Dịch: Hoangtruc
Một lần quỷ sứ thẩm phán không chút hư tổn lông tóc đến Từ Ngôn cứ vậy mà kết thúc.
Hắn đi ra khỏi đại điện thẩm phán, chẳng những không tổn hao lông tóc mà còn chiếm được hai chỗ tốt cực lớn.
Chỗ tốt là vô hình, lại có ảnh hưởng vô cùng sâu sắc.
Thứ nhất, là hắn đã có thêm một chỗ dựa. Có Khương Đại Xuyên che chở, chỉ cần Từ Ngôn không đi qua thập điện thì thừa sức hoành hành khắp Thiên Quỷ tông.
Thứ hai, đó chính là việc bổ nhiệm Hoàng đế Tề Quốc.
Nếu Từ Ngôn đã làm Quốc chủ Tề Quốc thì có thể sử dụng toàn bộ vật tư Tề Quốc. Dù cho phải nộp vài thứ đồ tốt lên tông môn, nhưng có thể lén lút bỏ túi riêng cho mình không ít. Đây cũng là nguyên do Tào Thiên Lượng có ý chiếm chỗ tốt này cho mình, nào ngờ bị Từ Ngôn đoạt lấy.
Ngoài cửa đại điện không có đánh đấm, chỉ có Khâu Hàn Lễ râu tóc dựng đứng cả lên đang chửi Tào Thiên Lượng ầm ĩ. Chẳng qua lão không động thủ, mà Tào Thiên Lượng như không nghe gì cả, đã sớm đi xa.
Tuy rằng Khâu Hàn Lễ quật cường, nhưng bị Khương Đại Xuyên đá ra đại điện thì cũng tỉnh ngộ ra.
Người khác không dám, nhưng lão dám chất vấn Khương Đại Xuyên. Mà một cước kia của Khương Đại Xuyên căn bản không hạ tử thủ, chẳng qua chỉ ghét bỏ Khâu Hàn Lễ hồ đồ ngu xuẩn, lải nhải dài dòng lắm điều mà thôi. Kỳ thật trong mắt Khương Đại Xuyên thì Khâu Hàn Lễ thuận mắt hơn đám người kia nhiều. Dù không có Từ Ngôn thì chưa chắc Tào Thiên Lượng vu oan giá họa thành công.
Quỷ sứ đứng đầu nhìn như âm tàn sắc bén, kỳ thật ánh mắt lại nhìn rõ ràng thấu triệt hơn tất cả mọi người.
Nếu như là Khâu Hàn Lễ tu luyện gần trăm năm ở Thiên Quỷ tông mà là gian tế, thì cả tông môn này không có mấy ai đáng tin được cả.
Tất cả lộ quỷ sứ nhao nhao rời đi, Trác Thiên Ưng và Kim Sơn, Bạch Dương cũng đầy chật vật chạy trốn mất hút. Bọn họ nhìn thấy Từ Ngôn đi ra không khác gì nhìn thấy ác quỷ chân chính. Ngoại trừ bị trục xuất sư môn thì bọn họ không bị trừng phạt thêm gì cả, thế nhưng Từ Ngôn đã có quỷ sứ đứng đầu làm chỗ dựa thì những ngày tốt lành của cả ba ở Thiên Quỷ tông này coi như đã chấm dứt.
Từ Ngôn lạnh lùng quét mắt qua ba người ở phía xa, tạm thời buông bỏ sát ý. Chỉnh đốn ba tên tiểu nhân kia không khó, hắn có rất nhiều thời gian và cơ hội.
"Đệ tử liên lụy Khâu trưởng lão rồi." Từ Ngôn đầy cung kính khom người thi lễ với Khâu Hàn Lễ.
"Hừ!"
Mọi người đã đi mất, Khâu Hàn Lễ cũng không ở đây quát mắng nữa, chỉ liếc mắt nhìn Từ Ngôn nói: "Sớm nói ngươi là bạn cố tri với quỷ sứ đứng đầu thì còn ai dám hại ngươi hả? Bớt khiêm tốn làm người tốt đi, ở Thiên Quỷ tông này làm người tốt thì chỉ có loại kết cục như lão hủ mà thôi, khắp nơi bị người khi dễ tính toán. Hãm hại lão hủ sao? Đầu óc bọn hắn bị úng nước mất rồi, ta đến Thiên Quỷ tông từ lúc bọn chúng còn là trẻ nít kia mà, hừ!"
Trăm năm tu luyện, quả thật ba mươi sáu lộ quỷ sứ không có mấy ai có lai lịch như Khâu Hàn Lễ này. Lúc Khương Đại Xuyên vừa mới vào tông môn thì Khâu Hàn Lễ đã là thân phận trưởng lão rồi.
Từ Ngôn cười khổ gật đầu, Khâu Hàn Lễ lại mắng vài câu nữa mới tức giận rời đi.
Hắn quay đầu nhìn đại điện thẩm phán cao lớn đầy âm trầm, vẻ cười khổ lại đậm hơn vài phần.
Khương Đại Xuyên càng che chở, Từ Ngôn lại càng cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Bởi vì có thể nói hắn và Khương Đại Xuyên cùng đi trên một đường, đều ác độc âm hiểm, cho nên nếu đồng loại kiểu này lộ vẻ hiền lành với ngươi, đó mới là dấu hiệu nguy hiểm nhất.
Cũng may Khương Đại Xuyên đã tự tìm đường chết, chỉ cần nuốt giả đan kia vào, phần kiêng kị của Từ Ngôn cũng sẽ dần biến mất.
Khương Đại Xuyên định bế quan củng cố cảnh giới chuẩn bị đột phá sẽ không để ý tới tiểu nhân vật như hắn. Những người khác biết đến quan hệ giữa hắn và quỷ sứ đứng đầu sẽ không dám đến gây chuyện, cho nên ít nhất lúc này Từ Ngôn có thể chính thức tự do.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, vội rời đại điện thẩm phán, quay trở về khu Tây.
Kết quả thẩm phán còn chưa truyền khắp tông môn. Nhìn thấy Từ Ngôn bình yên trở về, ánh mắt tất cả đều các đệ tử khu Tây đều đầy quái dị, có điều không ai dám tiến lên, chỉ có Lâm Vũ tới gần thấp giọng hỏi han hắn.
Từ Ngôn khoát tay áo cười, nói không có việc gì rồi đẩy cửa phòng vào.
Phỉ lão tam trốn trong đám người bèn cắn răng, theo sau lưng Từ Ngôn đi vào.
"Từ gia, nghe nói ngài gặp phải phiền toái, thật sự ngài không phải là người chính phái chứ?" Phỉ lão tam nơm nớp lo sợ thấp giọng hỏi.
Phỉ lão tam đi theo Từ Ngôn lần này là mang ý định đánh cược một phen rồi. Hơn nữa lần đánh bạc này chính là mạng của gã. Nếu Từ Ngôn thật sự là người của chính phái, coi như hôm nay gã không tránh khỏi bị liên quan, không thể đi ra khỏi căn phòng này được nữa.
Gian tế chính phái lẻn vào Thiên Quỷ tông hẳn phải chết không thể nghi ngờ, người bên cạnh hắn cũng không có kết cục tốt!
"Cứ xem như vậy đi, ta thật sự đến từ Kim Tiền tông." Từ Ngôn nhẹ nhàng nói một câu, lại khiến Phỉ lão tam sợ tới mức quỳ phịch xuống đất.
Trông thấy Từ Ngôn bình yên trở về, Phỉ lão tam cho rằng đã có cơ hội chuyển biến mới liều chết tiến vào theo, không nghĩ tới người ta thẳng thắn thừa nhận mình chính là người của chính phái. Lúc này Phỉ lão tam cảm giác mình không cần phải đi ra, Từ Ngôn không giết gã thì trưởng lão chưởng quản hình phạt cũng sẽ gộp chung gã với hắn mà chém chết một lượt.
Lâm Vũ đứng một bên không nói gì, hai mắt trợn trừng. Nàng nhìn thấy bộ dáng an ổn của Từ Ngôn như vậy, căn bản không tin lời giải thích của Từ Ngôn.
"Đi theo ta, thấy hối hận rồi sao?" Từ Ngôn nhìn Phỉ lão tam, khẽ cười hỏi.
"Không, không hối hận. Phỉ lão tam ta há là kẻ hai mặt ba lòng kia chứ. Coi như đi theo Từ gia tìm chết cũng không cau mày!"
Phỉ lão tam nói năng chém đinh chặt sắt, một bộ đầy trung tâm, kỳ thực gã không đứng lên nổi, toàn thân không ngừng run rẩy. Chỉ sợ không bao lâu sau, gã sẽ bị dọa chết tươi mất.
Từ Ngôn đã đói bụng rồi, hắn không để ý lời nọ ý kia của Phỉ lão tam nữa mà giục Lâm Vũ chuẩn bị chút đồ ăn. Chợt nghe thấy có tiếng có đệ tử cung kính chào hỏi trưởng lão đại nhân ở ngoài, sau đó có tiếng bước chân truyền đến.
Không ai đẩy cửa, mà chỉ vang lên tiếng đập cửa, rồi một giọng nói hòa ái truyền đến: "Từ Ngôn, có trong đó hay không?"
Từ Ngôn nhíu nhíu mày, đáp có, lúc này mới bị cửa phòng mới bị đẩy ra. Một lão giả áo lục đi vào, đúng là trưởng lão chấp sự chịu trách nhiệm thu nhận tân đệ tử lúc vừa bái nhập Thiên Quỷ tông.
Vừa nhìn thấy trưởng lão chấp sự đi tới, Phỉ lão tam lại càng run rẩy hơn. Gã còn nhắm mắt lại như chờ bị chém.
"Từ Ngôn, ha ha ha, lão phu là Phương Hoành Lợi, cố ý tới đây để đưa lệnh bài thân phận đệ tử hạch tâm."
Phương Hoành Lợi nói xong, bèn đưa ra một tấm lệnh bài tinh xảo, mặt trên lệnh bài có khắc một con quỷ lộ ra hai cái răng nanh dài mù mịt âm khí. Mặt sau thì là tên của Từ Ngôn.
"Quỷ Nha lệnh!"
Từ Ngôn tiếp nhận lệnh bài, còn chưa kịp nói gì thì Phỉ lão tam đã nhảy dựng lên, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài kia, lầm bầm nói: "Mãnh quỷ sinh răng, động phủ một tòa. Từ gia, ngài đã thành đệ tử hạch tâm rồi hả? Còn là đệ tử hạch tâm có được động phủ riêng?"
"Nói nhảm." Phương Hoành Lợi liếc mắt nhìn Phỉ lão tam nói: "Bà con của Khương trưởng lão chẳng lẽ lại ở cùng với đám các ngươi sao? Đương nhiên phải có động phủ riêng mới được."
Kết quả thẩm phán còn chưa tới tay đệ tử khu cư trú, nhưng toàn bộ trưởng lão ở Thiên Quỷ tông đều đã biết hết tình hình. Phương Hoành Lợi là trưởng lão chấp sự chịu trách nhiệm ghi chép danh sách các đệ tử, không chỉ đệ tử mới nhập môn mà có cả đệ tử bình thường tấn chức đệ tử hạch tâm đều là do ông ta ghi chép. Cho nên sau khi biết Từ Ngôn có liên quan tới Khương Đại Xuyên, ông ta đã nhanh chân làm ra lệnh bài thân phận rồi tự mình đưa tới.
Đệ tử hạch tâm ở Thiên Quỷ tông được chia làm hai loại, một cao một thấp. Thấp là theo sư tôn mình tu hành, ở trong địa bàn của trưởng lão Hư Đan hoặc được phân công ra bên ngoài tông môn. Còn có một số rất ít đệ tử hạch tâm có động phủ riêng. Loại đệ tử hạch tâm này chủ yếu là những kẻ có thiên phú tuyệt luân, không chuẩn bị kết thành Hư Đan thì cũng có cường giả trong tông môn làm chỗ dựa.
Chỉ cần mối quan hệ là bà con của quỷ sứ đứng đầu, Quỷ Nha lệnh có chứa động phủ mà Phương Hoành Lợi xuất ra tuyệt không thể giống với lệnh bài đệ tử hạch tâm bình thường được.