NHẤT NGỘ MA VƯƠNG NHẦM CẢ ĐỜI


Edit: Trần
“Đùng”, “Ầm ầm”!
Đường Đường trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, nhìn bạch quang, hồng quang, lam quang, tử quang, và một đạo bạch quang còn chói mắt hơn trộn lẫn vào một chỗ, đến khi chúng biến mất, cả người Phỉ Nhi đầy máu chắn trước người mình, gồng mình xù lông nhe răng ra, nhìn Bỉ A gừ gừ vài tiếng.
Mà Bỉ A thì bị Thường Túy và Thường Hữu kẹp hai bên trái phải, có vết máu thấm ra từ tay nàng, chẳng lẽ?
“Phỉ Nhi!” Ôm lấy Phỉ Nhi đang run lên bần bật, Đường Đường đau lòng nói:: “Không chấp nhặt với mấy người đàn bà chanh chua. Ngươi cắn nàng, về ta lại phải đánh răng cho ngươi, không đáng!”

“Ngươi!” Mày liễu dựng thẳng, Bỉ A tức giận giơ cánh tay – -
“Ôi chao!” Kéo cánh tay Bỉ A lại, Thường Túy phiền não vuốt trán nói: ” Chỉ là giấc mộng của thiếu nữ thôi mà, nghiêm túc thế làm gì? Vương còn đang chờ ở chủ điện, chúng ta mau qua đó thôi!”
“Hừ!” Căm giận vung tay, Bỉ A Đa LA xoay người đầy kiêu ngạo rời đi, trước khi đi còn không quên hung hăng liếc mắt nhìn Đường Đường một cái.
“Hì
” Cười tà mị, Thường Túy nhíu mày nhìn Đường Đường, dùng khẩu hình không tiếng động nói với nàng: “Ngươi nợ ta một lần nhé!”
“Xì, ai thèm chứ!” Sờ sờ mũi, Đường Đường dùng ống tay áo cẩn thận lau máu tươi ở khóe miệng Phỉ Nhi, lòng cảm thấy vô cùng khổ sở.
“Tôn cô nương!” Một bàn tay ngọc duỗi tới, nâng đến trước mặt Đường Đường một hộp gỗ tinh xảo không thể quen thuộc hơn, là Mâu Chân.
“Linh dược!” Kinh hỉ la to một tiếng, Đường Đường ngẩng đầu thành tâm nói: “Cám ơn!”
“Đừng khách khí!” Lắc lắc đầu, Mâu Chân nhíu mi trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười, chậm rãi nói: “Tôn cô nương, đừng tức giận với Bỉ A, chẳng qua là do nàng, nàng…”
“Ta hiểu mà!” Ngiêm mặt, Đường Đường hiếm khi mới có khẩu khí nghiêm túc nói: “Ta có thể không so đo việc nàng mắng ta, nhưng ta không thể tha thứ cho việc nàng tổn thương Phỉ Nhi!”

Hơi sửng sốt, Mâu Chân nhìn con Phỉ yêu bị thương không nhẹ, nhịn không được mở miệng: “Con phỉ yêu này – - rất quan trọng đối với ngươi?”
“Đúng thế!” Kiên định gật đầu, Đường Đường giơ lên hộp gỗ trong tay nói: “Ta muốn đi thoa dược cho Phỉ Nhi, đi trước nhé!”
“Ừ!” Vui vẻ vuốt cằm, Mâu Chân nhìn bóng lưng Đường Đường lại lâm vào trầm tư. Nhân loại này, trên người nàng có vài thứ, có thể khiến cho người ta không tự chủ được mà thích nàng, dù yêu hay ma, thậm chí là Vương!
*******************************
Trong đại điện, dù vẫn tĩnh lặng như trước, nhưng cũng có vài điều thay đổi cực kì nhỏ.
Không khí không còn lạnh lẽo mù mịt như trước, ngược lại lưu động một hơi thở hoạt bát mà ấm áp, giống như ngọn gió mát lẻn vào đại điện, mang theo một hương vị tươi mát.
“Vương!” Nín thở cúi đầu, Mâu Chân nhẹ giọng nói: “Tùy Hỉ truyền đến tin tức, Thông Thiên Tháp đã xây dựng được bảy tầng, còn ba ngày nữa sẽ xây xong. Song gần đây ở biên giới của Ma giới thường xuyên xuất hiện binh lính Tiên chúng và nhân loại đến do thám, không biết có phải bọn họ đã nhận ra điều gì không.”
“Không cần quan tâm đến chuyện đó!” Hơi động thân, Hiên Viên Hận Thiên đứng dậy từ ghế đá, giữa đôi lãnh mâu là sự kiên định không thể giao động, lại vô cùng đột ngột mà hỏi một câu: “Tháng này trị túc quan là ai?”

Tiếng nói vừa dứt, bốn người đều sững sờ. Đại chiến sắp tới, sao tự nhiên Vương lại quan tâm đến cái việc trị túc quan tháng này là ai vô cùng nhàm chán này?
“Khởi bẩm Vương, là thuộc hạ!” Trố mắt nhìn, Bỉ A bước lên phía trước bẩm báo.
“Đổi cho Thường Túy!” Lãnh mâu đảo qua Bỉ A Đa La đứng dưới bậc thềm, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng mở miệng, sau đó thân hình dần dần nhạt đi, biến mất không thấy tung tích: “Ngươi tới Cự Ma Nhai đi, sửa chữa cho tháp ở đó!”
“Vương?” Vội ngẩng đầu lên, Bỉ A không thể tin nhìn ghế đá trống không, sao Vương lại an bài như thế, chẳng lẽ – -
“Ngươi không nên đụng vào Đăng Nô!” Thanh âm trầm ổn vang lên bên tai, Thường Hữu lạnh nhạt nói ra sự thực mà trong lòng Bỉ A không hề muốn thừa nhận: “Tâm tư của Vương, không phải là chuyện mà ta và ngươi có thể phỏng đoán!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi