NHẤT NGỘ MA VƯƠNG NHẦM CẢ ĐỜI


Edit: Trần
“Thiếu chủ chạy mau!” Một tiếng hổ gầm truyền đến, hai bóng người từ đầu phố chạy tới, hoảng loạn như chó nhà có tang, lừa vội nghiêng người nhường lối, chỉ tiếc nó đang là thân lừa, thân thể to lớn nên – -
“Bùm!”
Người ngã lừa đổ. (Xuất phát từ câu người ngã ngựa đổ ^.^).
Đường Đường cố nhịn đau trợn to mắt, nhìn đám cung thủ từ đầu phố tiến đến, “cộp cộp cộp” tiến lại gần phía mình.
“Ặc, ặc!” Lo lắng đẩy Đường Đường ra, ông lão kì quái chỉ về phía cuối phố.
“Mẹ nó, thật không để cho người ta sống!” Đỏ cả mắt, Đường Đường thấy trước có cung thủ, sau có gươm đao, hận ông trời sao không ột đạo sấm sét, rạch một đường nứt cho nàng chui vào đó chứ.
“Xin lỗi, là ta liên lụy đến các ngươi!” Tiếng nói ôn nhu vang lên, nhưng trong giọng nói có chút quái dị, Đường Đường ngạc nhiên nhìn về phía “phản tặc” cách lừa không xa.
Hai mắt khó xử, khuôn mặt tươi cười đầy ưu thương, mặc dù trong tình thế nguy cấp cận kề sống chết, nhưng thiếu niên phản tặc trên mặt trừ bỏ áy náy thì vẫn là áy náy, không hề có một tia sợ hãi, thản nhiên mà sạch sẽ.

“Hắn vô tội!” Trong lòng không hiểu sao xuất hiện ý nghĩ này, Đường Đường hơi suy nghĩ nhăn mi lại.
“Vèo!” Một mũi tên bắn đến, Đường Đường nhảy dựng lên, đứng ngay trong khu vực trung tâm của đao quang kiếm ảnh.
“Ngươi làm gì thế?” Vài trăm thanh âm đồng thời vang lên.
Lừa trợn tròn mắt, Vô Ưu lung la lung lay đứng dậy, ngay cả lão hán khô cứng cũng phá lệ không nói lắp.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đường Đường làm một tư thế vô cùng oai hùng hiên ngang, uy phong tám hướng, ngang nhiên tiêu sái thậm chí đủ để lưu danh hậu thế – -
“Các huynh đệ, tiến lên!” Vung tay hô lớn, Đường Đường quay đầu nhìn “bang phá đao”, lại vung tay lên, quay đầu nhìn đám cung tiễn thanh thế rất lớn kia.
Trong chốc lát, cả dãy phố dài lâm vào trong một mảng yên lặng.
Đám cung thủ căng dây cung, vẻ mặt đề phòng nhìn bang phá đao cuối phố.
Bang phá đao giương ấy thanh đao chói mắt, vẻ mặt hồ nghi nhìn đám cung thủ đứng đầu đường.
Một cơn gió lạnh thổi qua, lạnh đến tận xương, mùa đông đến rồi!

“Xẹt – -” Một mũi tên bắn ra, bắn về phía “bang phá đao” cuối phố, Đường Đường ngửa mặt lên trời cười dài: “Động thủ rồi, ha ha!”
Còn chưa cười xong, một lực mạnh lôi Đường Đường ngồi chồm hổm trên mặt đất.
“Hổ Thú, bắn hay lắm!” Tiếng khen ngợi ôn nhu vang lên bên tai, mang theo ý cười, Đường Đường cả kinh nghiêng đầu, nhìn thấy một “đại hán phản tặc” cũng ngồi chồm hổm bên cạnh “thiếu niên phản tặc”, ôm quyền nói: “Đa tạ thiếu chủ khích lệ!”
“Hóa ra là hắn bắn!” Cười toét miệng, Đường Đường giơ tay vỗ vỗ vai đại hán nói: “Hảo hán, không ngờ ngươi cao to lực lưỡng thế này, thế nhưng lại rất nhanh trí, không ngờ có thể lĩnh ngộ được tuyệt thế hảo kế của Tôn Đường Đường ta!”
“Đừng, đừng có động tay động chân!” Run rẩy bả vai, đại hán ngạo nghễ nói: “Ai xảo trá như ngươi, lão phu chẳng qua chỉ vâng theo mệnh lệnh của thiếu chủ thôi!”
“A
” Bừng tỉnh đại ngộ liếc nhìn thiếu niên phản tặc một cái, Đường Đường vươn móng vuốt ra, chuẩn bị vỗ lên bả vai đơn bạc của thiếu niên, “Hóa ra người xảo trá giống ta là ngươi hả!”
“Không được khinh bạc thiếu chủ!”
“Ha ha!” Tiếng cười nhẹ nhàng ôn nhuận như gió khẽ vang lên, sau đó bộp bộp hai tiếng, hai thành viên của “bang phá đao” và bên cung tiễn song song ngã xuống, tác thành cho nụ cười của thiếu niên – - cả con đường đều nghiêng đổ.
“Ngươi là
” Đầu váng mắt hoa dựa vào người lừa, Đường Đường không đầu không đuôi hỏi: “Thần tiên? Yêu quái?”
“Ta là người!” Thiếu niên lại cười, thoáng chốc khiến áu tươi đầy đất đẹp như hoa mùa xuân, Đường Đường cảm thấy, mùa xuân đến rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi