NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN NHƯ Ý

Khi Chíp Chíp ba, bốn tuổi, bé con phát hiện bản thân vẫn luôn là đứa trẻ nhỏ nhất trong phủ, gặp ai cũng đều phải gọi ca ca, tỷ tỷ.

Con bé có chút không hài lòng nên luôn muốn phụ thân và mẫu thân lại sinh thêm một tiểu bảo bảo. Như vậy con bé sẽ có muội muội hoặc đệ đệ chơi cùng.

Vì thế, con bé hỏi Tịnh Liễm: “Tiểu Tịnh sư phụ, ngài có biết làm như thế nào mới có thể sinh tiểu hài tử không?”

Chíp Chíp thường xuyên sẽ hỏi mấy câu hỏi kỳ quái, Tịnh Liễm đã tập mãi thành thói quen. Hắn nghiêm túc nói: “Phải mang thai trước, tiểu hài tử đủ tháng thì sẽ ra đời.”

Thực ra Chíp Chíp cũng không quá hiểu mang thai là có nghĩa là gì nhưng điều này không quan trọng, bé nói: “Vậy phải làm như thế nào mới có thể mang thai ạ?”

Tịnh Liễm: “Này……”

Hắn nói: “Hai phu thê ngủ cùng nhau là có thể mang thai.”

Chíp Chíp nói: “Gạt người! Phụ thân và mẫu thân ta mỗi ngày đều ngủ cùng nhau, vì sao ta còn chưa có muội muội hoặc đệ đệ?”

Điều này Tịnh Liễm rất khó giải thích. Hắn cũng không thể nói là chủ tử hắn vẫn luôn luôn uống thuốc cho nên mới không có hài tử chứ.

Hắn suy nghĩ một lát nói: “Mỗi tiểu hài tử đều là một chú bướm nhỏ. Cháu xem có nhiều bông hoa nhỏ cho nó lựa chọn như vậy. Đương nhiên nó phải chọn bông hoa bản thân thích rồi.”

Chíp Chíp tự hỏi một lúc, sau đó nói: “Điều đó có nghĩa là không có chú bướm nhỏ nào chọn phụ thân, mẫu thân con ạ.”

Tịnh Liễm nói: “Tiểu thư thật thông minh.”

Chíp Chíp hỏi: “Vậy sinh bảo bảo có mệt hay không?”

Tịnh Liễm gật đầu, nói: “Đương nhiên là mệt, phải mất rất nhiều thời gian.”

“Lúc ấy, thời điểm thiếu phu nhân sinh tiểu thư rất vất vả.”

Chíp Chíp nghe vậy nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, sau đó vội vàng nói: “Vậy Tiểu Tịnh sư phụ, người có thể nói cho những chú bướm nhỏ kia. Nếu bọn họ muốn tới có thể bay đến trên người phụ thân hay không.”

“Để Phụ thân con mang thai bảo bảo, như vậy mẫu thân sẽ không cần mệt nhọc nữa.”

Tịnh Liễm: “……”

Lúc đầu hắn hoảng sợ ở trong lòng, yên lặng nhìn xung quanh bốn phía. Sau khi xác nhận Tạ Uẩn không ở gần đó thì mới nhỏ giọng, nói: “Không được, tiểu thư.”

Chíp Chíp nghi hoặc: “Vì sao?”

Hắn nói: “Tính tình phụ thân người quá kém, bướm nhỏ chê ngài ấy.”

Chíp Chíp im lặng hồi lâu, ánh mắt sáng ngời nhìn Tịnh Liễm. Sau một lúc lâu bé mới gật đầu đồng ý, nói: “Thì ra là vậy!”

Tịnh Liễm lại thầm nói: “Tiểu thư, lời này người ngàn vạn lần không thể nói với chủ tử nhé.”

“Vì sao ạ?”

Còn có thể là cái gì, nếu ngài ấy nghe thấy thì tiểu Tịnh sư phụ của ngài sẽ xong đời.

“Bởi vì tâm hồn chủ tử yếu đuối, nếu ngài ấy nghe được lời này rất thương tâm.”

Tuy rằng Chíp Chíp luôn oán giận Phụ thân nhưng bé cũng rất yêu người. Bé con nghe vậy thì gật đầu, nói: “Được thôi, tiểu Tịnh sư phụ.”

Nói xong, bé con lại đột nhiên thắc mắc, nói: “Tiểu Tịnh sư phụ, vì sao người tuổi lớn như vậy cũng không có tiểu bảo bảo ạ?”

“Chú bướm nhỏ cũng không thích người sao ạ?”

“……”

*

Nhưng đến cuối cùng, Chíp Chíp vẫn không thể đạt được tâm nguyện.

Khi bé con nghĩ mọi cách để cho phụ thân và mẫu thân ngủ chung, làm cho tính tình phụ thân không còn đắng ghét nữa. Đột nhiên có một ngày, bé con đã biết mang thai là cái gì.

Một đứa nhỏ lớn như vậy phải nằm trong bụng nho nhỏ của mẫu thân mười tháng, sau đó mới sinh ra.

Thời điểm bé con biết chuyện quả thật đã rất sợ hãi. Từ lúc đó, bé không chỉ không nhắc tới chuyện này. Còn mỗi ngày cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có chú bướm nhỏ nào coi trọng mẫu thân bé, tốt nhất cũng đừng nhìn trúng phụ thân bé luôn.

***

Chíp Chíp càng lớn, tính tình thích làm nũng, dính người càng ngày càng rõ ràng. Bé con sinh ra rất đáng yêu, miệng lại ngọt, thường ngày hay gọi ca ca, tỷ tỷ vô cùng thân thiết.

Đừng nói là Thẩm Diệu Nghi và Tạ các lão, ngay cả những đồng liêu khác của Tạ Uẩn từng gặp mặt Chíp Chíp đều cảm thấy bảo bảo xinh đẹp này vô cùng đáng yêu.

Nếu như không phải e ngại uy danh bên ngoài của Tạ Uẩn, chỉ sợ người tới định thân với bảo bảo phải xếp hàng dài vào phủ.

Bởi vì mấy năm nay kinh doanh tốt, quy mô của phường thêu dưới nghĩa Tạ gia càng lúc càng lớn. Ban đầu chỉ là vải may sẵn, về sau phát triển sang cả trang sức, phụ kiện.

Hôm nay có một vị thương nhân từ Trướng Hải tới. Hắn chuyên vận chuyển hàng hóa viễn dương, là một thương gia giàu có nổi tiếng ở miền Nam. Ngay cả trong triều đình cũng được nhiều người biết đến tên.

Hắn đang làm ăn với Tạ gia, bởi vì việc làm ăn xảy ra chút chuyện, xin gặp Tang Yểu rất nhiều lần nhưng Tang Yểu không gặp. Mãi đến hôm nay mới gặp được.

Khi hai người đang nói chuyện, Chíp Chíp được Tịnh Liễm dẫn đi chơi ở gần đó. Bé con liếc mắt nhìn thương nhân râu xồm kia, nhỏ giọng nói với Tịnh Liễm nói: “Tiểu Tịnh sư phụ, mẫu thân ta cũng thật lợi hại quá.”

“Con không thể hiểu được lời người nói.”

Tịnh Liễm liếc mắt nhìn một cái, cảm khái nói: “Đúng vậy.”

Mấy năm nay thiếu phu nhân trưởng thành rất nhiều. Hắn không hề nghi ngờ, cho dù không có chủ tử bọn họ thì thiếu phu nhân cũng có thể tự mình đảm đương một phía.

Chơi được một lúc, Chíp Chíp cảm thấy rất nhàm chán nên nói với Tịnh Liễm: “Tiểu Tịnh sư phụ, chúng ta đi tìm Vân Đình đi!”

Tịnh Liễm đồng ý, sau khi bẩm báo một tiếng với Tang Yểu thì hắn dẫn theo Chíp Chíp ra cửa.

Chíp Chíp rất ít chủ động đi tìm Vân Đình, hôm nay bé thật sự cảm thấy rất nhàm chán nên mới đột nhiên nảy ra ý định này.

Dù sao đứa nhỏ kia một chút không làm cho người khác thích. Thân thể yếu đuối, thổi một chút cũng có thể bị bệnh, mỗi ngày đều phải dưỡng bệnh.

Nhóc ta còn là một hũ nút. Ở nhờ Tạ gia mấy năm nay, gần như không lộ diện ra ngoài.

Trước kia bé không muốn nói với người ngày nửa câu nào. Về sau, mẫu thân thấy bé không để ý đến Vân Đình, nói cho bé biết Vân Đình không có người thân, rất đáng thương, bảo bé đừng cố ý không để ý tới nhóc ta. Về sau, bé mới thỉnh thoảng tìm nhóc cùng chơi.

Lúc Chíp Chíp đến, Vân Đình đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách.

Sau giờ ngọ, ánh nắng chói chang chiếu lên mặt mày nhóc, bình thản, có chút giống tiểu hòa thượng ở trong chùa.

Mấy năm nay nhóc đã cao lên rất nhiều. Cùng là 6 tuổi nhưng nhóc ta còn cao hơn Chíp Chíp nửa cái đầu. Bởi vì không thích ra cửa, lại ba ngày hai bữa đều ốm, làn da trắng bạch gần như trong suốt.

Lúc nhỏ thì mỏng manh như những bông cúc nhỏ màu vàng, hiện tại lại biến thành bông hoa trắng mỏng manh.

Chíp Chíp vừa vào sân, Vân Đình đã nhìn thấy bé. Nhóc buông sách xuống, khuôn mặt non nớt hiện lên vài phần ý cười, lúng túng nói với nàng: “Chíp Chíp, muội đã tới rồi.”

Chíp Chíp đẩy cửa đi vào, nói: “Bệnh của huynh đã khỏi chưa?”

Vân Đình nói: “Khỏi rồi.”

Nhóc đứng dậy, bước chân vào trong phòng lấy ra một cái hộp sắt nhỏ. Nhóc đưa hộp nhỏ cho Chíp Chíp, cẩn thận nói: “Chíp Chíp, nghe nói muội thích những hạt châu nhỏ như vậy. Ta tặng cho muội.”

Bên trong chứa đầy những viên Dạ Minh Châu thượng hạng. Là Lục Lệ cho người mang tới cho nhóc.

Nhóc biết bản thân không phải hài tử của Tạ Uẩn và Tang Yểu, cũng biết phụ thân thân sinh của mình là ai.

Nhưng nhóc cũng không thích Lục Lệ, cho dù thỉnh thoảng Lục Lệ sẽ sai người đến Tạ gia mang cho nhóc vài thứ, nhóc cũng hoàn toàn không muốn.

Hộp Dạ Minh Châu này là lần đầu tiên nhóc xin Lục Lệ sau khi nhóc lớn lên.

Chíp Chíp liếc mắt nhìn một cái. Khoảng thời gian trước, bé con sẽ rất thích những hạt châu nhỏ phát sáng như vậy. Nhưng về sau phụ thân cho bé rất nhiều. Bé chỉ chơi hai ngày thì chán rồi.

Bé ồ một tiếng, nói: “Cảm ơn huynh nhưng hiện tại ta không thích cái này nữa.”

“Huynh tự mình giữ là được rồi.”

Vân Đình chậm rãi cất hộp sắt nhỏ trở về, nhỏ giọng ồ một tiếng.

Chíp Chíp ngồi ở chỗ vừa rồi nhóc ngồi, tiện tay lật cuốn sách nhóc ta vừa đọc. Lúc này, bé mới phát hiện nhóc vậy mà lại đọc một quyển kinh Phật.

“Huynh thật sự muốn trở thành tiểu hòa thượng sao?”

Vân Đình tùy tiện đặt hộp sắt ở một bên, nói: “Không phải, ta chỉ tò mò nên tùy tiện đọc một chút.”-

“Chíp Chíp đã đọc chưa?”

Chíp Chíp lắc đầu, nói: “Phụ thân ta nói hiện tại ta vẫn chưa hiểu được.”

Bé khép cuốn sách kinh Phật này lại, nhìn bên ngoài cửa sổ thấy Tịnh Liễm đang nói chuyện với một người hầu, chưa nói được hai câu đã đi về phía nàng.

“Tiểu thư, chỗ thuộc hạ có chuyện phải đi, một lát nữa sẽ trở lại.”

“Ngài và tiểu thiếu gia Vân Đình cùng nhau chơi nhé.”

Chíp Chíp ngoan ngoãn đồng ý, nói: “Mau đi đi!”

Chân trước Tịnh Liễm vừa đi, giây sau Chíp Chíp nói: “Vân Đình, huynh có muốn ra ngoài chơi không?”

Vân Đình không thích ra cửa, chuyện nhóc thích nhất là trốn ở trong phòng tự mình đọc sách. Nhưng khi nhóc đối diện với ánh mắt sáng ngời của Chíp Chíp thì vẫn không nhịn được nói một câu: “…… Muốn.”

Chíp Chíp nhảy xuống từ trên băng ghế, nói: “Nếu như vậy, ta sẽ dẫn huynh đi xem sóc con nhé.”

Bé nói xong thì nắm tay Vân Đình, kéo nhóc ra ngoài cửa, hưng phấn nói: “Nhanh lên, bằng không tiểu Tịnh sư phụ sắp trở về rồi.”

Vân Đình đi theo phía sau bé, nói: “Tịnh Liễm thúc thúc sẽ không tức giận chứ?”

Chíp Chíp nói: “Không sao, tiểu Tịnh sư phụ rất dễ dỗ!”

Bọn họ không ra được khỏi phủ nhưng Tạ gia rất lớn. Ngày thường Chíp Chíp cũng chỉ có thể chơi ở Tây Hành Uyển. Nếu muốn đến nơi khác thì phải đi cùng người khác, bị cấm cái này cản cái kia. Thật là phiền phức.

“Sau núi có một khu rừng nhỏ. Lần trước ta đến đó còn nhìn thấy sóc con. Ta dẫn huynh qua đó.”

Vân Đình ừ một tiếng, ngoan ngoãn đi theo nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi