NHẤT NGỘ MA VƯƠNG NHẦM CẢ ĐỜI


Edit: Trần
“Sao rồi?” Ngắn gọn đáp lại hai chữ, Hiên Viên Hận Thiên đưa mắt nhìn về không trung, trong đôi mắt mơ hồ thoáng hiện ra một đạo lục quang, như dư chấn trước cơn động đất khủng khiếp.
“Yêu Vương Trọng Lê đến!” Bóng đen ngẩng đầu lên, một đôi thủy mâu dưới bóng đêm hơi hơi lóe sáng, ngưng trọng, lo lắng, nhưng không sợ hãi.

“Trọng Lê?” Lãnh mâu nheo lại, đến khi mở ra đã ngưng tụ thành sát khí cuồn cuộn, lạnh băng mà quyết tuyệt vô tình, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi nói: “Hắn – - tự tìm đường chết!”
******************
Bóng tối lui dần, mặt trời treo giữa không trung, trong lớp sương mù dày đặc tạo thành một bóng trắng mờ mờ, ngay cả ánh sáng cũng đều mơ hồ ảm đạm.
Một trận gió thổi lên từ khe núi hoang tàn, thổi qua giữa những gò cát vàng, một bóng đen chợt chui ra từ giữa đồi cát, thanh trường kiếm đen tuyền trong gió tạo thành tiếng ngâm lẫm liệt, như con thú to lớn nhe răng khiêu khích đối thủ.
Bóng đen càng lúc càng gần hơn, đến trước một tòa thành nguy nga màu vàng đất mới dừng bước lại, khẽ ngẩng đầu, một đôi mắt lạnh lẽo như đêm tối chống lại một đôi mắt yêu nghiệt lóng lánh, lóe ra ánh sáng ngả ngớn tà tứ.
Hắc y nhân yên lặng giơ lên trường kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ thẳng mắt người đối diện, cùng lúc đó trên mi mắt người kia xuất hiện một vệt màu đỏ, như giọt máu chuẩn bị rơi xuống đôi mắt yêu nghiệt kia.
Một tiếng cười phóng khoáng bỗng nhiên vang lên, chủ nhân đôi mắt yêu nghiệt kia kéo dài âm điệu mà nói: “Hiên Viên Hận Thiên bản vương đợi ngươi đã lâu!”

“Yêu Vương Trọng Lê?” Đôi môi mỏng lạnh lùng phun ra bốn chữ, cổ tay Hiên Viên Hận Thiên khẽ chuyển động, trường kiếm cắt một đường vào giữa không trung, ngạo mạn như đùa giỡn, nhưng những đạo hắc mang bắn ra từ mũi kiếm lại sắc bén vô cùng, như một con mặc long đánh về phía những người đang đứng trên tường cao.
“Bày trận!” Một tiếng hét to vang vọng giữa không trung, một bóng đen rất lớn rơi xuống từ bức tường, một gã đại hán có thân hình phì tráng, mặt đầy râu quai nón, vung đôi trùy thật lớn về phía Hiên Viên Hận Thiên.
“Đùng!” Một tiếng giòn vang, kiếm quang bắn lên đôi cự chùy tạo thành từng chuỗi đốm lửa lóe sáng, trên mặt vị đại hán béo phì kia đột nhiên xuất hiện một tia sợ hãi, nhưng vẫn không thể giữ thăng bằng cho cơ thể, “Oái” một tiếng ngã lăn trên mặt đất.
Mày kiếm nhăn lại, Hiên Viên Hận Thiên hóa thanh một bóng đen lao về phía bên cạnh, ngay lập tức cũng chỉ nghe “Ầm” một tiếng, mấy khối thịt ngã trên mặt đất, tạo thành từng đám bụi mù mịt.
“Ha ha ha ha!” Trên tường cao, tiếng cười chói tai quái đản lại vang lên, Trọng Lê giả đò thân thiết thăm hỏi trào phúng nói: “Bắc Thứ Ma đại nhân, bổn vương đã nói, có bổn vương ử đây, ngươi không cần ở đây bêu xấu! Ha, ha ha, xem ra Hiên Viên Hận Thiên cũng chỉ được như vậy, chỉ có hư danh mà thôi, nếu không thì tại sao ngươi lại có thể chiếm lấy Bắc Ma Vực suốt hơn một ngàn năm?”

“Câm miệng lại cho lão tử!” Gầm một tiếng, Bắc Thứ Ma tì lên chiếc chùy, thân hình béo tốt gắng gượng đứng dậy, hai chùy lớn lại múa lên đánh về phía Hiên Viên Hận Thiên.
Trường kiếm nhắm thẳng về phía trước, Hiên Viên Hận Thiên chỉ đứng bất động, nhìn hai quả chùy lớn của Bắc Thứ Ma múa thành hai đĩa sáng sắc bén, gió do chiếc chùy tạo ra kêu ù ù, mặc dù cách cơ thể rất xa, nhưng cũng đã có khả năng trực tiếp xé rách quần áo.
“Hừ!” Mắt thấy hai đĩa sáng sắp đến trước người mình, Hiên Viên Hận Thiên bước lên trước một bước, trường kiếm vừa chuyển, chỉ một đường, thanh kiếm đã chen vào giữa đĩa sáng, mà đĩa sáng kia vốn là thế công mãnh liệt, phòng thủ kiên cố thế mà giờ phút này không chịu nổi một kích trí mạng.
Trong đôi mắt đục ngầu của Bắc Thứ Ma tràn đầy tia nhìn sợ hãi và không thể tin, thân hình rất lớn ầm ầm ngã xuống, đôi chùy lớn rơi khỏi tay, nện vào vách đá, làm cả nửa tòa thành nát vụn


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi