NHẤT NGỘ MA VƯƠNG NHẦM CẢ ĐỜI


ằng, đại thúc sẽ có chút, một chút xíu thôi – - thích nàng?
Nghĩ muốn giả vờ áy náy, nhưng lại không nhịn được mỉm cười hạnh phúc, Đường Đường duỗi tay ôm chặt lấy thắt lưng đại thúc, thon nhỏ, rắn chắc, xúc cảm mê người!
“Đại thúc!” Mặc dù giờ không phải là thời điểm tốt nhất để thổ lộ, nhưng Đường Đường biết, với tính cách lạnh lẽo cứng rắn, dù chết cũng không nói được một câu dễ nghe của đại thúc, phỏng chừng về sau mọi chuyện nàng đều phải chủ động.
“Ta…. ta muốn nói cho chàng hay…”

“U
” Tiếng rít gió đáng ghét lại vang lên, cơn lốc như đao phủ cuốn về phía mọi người đang đứng trên đỉnh tháp, Đường Đường cả kinh dừng lại việc thổ lộ chỉ thấy một cái ô màu đen quái dị từ giữa đám mây dày đặc đột nhiên xuất hiện, như tiết mục trình diễn trên ti vi mà nàng vẫn xem, nhắm thẳng về phía nàng và đại thúc.
“Đại thúc!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên, thanh kiếm đen tuyền đã chém ra.
Chiếc ô sắt va chạm với thanh kiếm đen, như lưỡi dao tì trên hòn đá mài, vô số tia lửa bắn ra xung quanh, Đường Đường dựa vào trong lòng đại thúc, hai người bị chiếc ô sắt xoay lại bức phải lui về phía sau hơn một trượng, đứng ngay bên mép đỉnh tháp.
“Đi!” Hét to một tiếng, Hiên Viên Hận Thiên vận khởi ma lực toàn thân đều truyền vào trong thân kiếm, một đạo kiếm quang màu vàng mang theo ánh đỏ và đen đột nhiên xuất hiện, đen thâm trầm, mà đỏ rực rỡ, bắn thẳng vào bầu trời, ánh sáng lóe ra sáng rực cả trời đất, chiếc ô sắt tức thì bị đánh bay, tạo thành tiếng kêu ong ong rơi lại trong đám mây dày đặc.
“Đẹp quá đi mất!” Phấn khích trừng lớn mắt, Đường Đường nhìn kiếm quang sáng lạn chậm rãi biến mất, tiêu tán trong đám mây, nhịn không được thì thào tán thưởng một câu.
“Đăng Nô,” Chậm rãi cúi đầu, lãnh mâu dừng lại trên đôi mắt hạnh không hề có một tia sợ hãi mà chỉ có tán thưởng kia, Hiên Viên Hận Thiên khẽ chau mày, thanh âm lạnh lùng nói: “Đứng sau lưng ta!”

“Vâng!” Không chút do dự buông tay xuống, Đường Đường cắn môi bước nhanh ra sau lưng đại thúc, vừa mới đứng yên ổn thì có vô số tia sáng vàng rực từ giữa đám mây bắn ra, chiếu lên đỉnh tháp, giống như ánh măt trời xuyên thấu qua tán lá cây rừng mà chiếu lên mặt đất, tạo thành từng vệt sáng loang lổ, đẹp đến trang nghiêm thần thánh.
Đám mây dày đặc dần dần tản ra, hiện ra mấy chục người cả nam lẫn nữ ăn mặc khác nhau, dẫn đầu là một ông lão râu tóc đều trắng, lạnh lùng mở miệng, thanh âm cực lớn, như tiếng vọng vang xa cả trời đất, “Hiên Viên Hận Thiên, ngươi muốn sao, lại dám can đảm nghịch thiên?”
“Thiên chúng?” Lãnh mâu nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên đứng thẳng thân mình giữa ngàn vạn tia sáng ánh vàng, cầm kiếm chỉ thiên, bất động như núi, như thần phật trang nghiêm tĩnh lặng, không hề sợ hãi.
Ánh mắt sắc như dao đảo qua trên mặt Tam thập Tam thiên chúng, cảm giác oán hận chán ghét tự nhiên dâng lên trong lòng, Hiên Viên Hận Thiên nắm chặt chuôi kiếm trong tay, không rõ hận ý cuồn cuộn trong lòng từ đâu mà đến, giống như sự cừu hận tích lũy qua hàng ngàn hàng vạn năm bị thức tỉnh dậy, hận đến sâu lắng, hận đến thấu xương!
Xem ra, ý muốn hủy thiên diệt địa trong đầu hắn là từ đây mà có, từ những dáng vẻ đạo mạo khiến người ta chán ghét của đám thiên nhân này.

“Ong
” Cảm nhận sự tức giận sâu sắc của chủ nhân, Đế Thiên phát ra tiếng ngâm trầm thấp, một con mặc long dữ tợn xuất hiện trên thân kiếm, khiến cho Tam Thập Tam Thiên Chúng đồng thời cả kinh, một thiên chúng nhịn không được giật mình nói: “Đế Thiên thức tỉnh Ác tặc Hiên Viên đã giải khai phong ấn!”
“Phá Lôi!” Giận dữ quát một tiếng, lão thiên chúng tóc bạc quay đầu tức giận trừng mắt nhìn người vừa nói chuyện, sắc mặt trầm xuống, đen như đáy nồi.
“Xem ra, các ngươi chẳng những nhận ra bổn vương, còn nhận thấy được binh khí của bổn vương!” Đôi lãnh mâu nhìn thẳng vào thiên chúng, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi bước lên một bước, điềm nhiên nói: “Vậy các ngươi cũng biết, bổn vương tới đây là để hủy thiên diệt địa!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi