôn."
"Được, vậy tối nay tôi căn dặn nhà bếp nấu thêm vào món tiểu thiếu gia thích ăn."
Chu quản gia không dám làm trái ý của cậu, là một quản gia lâu năm trong gia đình này, ông ta đã sớm nhìn ra về sau trong nhà này ai mới là người có thể đưa ra quyền quyết định lớn nhất rồi.
Thiếu gia ấy à, thiếu gia là do một tay ông ta chăm sóc mà lớn lên, ông ta còn lạ gì với tính cách của cậu ấy chứ.

Theo cái cách mà người trẻ bây giờ thường gọi, thì hình như đó chính là...!thê nô!
...
Lúc Thẩm Tư Thần đến nhà hàng, còn chưa bước vào cửa thì cậu đã biết Âu Tĩnh Siêu đang ở bên trong, bởi vì chiếc xe thể thao màu sắc chói lóa vô cùng rêu rao của anh ta đang đậu ngay trước cửa nhà hàng.
Cậu vào bên trong xem một vòng cũng không nhìn thấy ai, lúc định vào trong phòng quản lý thì tình cờ nghe được tiếng của Âu Tĩnh Siêu và Trác Phong, cậu không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng hình như là đang lớn tiếng với nhau.
Thẩm Tư Thần vội vàng đẩy cửa vào, nhưng mà hình như mọi chuyện không giống như những gì cậu nghĩ cho lắm, không phải là Âu Tĩnh Siêu lớn tiếng cãi nhau với Trác Phong, mà là đang to tiếng...!nài nỉ cậu ta trở về công ty.
"Tư Thần, cậu đến đúng lúc lắm, mau trả lại trợ lý cho tôi đi, công ty của tôi không có cậu ấy là không được đâu!"
Thẩm Tư Thần che miệng cười, "Là công ty không được, hay là anh không được?"
"Cái gì mà tôi không được hay công ty không được, nếu cậu ta còn không chịu trở về thì cả hai đều không xong rồi!"
Trác Phong thở dài dùng tay gỡ người đang bám dính lấy mình ra, giải thích với Thẩm Tư Thần, "Lúc tôi không ở công ty, tiểu Âu tổng không xem kỹ càng báo cáo và kế hoạch đã vội vàng ký tên, bây giờ bọn người trong công ty làm mọi thứ rối tung cả lên rồi, người của tổng bộ sắp cử giám sát cao cấp xuống kiểm tra, nếu không nhanh chóng chỉnh sửa lại tài liệu và các báo cáo cho khớp với nhau thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Nếu chuyện này đến tai Âu tổng thì..."
Nhìn biểu tình của Âu Tĩnh Siêu thì có vẻ chuyện này thật sự không phải là chuyện nhỏ, nghe nói dù bề ngoài anh ta là một công tử ăn chơi nhưng thật sự rất sợ cha của mình, lúc ở nhà luôn phải làm một đứa con trai ngoan ngoãn.
"Dù gì chuyện của nhà hàng cũng đã đâu vào đấy rồi, phần còn lại tôi có thể tự lo được, Tiểu Phong à, cậu nên trở về giúp Âu thiếu đi thôi."
Trác Phong liếc nhìn Âu Tĩnh Siêu, sau đó bày ra biểu cảm như thể phải miễn cưỡng bản thân lắm mới đồng ý, "Vậy tôi trở về công ty trước, có chuyện gì cậu cứ gọi điện cho tôi."
"Được rồi, đi cẩn thận nhé."

Âu Tĩnh Siêu nghệch mặt ra, anh ta trơ mắt nhìn Trác Phong rời đi mà chẳng thèm chào mình lấy một câu, "Xem kìa, xem cậu ta có giống trợ lý của tôi không, trong còn giống trợ lý của cậu hơn đó."
Thẩm Tư Thần gật đầu đồng ý, "Đúng đó, nhìn Tiểu Phong không giống trợ lý của anh đâu...!bởi vì nhìn cậu ấy còn giống tổng giám đốc hơn anh đó, tiểu - Âu - Tổng."
"Này, cậu không nên học theo thói xấu của cậu ta đâu, không được gọi tôi là tiểu...!Tư Thần, chân cậu sao thế?"
Lúc này Âu Tĩnh Siêu mới phát hiện bước chân của Thẩm Tư Thần hơi khập khiễng.
Thẩm Tư Thần có chút chột dạ, né tránh ánh mắt của anh ta, ấp úng trà lời, "Không có gì, tôi...!tôi bị ngã."
"Bị ngã sao? Bị ngã đến mức bị thương cả trên cổ à?"
Thẩm Tư Thần vô thức đưa tay lên che lấy cổ, động tác này càng giống như là có tật giật mình hơn.
Trong đầu Âu Tĩnh Siêu đột nhiên nhớ tới chuyện tin tức sáng nay, anh ta nghi hoặc hỏi lại, "Là Kiều Cảnh Nam làm sao?"
Cậu không hiểu tại sao Âu Tĩnh Siêu lại đột ngột hỏi chuyện xấu hổ như vậy, nhưng cái này...!cậu cũng không thể nói là người khác làm được, "Ừm, thì là..."
Âu Tĩnh Siêu đập bàn, nghiến răng ken két, "Cái gì? Thật sự là cậu ta dám làm như vậy sao? Sáng nay khi thấy chuyện cậu ta để lộ tin tức với cô minh tinh đó là tôi đã cảm thấy có gì không đúng rồi, không ngờ cậu ta còn dám ra tay bạo hành cậu? Chị Cảnh Vân có biết hay không? Không được, cái thằng Kiều Cảnh Nam thối tha, tôi phải đi đập cho nó một trận!"
Thẩm Tư Thần vội kéo tay Âu Tĩnh Siêu lại, "Âu thiếu, anh nói cái gì sao tôi lại không hiểu, sao lại trở thành Cảnh Nam bạo hành tôi rồi?"
"Không phải tên đó đánh cậu sao, chân cậu bị thương, cổ cũng dán băng kia mà?"
Thẩm Tư Thần biết anh ta hiểu lầm, hốt hoảng phủ nhận, "Không phải, không phải đâu mà, anh ấy không có đánh tôi, sao anh có thể nghĩ tới chuyện này chứ! Anh hiểu lầm rồi!"
Âu Tĩnh Siêu cau mày hỏi lại, "Thật sự là không đánh cậu sao?"
"Thật sự."
Anh ta thở ra một hơi, cũng may chỉ là hiểu lầm.

Nhưng sau đó anh ta lại nghe Thẩm Tư Thần hỏi tiếp.
"Vậy còn chuyện lộ tin tức với nữ minh tinh thì sao đây, anh không định nói cho tôi biết gì sao?"
Âu Tĩnh Siêu bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Xem ra lần này người sắp bị Kiều Cảnh Nam "bạo hành" chính là anh ta rồi.

Đúng là cái miệng hại cái thân, khi không lại suy nghĩ vớ vẩn làm gì cơ chứ, bây giờ có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi