NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch: Hoangtruc

Sâu trong hố to, đầu cự xà chui ra khỏi Tinh Hồn cấm đã ngừng lại.

Mắt rắn cực lớn nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm tản ra khí tức kinh người trước mặt. Một lát sau, hai răng nanh của rắn há to ra phun một luồng chất độc màu xanh sẫm như một màn mưa độc ra ngoài. Nhạn Hành Thiên không hổ là tông chủ, đối mặt với răng nọc của Đại yêu vẫn không đổi sắc, trường kiếm trước người càng tản ra hào quang kinh người.

Một tay Nhạn Hành Thiên điểm ra, trường kiếm như rồng, có uy lực kinh người đánh thẳng xuống đỉnh đầu Thiên Nhãn vương xà, chém rách ra một vết trên đầu nó. Cùng lúc đó, bóng dáng Sở Hoàng đã lướt tới, Sở Thương Hải thò tay ra, như thể giơ tay chống trời. Toàn bộ đất đá chung quanh hố lớn lập tức hội tụ mà đến tạo thành một cái dù đá rộng trăm trượng ngăn trở toàn bộ mưa độc kia lại.

Phía sau hai người, Chư Cát Tuấn Hùng ở Vũ Khúc điện nhảy người lên. Đừng nhìn thân thể người này ục ịch, thế nhưng người phi lên đã hóa thành một đạo kiếm quang động trời, vận dụng Nhân Kiếm Hợp Nhất mạnh nhất trong kiếm đạo.

Ba vị cường giả Nguyên Anh toàn lực ra tay, khí thế Thiên Nhãn vương xà lập tức bị ép xuống. Thực ra con Đại yêu này mới chỉ chui gần nửa người ra khỏi Tinh Hồn cấm mà thôi, còn phân nửa người nó vẫn còn đang trong hang rắn của Thiên Quỷ tông.

Thiên Nhãn vương xà đã sớm sinh ra thần trí, phát hiện Tinh Hồn cấm đã được người sửa chữa lại được, nó cũng chỉ thò đầu qua thăm dò một phen. Không nghĩ tới bản thân lại rõ ràng xuất hiện ngay trong hang ổ của chính phái, hơn nữa còn gặp phải ba vị cường giả Nguyên Anh cường giả vây giết.

Không chỉ có ba cường giả này ra tay, còn có Đường chủ Tự Linh đường thân hình mờ ảo thẹn quá hoá giận, ngửa đầu thét dài một tràng tiếng ưng gáy.

Hứa Xương là đệ tử chân truyền của ông ta, hơn nữa người đệ tử này sẽ còn nhanh chóng đột phá đến Nguyên Anh lại bị Đại yêu nuốt mất, sao Lý Mục có thể không giận được? Theo tiếng thét dài của ông ta, bên phía Tự Linh đường lập loè một luồng sáng trắng, một con Tuyết ưng cực lớn bay lên trời, như thể cơn bão tuyết lao thẳng tới.

Trên đỉnh đầu Cự Ưng có một cái sừng nhọn trông vô cùng kỳ dị, chẳng qua trên đỉnh sừng lại tối đen không được sáng.

Có mấy cường giả Nguyên Anh cùng với một con Kim Giác Tuyết ưng đạt tới Đại yêu, Thiên Nhãn vương xà đã định trước là không địch lại.

Cự xà dùng răng nanh cắn bay Pháp bảo trường kiếm của Nhạn Hành Thiên, thế nhưng đỉnh đầu nó đã có một dòng máu chảy xuống. Vết máu chảy dài quanh vành mắt đại yêu, nhìn qua lại càng đầy vẻ hung tợn.

Đối với nó mà nói thì thương thế như vậy không đáng là gì, có điều kết quả trận ác chiến này chắc chắn phải thua cuộc. Nó không cam lòng đưa mắt nhìn đám cường giả chung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào một phía của Tinh Hồn cấm.

Nhận thấy Thiên Nhãn vương xà nhìn mình chằm chằm, Từ Ngôn lập tức cảm thấy rét lạnh toàn thân.

Đại yêu do hắn gọi ra, nhưng không vì vậy mà nghe theo mệnh lệnh của hắn. Con mắt to của nó nổi lên một tầng âm độc lạnh lẽo, thậm chí Từ Ngôn còn nhìn thấy hận ý trong mắt nó nữa. Tích tắc sau, cự thú đột nhiên gào thét rồi rút về Tinh Hồn cấm, cứ vậy biến mất không còn thấy gì nữa.

Thiên Nhãn vương xà biến mất, rốt cuộc Từ Ngôn cũng thở phào một hơi, nếu Đại yêu đánh giết tới, không thể nói hắn còn toàn mạng hay không nữa.

Hắn bèn vội vàng thúc giục Súc linh quyết, dựa vào chút linh khí cuối cùng thu nhỏ Tinh Hồn cấm lại bằng lòng bàn tay, rồi thu vào trong túi trữ vật.

Nguy cơ cứ vậy chấm dứt, thế nhưng toàn bộ ánh mắt lạnh lùng của cường giả Nguyên Anh đều lại rơi xuống người mở ra tràng Đại yêu xuất hiện lúc này. Đến ánh mắt của Nhạn Hành Thiên còn đầy tức giận.

Một tên đệ tử nho nhỏ thả ra một con Đại yêu ngay trong tông môn, lại giết mất một trưởng lão Hư Đan tu vi cao thâm. Dù cho lúc nãy Từ Ngôn oan uổng thế nào thì lúc này cũng đã biến thành một kẻ tội ác tày trời.

Không đợi cường giả Nguyên Anh kịp phẫn nộ, Từ Ngôn đã ngẩng đầu lên mở miệng nói trước: "Đệ tử Từ Ngôn, tiếp nhận nhiệm vụ từ trưởng lão Hứa Xương, lẻn vào Thiên Quỷ tông trộm lấy trứng Thiên Nhãn vương xà. Ba năm qua, rốt cuộc không phụ sự phó thác của Hứa trưởng lão, đã trộm Thiên Nhãn vương xà về đây. Trứng rắn là từ bản thân vương xà, cho nên đệ tử đã hoàn tất phần nhiệm vụ tông môn giao phó, nếu có chỗ không ổn, mặc cho xử trí!"

Nhận nhiệm vụ trộm lấy trứng rắn, Từ Ngôn lại giao ra con Thiên Nhãn vương xà. Loại giao phó nhiệm vụ này nghe quá mức rợn người, thế nhưng lại không sai.

Nếu như nhận nhiệm vụ ra ngoài mua trứng gà vịt, các đệ tử không có mua trứng mà mua về gà vịt thì chỉ nói rõ nhiệm vụ hoàn thành vượt mức mà thôi.

Ai nói bản thân gà vịt không có giá trị bằng trứng?

Từ Ngôn vừa nói như vậy, ánh mắt Nhạn Hành Thiên phải giật khẽ một cái.

Thân là một tông chủ chưởng quản một tông môn, tất từng chứng kiến sóng to gió lớn, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên ông ta rơi vào loại tình huống này. Nhất thời ông ta cảm thấy khó xử.

Xử trí Từ Ngôn ra sao? Người ta quả thật hoàn thành nhiệm vụ, đã thả ra Thiên Nhãn vương xà đấy thôi. Bất luận kẻ nào cũng thừa hiểu đây là lí do thoái thác của hắn, lại không cách nào phản bác được.

"Miệng lưỡi xảo quyệt, ngươi giết Hứa Xương, thì phải đền mạng cho hắn."

Bên rìa hố lớn, bóng dáng mơ hồ của Đường chủ Tự Linh đường giương mắt lạnh lẽo nhìn Từ Ngôn. Trên đỉnh đầu ông ta là Kim Giác Tuyết ưng đang không ngừng xoay vòng, mắt ưng cực lớn sáng ngời, hai móng vuốt đang chỉa thẳng về phía Từ Ngôn.

Chủ nhân Tự Linh đường đã mở miệng, kết cục của Từ Ngôn coi như đã định rồi.

Dù có dùng lí do thoái thác nào đi nữa thì cũng là gây thù chuốc oán với Hứa gia. Dù sao trước mặt cường giả Nguyên Anh không thể nói đạo lý được.

Kỳ thật khi giết chết Hứa Xương, Từ Ngôn đã dự liệu chuyện Lý Mục Tự Linh đường nổi giận nhưng hắn không chút hối hận.

Nhiệt huyết nam nhân có thể nổi giận xông quan vì hồng nhan, huống chi đối diện còn là kẻ thù sinh tử của mình.

"Đền mạng?"

Từ Ngôn đưa tay nắm lấy Sơn Hà đồ, khóe miệng dần nhếch lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lý Mục.

"Đền cái mạng chó ấy, Đường chủ đại nhân thật công chính nghiêm minh a. Chẳng lẽ chính phái Kim Tiền tông còn không bằng tà phái hay sao, lại mặc cho yêu ma quỷ quái lộng hành, không bằng đổi tên thành Ma môn luôn đi vậy."

Từ Ngôn chợt cười dài, lật tay trải rộng quyển họa ra.

"Hứa Mãn Lâu đánh chết hai huynh đệ Trần Thanh, Trần Minh, ngươi mặc kệ. Hứa Xương hại chết mười tên tân đệ tử Linh Yên các, ngươi không hỏi đến. Đến cả kẻ tiểu nhân không bằng một con chó chết cũng có thể vững vàng ở Tự Linh đường được. Lý Mục, ngươi đã muốn che chở một đám sói đói thì cũng nên dạy bảo chúng nó biết thu liễm lại chứ, chẳng lẽ phải để cả tông môn rơi vào trong tay Hứa gia ngươi mới hài lòng sao?"

Đối mặt với lời chất vấn của Từ Ngôn, Lý Mục chỉ cười lạnh: "Nói ngươi miệng lưỡi xảo quyệt thật không sai, môn hạ đệ tử Tự Linh đường ta quản giáo nên như thế nào không tới lượt lâu la nhãi nhép ngươi. Chính phái ta trảm yêu trừ ma, không thẹn với lương tâm, con sâu cái kiến nhỏ yếu như ngươi còn chưa có tư cách chất vấn chính tà đâu."

"Ta không có tư cách? Vậy ngươi cũng không có tư cách." Từ Ngôn lạnh giọng đáp.

"Ha ha ha ha!" Lý Mục giận quá mà bật cười, nói: "Con sâu cái kiến sắp chết đến nơi, để ngươi minh bạch trước khi chết cũng tốt! Lão phu tu hành hơn một trăm ba mươi năm qua, đánh chết vô số cao thủ tà phái, đã từng trừ Yêu linh cứu vãn một thôn phàm nhân, vượt qua Trường Hà mò lên quan thuyền bị đắm ở Đại Phổ, trên đường đi gặp tiểu nhi khóc đêm, đã đứng canh giữ ngoài cửa suốt đêm. Đến khi đứa bé kia ngủ say lại mới rời đi. Thiện là thế nào, ác là thế nào, ngươi không hiểu đâu."

"Ngươi hiểu sao?"

Biểu lộ trên mặt Từ Ngôn chuyển sang cổ quái, nói: "Sống hơn một trăm năm, cứu được một thôn phàm nhân, tính là năm trăm người đi. Mò lên một chiếc quan thuyền coi như là năm trăm người nữa đi. Hóa ra ngươi tu hành đến Nguyên Anh chỉ cứu được mạng chừng ngàn người? Ngươi có tu vi Nguyên Anh a, cứu một ngàn phàm nhân có thể xưng là người lương thiện được, nhưng ngàn vạn lần đừng mở miệng người khác không hiểu thiện ác. Còn chuyện canh giữ cho hài đồng chìm vào giấc ngủ thì đừng nói với ta, đứa bé khóc rống là do tính nó thế, hoặc không đói bụng cũng là do mỏi mệt, ngươi lại đứng bên cửa sổ nhà ngươi ta suốt đêm, nếu không biết còn tưởng là ăn trộm rình mò nhà họ. Sống đến bằng đó tuổi, tu thành thân chó rồi hay sao?"

"Khẩu xuất cuồng ngôn, chính là nói loại tiểu bối như ngươi rồi." Tuy rằng ánh mắt Lý Mục lạnh như băng, nhưng lại không tức giận. Hoặc là ông ta có thể hỉ nộ vô hình, không ai nhìn ra, lại lạnh giọng nói tiếp: "Lão phu bất tài, sống mấy trăm năm, chỉ cứu được hơn ngàn tính mạng. Nếu trong tay ngươi cứu được bằng một nửa số người lão phu cứu, ngươi mới có tư cách thảo luận thiện ác với lão phu."

"Ta hại chết vạn người của Quỷ Vương môn Tề Quốc, đã từng cứu mạng hơn nửa dân chúng trong kinh thành Đại Phổ. Trận châu chấu Đại yêu ba năm trước đây là do ta dùng ngọc tủy dẫn nó đi. Nếu như ta không biết thiện ác, thì ngươi, càng không có tư cách đàm luận đến thiện ác khác biệt!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi