NHẤT NGÔN THÔNG THIÊN

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Mới sáng sớm mà quảng trường đã tụ tập đông người xem náo nhiệt, thái độ hai phe càng thêm hung hãn, chỉ trỏ chửi mắng không ngừng.

Trung tâm quảng trường chừa ra một khoảng trống, hai Hư Đan Nhân tộc đang ở giữa khoảng trống đó giao thủ thăm dò lẫn nhau. Một người dùng kiếm, người kia sử song kích.

"Một ngàn linh thạch, hôm nay lão tử đã định chiến thắng rồi!"

Rìa phần đất trống là Thương Hưng cường tráng trầm giọng quát to: "Thua liền hai ngày rồi, cmn xúi quẩy, lão tử hôm nay muốn thu đủ cả lời lẫn lãi!"

"Đêm nay đến đấu giá hội rồi, Thương Hưng, hôm nay nếu như ngươi không chiến thắng nữa coi như không có cơ hội rồi. Ta không rảnh ở đây chơi đùa với ngươi."

Minh Phi khô gầy bên kia chắp tay âm hiểm cười không ngừng, xem ra hai ngày này gã thắng không ít.

"Một ngàn linh thạch trong mắt người chỉ là chơi đùa hả?" Thương Hưng trợn trừng hai mắt quát: "được, chúng ta chơi lớn một trận, trận này ta áp cược ba ngàn linh thạch!"

Ba ngàn linh thạch trong mắt Hư Đan Thiên Nam cũng không phải là con số nhỏ, huống chi tại Thiên Bắc này. Cho nên mới nói Thương Hưng đến từ Thương Hổ lâm đáng được xưng tụng là tài đại khí thô.

"Phụng bồi!"

Minh Phi ngửa đầu không sợ hãi chút nào quát: "ba ngàn linh thạch không là gì với ta và ngươi cả, không bằng đánh cược thêm chút nữa mới thú vị a."

Minh Phi lấy từ trong tay ra một cái bình nhỏ, âm hiểm cười nói: "Một vò Bách Hoa mật, giá trị ít nhất cũng hai đến ba ngàn linh thạch."

Minh Phi xuất ra Bách Hoa mật, lập tức một mùi thơm ngọt tràn ra, Thương Hưng gắt gao nhìn chằm chằm vào cái bình nhỏ, tròng mắt không chớp, nước miếng chảy ròng.

Bách Hoa mật nổi danh nhất Minh Phong hạp, loại mật ong này được thu từ bách chủng kỳ hoa. Uống một ngụm đủ để giúp tu vi Yêu vật cấp thấp tiến nhanh, có công hiệu không nhỏ với cả Yêu linh và Hư Đan cùng nhân tộc, giá trị xa xỉ.

Ánh mắt Thương Hưng tuy rằng tham lam nhưng không có lập tức đáp trả khiêu chiến của đối phương, bởi vì linh thạch trên người gã cũng đã không còn nhiều nữa.

Thương Hưng còn đang do dự thì Minh Phi đối diện lại nói tiếp: "Không cần linh thạch, chỉ cần đổi vị Hoa Cơ của ngươi là được. Thế nào?"

Những lời này vừa ra, một nữ tử xinh đẹp đứng sau lưng Thương Hưng lập tức biến sắc.

"Chuyện này..."

Khóe mắt Thương Hưng co lại, quay đầu lại nhìn nữ tử sau lưng có chút không đành lòng, thế nhưng gã cũng càng tham luyến Bách Hoa mật của Minh Phi.

Hoa Cơ là Hư Đan Nhân tộc ở Thương Hổ lâm, đạt tới cảnh giới Hư Đan không lâu được Thương Hưng thu nhập dưới trướng. Nàng ta không chỉ là bộ hạ của gã mà còn tương tự như thị thiếp nữa, cho nên mới có chuyện do dự đánh đổi một Hư Đan Nhân tộc dung mạo xinh đẹp lấy một vò Bách Hoa mật.

"Hai vò Bách Hoa mật!"

Minh Phi nhìn ra đối phương do dự, ngoan lạt lấy ra một cái bình nhỏ nữa.

"Được!" Thương Hưng dứt khoát, quát bảo: "ba ngàn linh thạch, hai vò Bách Hoa mật, lão tử đánh bạc! Thắng Bách Hoa mật về ta, thua Hoa Cơ về ngươi!"

Hư Đan Nhân tộc dung mạo xinh đẹp thế nào đi nữa, trong mắt Yêu linh vẫn chỉ là hàng hóa. Chưa nói đến nữ tử Nhân tộc vừa mới đạt tới Hư Đan có chiến lực cũng không tính mạnh mẽ, Thương Hưng vẫn cảm thấy hai vò Bách Hoa mật đáng giá hơn hẳn.

Thương Hưng trợn tròn mắt, lớn tiếng quát bảo hai Hư Đan đang giao thủ thăm dò nhau: "Xuất toàn lực, nếu như thua, lão tử xé xác ngươi!"

"Thắng thì sống, thua thì chết đi." Minh Phi bên kia cũng trầm giọng phân phó.

Hai Yêu linh hóa hình cứ thế đánh cuộc, rõ ràng một điều hai Hư Đan thi đấu kia chỉ có thể có một người còn sống sót được. Bởi tiền đặt cược quá lớn, bên thua trận dù không chết cũng sẽ bị chủ nhân của bọn hắn giết chết cho hả giận.

Sắc mặt hai vị Hư Đan đang thi đấu đầy khổ sở, lại không còn cách nào khác đành phải cố hết sức mình, kiếm quang lập loè, song kích như rồng, nhao nhao hạ xuống tử thủ.

Tu sĩ Hư Đan mà liều mạng ác chiến không chỉ nổi lên huyên náo, khiến cả đám người phải lùi ra sau hơn mười trượng. Dù sao cường giả Hư Đan dốc sức liều mạng cũng không phải giỡn chơi, cách xa một chút mới an toàn.

Từ Ngôn cũng theo đám người lùi về phía sau, ánh mắt sau tấm mặt nạ càng thêm sáng ngời. Vốn hắn còn đang nghĩ cách trà trộn đi vào một phương thế lực, xem ra vận khí không tệ, mới ra cửa đã thấy được cơ hội.

Thi đấu càng ngày càng hung hiểm, không đến nửa canh giờ, thắng bại đã phân.

Hư Đan Minh Phong hạp sử dụng song kích dùng một đạo pháp thuật lôi điện mịt mờ đánh bay trường kiếm đối thủ, sau đó đôi kích đâm trúng bụng dưới đối phương, chọc thủng ra hai lỗ máu. Tu sĩ Hư Đan Thương Hổ lâm máu chảy đầy đất, lâm cảnh hấp hối.

"Phế vật!"

Thương Hưng giận tím mặt, đi ra phía trước nhấc tên thủ hạ kia lên, hai tay vung ra, rặc rặc một tiếng xé tên Hư Đan Nhân tộc kia làm hai nửa. Đối phương cứ như vậy chết tại chỗ, Hư Đan ảm đạm tức thì bị Thương Hưng một ngụm nuốt mất.

"Ha ha ha ha!"

Minh Phi cười to không ngừng, thu hồi Bách Hoa mật, chắp tay đắc ý nói: "Lấy tiền lấy tiền, ba ngàn linh thạch cộng thêm Hoa Cơ Thương Hổ lâm các ngươi nữa, ha ha ha ha!"

"Trưởng lão, ta không muốn đi Minh Phong hạp!"

Nữ tử tên Hoa Cơ kia tái nhợt mặt mày, nắm lấy cánh tay Thương Hưng dịu dàng nói. Nàng đã lưu lạc làm đồ chơi của Thương Hưng, bị thua cuộc về dưới tay Minh Phi kết cục ắt sẽ không dễ chịu gì.

Nếu đã thua, Thương Hưng đành cắn răng đẩy Hoa Cơ về phía đối diện. Hoa Cơ không dám phản kháng, bị Minh Phi chộp tới tay.

"Minh Phi, có dám tái đấu một cuộc hay không?"

Lần này là Thương Hưng đã thua đỏ mắt, gã không quan tâm một nữ tử nhân tộc. Nhưng gã muốn hai vò Bách Hoa mật của đối phương.

"Không vấn đề." Minh Phi cười lạnh nói: "Chỉ cần ngươi đặt cược mảnh Hổ Vương cốt ra là được."

Nghe xong Hổ Vương cốt, tất cả thủ hạ phía sau hai người đều hít một hơi lạnh, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Thương Hưng.

"Vậy thì lấy Hổ Vương cốt, Lão tử không tin hôm nay không thắng được ngươi!"

Thương Hưng hét to một tiếng, trừng mắt đỏ bừng, lấy từ trong người ra một khúc xương khô nhỏ chừng ba thước, lộ đầy vẻ cổ xưa. Nếu không phải vì hai người từng nói về Hổ Vương cốt trước đó thì rất khó coi ra được chân tướng.

Vừa thấy Thương Hưng quả nhiên lấy ra cốt Hổ Vương trân quý, ánh mắt Minh Phi lập tức sáng ngời, vội đẩy Hoa Cơ trong ngực ra, đồng thời nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ Bách Hoa mật cùng ba ngàn linh thạch.

Minh Phi lại gọi tới một thủ hạ Hư Đan nhỏ gầy, lạnh lùng nói nhỏ: "Một trận chiến này chỉ cho phép thắng, không cho phép thua. Nếu như thua, ngươi biết hậu quả thế nào rồi đấy."

"Trưởng lão yên tâm, ta sẽ toàn lực ứng phó." Tu sĩ Hư Đan thấp bé có hàng lông mày cụt lủn, mắt to, chừng bốn mươi tuổi, khom người nhận mệnh trước Minh Phi sau đó đi đến giữa bãi đất trống chờ đợi đối thủ.

Minh Phong hạp đã phái ra nhân thủ xong xuôi, Thương Hưng mới quay đầu lại nhìn về đội ngũ mình mang đến.

Không nhìn không sao, vừa nhìn đến Thương Hưng thiếu chút nữa đổ mồ hôi không còn gì.

Phía sau gã chỉ còn lại hai tu sĩ Hư Đan, một tên già nua không chịu nổi, là kẻ có chiến lực yếu nhất dưới tay gã. Kẻ còn lại là một gia hỏa chỉ vừa mới đột phá Hư Đan hơn hai năm.

Hai thủ hạ này có chiến lực ngang nhau, không kẻ nào hữu dụng, khiến cho Thương Hưng đau đầu không thôi. Gã cũng muốn tự thân tham chiến, đáng tiếc đánh cuộc đều dùng tu sĩ Nhân tộc chiến đấu, dù gã có đi lên đánh với Minh Phi cay độc kia thì phần thắng cũng không cao.

Ngay lúc Thương Hưng tiến thoái lưỡng nan, một kẻ mặc áo bào đen chợt xuất hiện trước mặt gã.

Đối phương còn đeo mặt nạ quỷ dị, nhìn không ra dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt ánh xanh rực rỡ.

"Ta giúp ngươi thắng cược, giá là ba ngàn linh thạch kia."

Rốt cuộc cơ hội của Từ Ngôn đã đến. Lúc này hắn đứng trước mặt Thương Hưng, lạnh nhạt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi