NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN NHƯ Ý

Tạ Uẩn nhíu mày lại, cũng không thể hiểu được.

Hắn không hề nghi ngờ năng lực đọc khẩu ngữ của mình chút nào, chỉ là người đang ngồi đối diện thật sự đang nói chuyện với hắn sao?

Tạ Uẩn quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía sau không có một bóng người.

Thật sự là nói chuyện với hắn.

Hắn còn chưa nghĩ ra kết quả, người đối diện giống như trông càng hung dữ hơn. Tuy rằng nàng dùng gương mặt đỏ rực giống như quả táo trông không hề có lực uy hiếp.

Hắn lạnh nhạt dò hỏi Tịnh Liễm, “Hôm nay rất nóng sao?”

Tịnh Liễm không rõ nguyên do, kiên nhẫn trả lời: “Hồi bẩm công tử, hôm nay mưa to vừa mới dừng, ánh nắng nhè nhẹ, không nóng.”

Tạ Uẩn nói: “Vậy xem ra người bạn kia của ngươi chỉ sợ là muốn rời khỏi bữa tiệc trước.”

Bạn gì chứ?

Tịnh Liễm cảm thấy khó hiểu, ừ một tiếng nhìn Tang Yểu ở phía đối diện.

Đập vào mắt là một khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đáng yêu, giống như một cái quả táo tròn. Hàng mi dài rũ xuống, mỹ nhân tóc đen da trắng, dung mạo vừa tinh xảo vừa sáng sủa tươi đẹp, da thịt lộ ra mang đến một loại cảm giác mâu thuẫn giữa hồn nhiên và quyến rũ.

Ở trong một đám màu sắc đơn giản, chỉ có nàng là một viên minh châu hoàn mỹ nhất.

Thật sự rất xinh đẹp.

Hắn lớn gan mặc sức tưởng tượng, chẳng lẽ tên đầu gỗ này rốt cuộc phát hiện ra gương mặt xinh đẹp của Tang cô nương nên muốn hẹn hò với người ta rồi sẵn tiện làm ra một chút chuyện đáng xấu hổ gì đó sao?

Hai người đi thôi, ta nhất định sẽ trông chừng thật tốt.

Sau khi hắn tha hồ suy nghĩ xong lại cung cung kính kính nói: “Tại sao công tử lại nói lời này?”

Tạ Uẩn nói: “Có lẽ nàng ta nóng quá, nhìn nàng bây giờ có vẻ như đầu óc của nàng ta không được tỉnh táo lắm.”

Không ngoài dự đoán, biết ngay là sẽ không nói được lời hay gì mà.

Nhưng mà khoan đã, từ khi nào mà công tử lại quan tâm đầu óc của người khác có nóng lên hay không?

……

Sau khi cảnh cáo xong, Tạ Uẩn quả nhiên không nhìn chằm chằm nàng nữa, Tang Yểu giống như trút được gánh nặng.

Nàng thở phào một hơi, cầm cái bánh sữa đặt trên bàn lên, khi đang muốn nhét vào trong miệng thì bỗng nhiên chú ý tới lồng ngực phập phồng.

“……” Phiền phức.

Nàng suy nghĩ lung tung, những nữ nhân bây giờ theo đuổi dáng vẻ tinh tế nhu nhược, người giống nàng trời sinh đẫy đà một chút này thì cũng không chiếm được chỗ tốt, có vẻ rất không đứng đắn.

Nàng yên lặng quét một vòng, tức giận phát hiện người ngồi ở chỗ này chỉ có nàng là không đứng đắn.

Nàng lại ầm một tiếng buông cái bánh sữa xuống, không còn tâm trạng ăn nữa.

Cho đến một lút sau, phụ thân ngồi bên cạnh nghiêng người nhìn lại đây nhắc nhở  nói: “Con nhìn người ta kìa.”

Vì vậy Tang Yểu lại ngước mắt nhìn lên, thì ra vừa rồi khi nàng đang ngây người thì vị nữ nhi nhà Thượng thư được phụ thân khen cả ngày kia đã bước lên nhảy một điệu múa.

Nữ nhân trên sân khấu nhược liễu phù phong, mặc một bộ váy lụa mỏng màu tím khói, tay áo dài đang múa uyển chuyển. Dáng múa thướt tha kín đáo, nâng cổ tay lên, rũ mày xuống, tóc đen bay phấp phới. (Nhược liễu phù phong: yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió.)

Rõ ràng đang nhảy điệu múa quyến rũ nhưng nhìn thì lại đoan trang thanh lệ như cũ, khiến người khác không thể xuất hiện một chút suy nghĩ tươi đẹp gì đó.

Ánh mắt của mọi người hầu như đều dừng trên bóng dáng mềm mại ở trên sân khấu.

Tang Yểu cũng đang nhìn.

Đây là Lý Dao Các, con gái nhà Thượng thư mà phụ thân thường nhắc đến.

Tang Yểu vốn dĩ rất thích nàng, cảm thấy nàng là tiên nữ giống như tỷ tỷ của nàng vậy.

Nhưng sau đó nàng không thích.

Thật ra Tang Yểu cũng không phải là người sợ giao lưu với người khác, ngược lại nàng tính cách tốt nên người khác đều nguyện ý nói chuyện với nàng.

Nàng và Lý Dao Các cũng từng miễn cưỡng xem như là bạn tốt.

Nhưng Lý Dao Các không thiếu bạn bè, bên người nàng ấy luôn có một đám tỷ muội nhỏ vây quanh. Ngay từ đầu khi Tang Yểu và các nàng ở bên nhau, các nàng đều cố ý hay vô tình làm thấp đi gia cảnh của nàng, kêu nàng đi làm những việc vặt, khi đó Tang Yểu còn ngây thơ cho rằng có lẽ các nàng không phải cố ý. 

Nhưng sau đó đám người Lý Dao Các bắt đầu mở miệng mắng chửi dung mạo của nàng, nhận định Tang Yểu tiếp cận nàng ấy là vì câu dẫn Lý thượng thư và có ý định làm tiểu thiếp của phụ thân nàng ấy.

Lý thượng thư đã gần 50 tuổi mà Tang Yểu năm đó chỉ mới mười sáu tuổi.

Khi đó nàng vô cùng tức giận nhưng nàng không biết ăn nói nên vắt hết óc nói mỗi một câu giải thích đều sẽ bị hiểu sai thành ý khác.

Nàng gấp đến mức rơi nước mắt, gương mặt tái nhợt nói ta không có nhưng đám người kia ngược lại chỉ vào nàng cười đến càng vui vẻ.

Những việc này nàng đều không nói cho phụ thân nghe, nhưng ngày đó sau khi trở về từ phủ Thượng thư thì nàng càng thêm kháng cự việc giao lưu với người khác và cũng không muốn xuất đầu lộ diện.

Khi nàng đang miên man suy nghĩ, nàng nhìn thấy Lý Dao Các trên sân khấu đã dùng gót sen nhẹ nhàng bước đến gần chỗ của Tạ Uẩn. Trùng hợp lúc này hạt châu treo trên eo nàng ta vô ý rơi xuống dừng ở trên bàn dài trước mặt Tạ Uẩn.

Hạt châu kia lăn lăn trên bàn dài rộng lớn, sau đó ngừng ở gần tay Tạ Uẩn.

Tang Yểu nhìn về phía Tạ Uẩn, Tạ Uẩn giống như vẫn chưa hề chú ý đến hạt châu nghịch ngợm kia. Ánh mắt của hắn ngừng lại trên người của thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp trên sân khấu.

Từ trước đến nay Tạ Uẩn đều giống như một đóa hoa cao lãnh ở kinh thành, chỉ có thể nhìn xem từ phía xa chứ không thể xâm phạm, nhưng hắn rất khó tiếp cận cũng không chỉ thể hiện thân phận tôn quý của hắn mà còn có khuôn mặt tuấn mỹ bạc tình này. 

Còn có thái độ của hắn.

Hắn đối xử bình đẳng với tất cả nam nữ thể hiện tình yêu với hắn bằng vẻ mặt trước sau như một.

Nhưng dù như vậy, chuyện mập mờ nam nữ trong giới quý tộc nhà cao cửa rộng lúc nào cũng là đề tài nóng hổi, trong mắt mọi người, Lý Dao Các, xuất thân gia thế hiển hách, dịu dàng hiền thục mới là người thích hợp nhất với Tạ Uẩn.

Hắn nhìn hơi nghiêm túc một chút.

Tang Yểu nghĩ với vẻ mặt vô cảm.

Tạ Uẩn thật sự nhìn xem nghiêm túc, hắn trầm tư nửa ngày rồi phân tích nói: “Lý thị đang cố ý kết thân với hoàng thất sao?”

Cũng không trách Tạ Uẩn nghĩ như vậy, hôm nay là sinh nhật của Thái tử, thể hiện tài nghệ vào dịp này thì hơn phân nửa là muốn kết thân với hoàng thất. Nhưng hôm nay địa vị của Thái Tử không ổn, Lý thượng thư nhìn cũng không giống loại người lỗ mãng như vậy.

Tịnh Liễm hắng giọng nói: “Thuộc hạ cho rằng không phải là như vậy.”

Tạ Uẩn liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi có cách giải thích gì khác sao?”

Tịnh Liễm nói: “Thuộc hạ cho rằng Lý cô nương nhảy điệu múa này tám phần là nhảy cho ngài xem.”

Tạ Uẩn không phản ứng hắn.

Tịnh Liễm lại giải thích nói: “Một tháng trước, Lý cô nương từng cho ngài tặng một cái túi thơm.”

Tuy rằng cái túi thơm này đã bị hắn cản lại.

Ngay sau đó, hắn lại bổ sung nói: “Công tử, hai ngày này phu nhân thúc giục rất chặt. Theo thuộc hạ biết thì phu nhân và Thượng thư phu nhân đã từng thương lượng hai lần với nhau, chỉ cần ngài đồng ý thì có thể chọn ngày thành hôn.”

Nhìn thấy sắc mặt của Tạ Uẩn càng ngày càng kém, Tịnh Liễm lại cảm thấy trái tim run rẩy, một hơi nói hết: “Phu nhân đã nhọc lòng chuyện hôn sự của ngài hơn hai năm, cho dù không phải Lý cô nương thì ngài cũng nên suy nghĩ đến việc thành hôn. Ngay cả lão gia gần đây cũng nói nếu ngài không chịu đồng ý thì sẽ trực tiếp cách chức để ngài tỉnh táo lại.”

Tịnh Liễm thở dài trong lòng, bây giờ chủ tử đã hai mươi hai tuổi nhưng bên cạnh lại chưa bao giờ có bất kỳ nữ nhân nào.

Trước kia còn tốt, mấy ngày này tin đồn nhảm nhí càng ngày càng nhiều. Ngay cả phu nhân cũng đã bắt đầu nghi ngờ có phải là phương diện kia của chủ tử không được không, còn vì vậy mà đi tìm lang trung.

Hắn thì thôi đi, bởi vì từ nhỏ lớn lên cùng với Tạ Uẩn nên biết điều kiện thân thể của Tạ Uẩn không chỉ là không sao hết mà còn vô cùng mạnh mẽ, nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy.

Thật ra Tịnh Liễm cũng biết được một ít lý do tại sao Tạ Uẩn luôn tránh né việc thành hôn.

Thứ nhất là trời sinh tính tình Tạ Uẩn như vậy, hắn thật sự không có hứng thú với tình yêu.

Thứ hai cũng vì phần lớn thế gia đều kết thân vì lợi ích, hai bên đều có mục đích nắm tay cùng nhau tiến lên. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác)

Nhưng Tạ Uẩn không thích như vậy, tính cách của hắn quái gở, cực kỳ rạch ròi, hắn không muốn dựa vào nhà của thê tử và cũng không muốn bởi vì phu thê mà cho ai lợi ích, tốt nhất là hai bên không hề liên quan đến nhau.(Ứng dụng TᎩT)

Những động tác nhỏ trong nội trạch như âm thầm phỏng đoán, tính kế, âm mưu hắn đều không thích. Hắn là một người yêu cầu quyền kiểm soát tuyệt đối với tất cả mọi chuyện.

Hắn tiếp tục nói: “Công tử, theo thuộc hạ thấy ngài thật sự nên suy nghĩ về hôn sự của mình.”

Tạ Uẩn: “Ý kiến của ngươi thật sự không dùng được.”

Tịnh Liễm: “……”

Hắn (TL) nhìn về phía trước, giả bộ giống như không nghe thấy.

Tuy nói hắn vô cùng muốn cho Tang Yểu và Tạ Uẩn ở bên nhau nhưng cũng biết đây là mơ mộng viển vông của hắn mà thôi nên chỉ đành nói lời trái lương tâm: “Công tử, ngài luôn phải cưới vợ. Phu nhân nói tháng tư có ngày lành, là phu nhân cố ý tìm đại sư chùa Thu tính toán, rất thích hợp cưới gả.”

“Huống hồ trước mắt xem ra, con gái của Lý thượng thư tốt bụng thông minh, là quốc sắc thiên hương, xứng đôi với ngài nhất.” (Quốc sắc thiên hương: Chỉ nữ nhân có sắc đẹp tuyệt vời.)

Có cái rắm.

“Ngài cảm thấy sao?”

Tạ Uẩn lạnh nhạt nói: “Ta cảm thấy ngươi tốt nhất vẫn nên ngậm cái miệng kia của ngươi lại đi.”

Được rồi, vừa lúc hắn cũng không muốn khuyên.

Không biết bắt đầu từ khi nào thì điệu múa trên sân khấu đã yên lặng kết thúc, ngay sau đó chính là những lời khen hết đợt này đến đợt khác, thậm chí ngay cả Hoàng đế cũng mở miệng khen.

Tang Yểu ngồi chán muốn chết, cũng không muốn quan tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi