NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN NHƯ Ý

Tang Yểu căn bản chưa gặp qua Hoàng Hậu được mấy lần, chỉ nhớ rõ Hoàng hậu nương nương nhìn trông giống một người nhân từ khoan dung.

Nói đến đây Tang Yểu mới phát hiện mỗi khi nhìn thấy Hoàng hậu nương nương thì bà đều có bộ dáng trông không hề tức giận gì.

Nghe nói Hoàng Hậu nương nương là mẹ đẻ của Thái tử điện hạ, tại sao mẹ đẻ của hắn bị bệnh mà hắn trông vui vẻ như vậy?

Còn có lễ vật gì vậy, Lục Lệ làm sao mà biết được?

Sau khi Lục Lệ đi rồi, nàng nghiêng mặt hỏi Tạ Uẩn: “Điện hạ vừa mới nhắc tới tỷ tỷ của ta, hắn và tỷ tỷ của ta có quan hệ gì sao?”

Tạ Uẩn không quản lý chặt chẽ Lục Lệ, ngoại trừ một số ít tình huống thì hắn sẽ không đặc biệt đi can thiệp quyết định của Lục Lệ.

Mà Tang Xu cũng không phải một nữ nhân đơn giản, trong khoảng thời gian này hắn biết một ít quan hệ giữa nàng và Thái tử nhưng hắn không có cố ý chú ý.

Thật ra hai người này hợp tác với nhau là có thể đoán trước, trong đó quan hệ liên lụy phức tạp và hắn không muốn Tang Yểu lo lắng về chuyện này.

Tạ Uẩn không có giải thích nhiều với Tang Yểu mà là nói: “Đừng để ý đến hắn, tỷ tỷ của nàng không có chuyện gì đâu.”

“Thật vậy chăng?”

Bàn tay của Tạ Uẩn di chuyển từ bả vai của Tang Yểu rồi đến cổ tay của nàng, sau đó kiềm chế nàng.

Hắn ừ một tiếng và nói: “Quay về thôi.”

Tang Yểu thật sự không hề cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, căn cứ vào nàng sự ỷ lại của nàng với hắn nên nàng cũng không có hỏi nhiều về chuyện này mà là đi theo Tạ Uẩn quay trở về phòng.

Hôm nay Tang Yểu thật ra không cảm thấy vui vẻ lắm.

Từ sáng sớm hôm nay nàng không nhìn thấy hắn, hôm nay thời gian hắn đi lâu như vậy và cũng không có kêu người truyền lời gì cho nàng. Cứ như vậy để nàng chờ từ sáng sớm đến bây giờ.

Thời gian nghỉ thành thân gì chứ, cũng chỉ có năm ngày trước miễn cưỡng có thể tính là thời gian nghỉ thành thân. Hai ngày này hắn luôn ở trong thư phòng.

Nhưng nàng nghĩ đến thân phận của Tạ Uẩn rồi lại chu đáo đè ép sự khó chịu này xuống.

Tạ Uẩn nắm tay nàng và hai người cùng nhau trở lại phòng.

Bây giờ rất vất vả lắm mới gặp mặt được, suốt đường đi Tạ Uẩn cũng không hề nói chuyện với nàng.

Thậm chí không hỏi nàng đã ăn cơm chưa?

Chuyện này thật ra là thái độ bình thường, ở chung càng lâu với Tạ Uẩn nên nàng càng có thể cảm nhận được Tạ Uẩn thật sự là một người ít nói.

Cảm giác khó chịu lại bắt đầu hiện lên, Tang Yểu oán giận ở trong lòng. Lời nói thiếu, cũng không săn sóc và càng không ôn hòa.

Cùng hắn cãi nhau, nàng còn cãi không lại hắn.

Vốn dĩ Tạ Uẩn đang nắm lấy cổ tay của nàng, càng đi thì bàn tay của nam nhân càng di chuyển xuống dưới và đan chéo mười đầu ngón tay với nàng. Người thì lạnh như băng nhưng bàn tay thật ra rất nóng.

Thôi bỏ đi.

Tang Yểu yên lặng phồng gương mặt lên, nghĩ thầm xem ở hắn đang nắm tay nàng nên nàng sẽ bỏ qua cho hắn một lần.

Tạ Uẩn đẩy cửa ra và Tang Yểu chủ động nói: “Chàng đã dùng bữa chưa, buổi trưa đều qua lâu rồi.”

Tạ Uẩn vội vàng nói: “Vừa rồi ta ăn ở trong cung.”

Tang Yểu a một tiếng.

Tạ Uẩn không nói nữa, hắn buông lỏng tay của nàng ra, sau đó ở dưới ánh mắt của Tang Yểu thì lập tức đi về phía bàn dài.

Hắn rút ra mấy tờ giấy, đang cầm bút viết cái gì đó, trông không có ý định muốn nói chuyện với nàng.

Tang Yểu một mình đi đến trước bàn và ngồi xuống, nàng nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu. Tạ Uẩn vẫn luôn rất tập trung hên căn bản không có chú ý đến nàng, Tang Yểu tự cầm lấy một quyển thoại bản nàng mới đọc một nửa lên.

Quyển thoại bản này theo khuôn sáo rất cũ.

Kể về một vị tiểu thiếp của quan lão gia bởi vì dung mạo xinh đẹp được nâng vào phủ, quan lão gia sủng hạnh vài lần thì cảm thấy mất hứng thú. Ngày thường chẳng quan tâm đến vị mỹ nhân kia, sau đó tiểu mỹ nhân cặp với con trai của quan lão gia.

Người con trai kia nơi chốn chăm sóc tỉ mỉ với tiểu mỹ nhân, ngày ngày hỏi han ân cần. Hai người mỗi ngày yêu đương vụng trộm bên nhau, từ đây ở dưới mí mắt của quan lão gia sống cuộc sống hạnh phúc.

Đứa con này rất biết dỗ dành người khác, ngày ngày đều là lời ngon tiếng ngọt. Cái gì mà là tâm can bảo bối, khanh khanh tốt, cái miệng liên tục nói ra những lời dễ nghe.

Tang Yểu cúi đầu đọc hai dòng, nàng đọc không được nữa.

Cho tới bây giờ Tạ Uẩn chưa bao giờ dỗ dành nàng như vậy.

Nhìn xem bộ dáng này của hắn, sau này giống như không có dự tính sẽ dỗ dành nàng. Nàng thật đúng là một vị tiểu nương tử số khổ.

Hai tay của nàng ôm mặt, im lặng không nói.

Nghĩ thầm nam nhân này có còn nhớ rõ không?

Buổi sáng không có hôn nàng, giữa trưa cũng không có, sau khi trở về thì bỏ mặc nàng rồi viết thư gì đó.

Tang Yểu không muốn nói chuyện với hắn.

Nhưng ánh mắt ai oán của nàng rất rõ ràng.

Tạ Uẩn ở dưới ánh mắt của nàng cúi đầu xuống, bức thư vốn dĩ muốn viết 300 chữ bị hắn mạnh mẽ viết thành 50 chữ. Sau khi nhanh chóng viết xong thì hắn gấp lại và mở cửa giao cho Tịnh Liễm.

Sau khi quay lại, Tang Yểu còn ngồi ở trên ghế tròn và cũng không hề nhìn hắn một chút nào.

Trên gương mặt của thiếu nữ lộ ra vẻ không vui.

Tạ Uẩn đi đến bên người nàng, duỗi tay sờ soạng cằm của nàng, nói: “Nàng tức giận sao?”

Tang Yểu mím môi, nói không nói chuyện với hắn thì không nói chuyện với hắn.

Cả người nàng mang theo lửa giận, đứng lên muốn đi về phía mép giường, kết quả mới vừa ra bước ra một bước thì đã bị Tạ Uẩn kéo vào trong lòng ngực.

Từ trước đến nay Tạ Uẩn không phải kiểu người thích giải thích, nhưng hắn cúi đầu nhìn về phía Tang Yểu và vẫn nói: “Buổi sáng hôm nay là khẩu dụ khẩn cấp của Thánh Thượng. Lá thư vừa rồi phải được đưa đi vào cuối giờ trưa, bây giờ còn mười lăm phút nữa mới tới thời gian hết hạn.”

Hắn đặc biệt dỗ dành nàng nói: “Nàng đừng tức giận.”

Cách dỗ dành người khác của hắn thật sự rất vụng về.

Tang Yểu mím môi, sau khi không thể nghẹn được nữa thì không được tự nhiên a một tiếng.

Nàng nói: “Ta không có tức giận.”

Nàng suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Ta cũng không có chờ chàng, chỉ là lần sau chàng có việc bận thì nên phái người tới nói cho ta biết. Ví dụ như giữa trưa hôm nay, ta cũng không biết là chàng có quay về dùng bữa không?”-

Tạ Uẩn ừ một tiếng và hắn ôm nàng, nghĩ thầm nàng thật sự rất dính người.

Tang Yểu lại nhọc lòng nói: “Vậy sau khi thời gian nghỉ thành thân của chàng kết thúc thì chẳng phải chàng sẽ càng bận hơn sao?”

Sau khi Tạ Uẩn im lặng suy nghĩ và nói: “Nghiêm khắc mà nói thì thật sự là như vậy.”

“Vậy sẽ bận đến mức nào?”

Tạ Uẩn nói: “Giữa trưa có lẽ sẽ không trở về.”

Tang Yểu: “……”

Nàng im lặng nửa ngày, tiếp theo phát hiện trên gương mặt lạnh lùng kia của Tạ Uẩn lộ ra vài phần ý cười, hắn nói: “Tang cô nương, vì phòng ngừa nàng quá nhớ ta nên ta sẽ nghĩ cách tránh đi loại khả năng này.”

Hắn thật sự rất tự tin.

Tang Yểu theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời nói vừa mới đến bên miệng thì đã bị hắn ôm lấy eo, đột nhiên nhét những lời nói còn lại vào trong miệng.

Tang Yểu sửng sốt một chút và sau đó duỗi tay ôm hắn.

Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ để trống và chiếu vào trên người của hai người họ, kỹ năng hôn của hắn càng thêm thành thạo và Tang Yểu không thể so được với hắn. Một lúc sau cơn tức giận của nàng biến mất và nàng dựa vào trên người Tạ Uẩn.

Khi nụ hôn này còn chưa kết thúc thì cửa phòng đã bị gõ vang.

Tang Yểu lấy lại tinh thần và vội vàng đẩy Tạ Uẩn ra.

Đột nhiên bị đánh gãy đương nhiên là Tạ Uẩn cảm thấy rất không vui.

Tịnh Liễm nói ngắn gọn ở bên ngoài: “Công tử, trong cung truyền tin tức lại đây kêu ngài lập tức tiến cung.”

“……”

Tang Yểu và Tạ Uẩn kéo ra khoảng cách một chút và nói: “Chàng đi nhanh đi.”

Tạ Uẩn mím môi, Tang Yểu ngẩng đầu nhìn hắn và phát hiện khóe miệng của nam nhân dính một chút son môi của nàng.

Hoàn toàn không hợp với gương mặt lạnh lùng đang không vui này.

Hai má của nàng nóng lên, tiến lên dùng khăn tay lau đi vết son đỏ tươi giúp hắn rồi nói: “Bây giờ có thể đi được rồi.”

Ánh mắt của Tạ Uẩn không kiên nhẫn nhìn về phía cửa phòng, tiếp theo nhìn về phía Tang Yểu.

Môi của thiếu nữ đỏ bừng, đôi mắt ngập nước như nước mùa thu.

Cánh tay của Tạ Uẩn ôm nàng vừa buông lỏng vừa siết chặt, trước khi Tịnh Liễm lại lên tiếng lần nữa thì nắm chặt thời gian lại cúi đầu mạnh mẽ hôn một cái lên trên môi của nàng. Lúc này mới không tình nguyện mà buông ra.

Hắn còn để lại một câu nói: “Buổi tối lại tiếp tục.”

Tang Yểu ừ một tiếng, ánh mắt lại lần nữa quay trở lại khóe môi của hắn và nàng nhăn mày lại rồi giơ tay nói: “Chờ ——”

Lời nói vừa mới nói ra khỏi miệng thì Tạ Uẩn đã buông ra nàng và sải bước đi ra khỏi phòng.

Tịnh Liễm nhanh chóng đi theo bên cạnh Tạ Uẩn, hắn rụt vai và cẩn thận giải thích nói: “Công tử, là Lý công công tự mình tới thúc giục. Thuộc hạ cũng không……”

Tạ Uẩn liếc mắt nhìn hắn một cái, lúc này trong lòng hắn rất bực bội nên hắn nói: “Câm miệng.”

Tịnh Liễm nhìn chằm chằm gương mặt của Tạ Uẩn, tròng mắt lập tức mở to ra và hắn đi theo Tạ Uẩn rẽ vào khúc quanh, sau đó nói: “Chủ tử, ngài……”

Tạ Uẩn nghe thấy hắn nói thì cảm thấy không vui và lạnh lùng nói: “Ngươi điếc sao?”

Nhìn thấy sắp đi nhanh ra khỏi phủ, Tịnh Liễm lấy hết can đảm nói: “Công tử, thuộc hạ thật sự có việc muốn nói.”

Bước chân của Tạ Uẩn chậm lại, hắn liếc mắt nhìn Tịnh Liễm và trầm giọng nói: “Chuyện này tốt nhất quan trọng giống như mạng sống của ngươi vậy.”

Tịnh Liễm nuốt một ngụm nước miếng và cúi đầu nói: “Chủ tử, ngoài miệng của ngài còn dính son môi của thiếu phu nhân, còn chưa lau khô.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi