NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN NHƯ Ý

Tang Yểu nhận lấy chén cháo, cầm thìa nhẹ nhàng quấy. Mùi hương hạt sen bốc lên, hòa tan một ít vị thuốc xộc vào chóp mũi.

Lúc này, nàng mới muộn màng phát hiện chỗ không đúng.

Nơi này không phải biệt uyển riêng của Lục Đình sao. Vì sao Tạ Uẩn lại xuất hiện ở chỗ này. Sau khi nàng hôn mê còn có thể ngủ ở đây một giấc thì cũng thôi đi, sau khi uống xong còn có thể đi gặp Tạ Uẩn. Sao lại giống như là ở Tạ gia vậy.

Tang Yểu ngẩng đầu lên, hỏi: “Các ngươi biết vì sao Tạ Uẩn ở chỗ này không?”

“Hôm nay, Tạ đại nhân phụng mệnh tới bắt giam Ngũ điện hạ. Còn lại nô tỳ cũng không biết.”

Tang Yểu húp một ngụm cháo hạt sen. Hình như, bên trong bỏ thêm đường, vị ngọt làm cho vị đắng trong miệng nàng bớt đi một chút.

Nàng nhớ rằng Lục Đình tới gặp nàng một lúc rồi vội vã rời đi. Tiểu thái giám còn nói một câu đã xảy ra chuyện. Khi đó nàng cũng không để ý, nàng còn tưởng Lục Đình xử lý xong thì sẽ trở về, không nghĩ tới trực tiếp bị giam lại.

Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng một chút. Lục Đình được sủng ái ngần ấy năm, bởi vì trên người được sủng ái và sở hữu tài hoa nên hắn ta làm việc cũng không kiềm chế bản thân. Trong ngoài triều đình đều được khen ngợi vô cùng. Thậm chí có người suy đoán, Thái Tử đương nhiệm tư chất bình thường, ai biết sau này hắn còn có thể tiếp tục ngồi ở Đông Cung hay không.

Cho nên ngày thường Lục Đình cho dù có làm sai. Phần lớn cũng chỉ bị Thánh Thượng răn dạy vài câu, nghiêm trọng hơn thì chính là cấm túc, chưa bao giờ bị thương gân cốt.

Hiện giờ thế nhưng có thể trực tiếp bị giam, việc này có thể nghĩ đến tuyệt đối không phải chuyện nhỏ gì.

Tang Yểu không hiểu biết chính sự, nàng cũng không biết tình huống hiện tại đến tột cùng có lợi với phụ thân hay không nhưng theo nàng suy đoán, tình huống có lẽ tốt hơn một chút.

Lục Đình đã như vậy, đương nhiên là hắn không thể tiếp tục điều tra phụ thân nàng. Chuyện này phải gác lại ở đây hoặc là phải giao cho người khác.

Mặc kệ như thế nào, có lẽ đều tốt hơn so với Lục Đình.

Tang Yểu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nhớ tới lát nữa mình sẽ phải đi gặp Tạ Uẩn, giọng điệu kia lại vang lên.

Nàng thật sự không có khẩu vị lắm, chỉ ăn nửa chén rồi đặt xuống. Nàng thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra khỏi cửa.

Lúc này, trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Ban đêm yên tĩnh, chỉ có vầng trăng sáng treo trên bầu trời. Thỉnh thoảng có vài tiếng nói chuyện truyền tới làm cho biệt viện rộng lớn này có vẻ không đáng sợ như vậy.

Tang Yểu cảm thấy cuộc sống của mình ít nhiều đều bị cuốn sổ tay này ảnh hưởng.

Nếu nàng không nhặt được cuốn sổ tay ngoài ý muốn này, có lẽ nàng sẽ không phiền não về Tạ Uẩn nhiều như vậy. Lúc trước, nàng cho rằng Tạ uẩn thích mình. Trên thực tế, ngoại trừ cuốn sổ tay không thể giải thích được này cũng không còn chứng cứ nào khác.

Từ góc độ của Tạ Uẩn, nàng càng không phát hiện ra bất luận dấu vết nào để lại. Hắn cũng chưa bao giờ nói thích nàng. Có phải đây chỉ là một hiểu lầm không?

Mặc dù Tang Yểu thật sự không nghĩ ra lý do hợp lý nào mới có thể giải thích cho sự xuất hiện của cuốn sách nhưng điều này cũng không quan trọng.

Dù sao, nàng cũng không thích Tạ Uẩn. Về sau, nàng coi như chưa từng thấy cuốn sách này đi.

Nhưng nàng cũng không có cách nào đưa loại đồ vật này cho hắn. Nàng cũng chỉ có thể niêm phong nó lại.

Đang nghĩ ngợi thì nha hoàn đã dẫn Tang Yểu vào một viện. Trong viện ánh nến sáng trưng, có thị vệ vẻ mặt nghiêm túc đang nghiêm trang canh giữ.

Tịnh Liễm cũng đang canh giữ ở ngoài cửa, xa xa nhìn thấy Tang Yểu đang tới đây, hắn lập tức điều chỉnh tư thế ngay ngắn. Khi Tang Yểu đến gần thì nhẹ giọng, nói: “Tang cô nương, chủ tử còn đang nghị sự với Nhị thiếu gia, làm phiền ngài chờ ở đây một lát.”

Tịnh Liễm chỉ vào căn phòng bên cạnh, nụ cười dịu dàng.

Tang Yểu ừm một tiếng. Nàng nói một câu cảm tạ rồi xoay người bước vào phòng.

Cuộc đối thoại ngắn ngủi được truyền rõ ràng vào trong phòng.

Dưới ánh nến lắc lư, Tạ Uẩn ngồi ở trên ghế thái sư. Trước mặt là đặt mấy quyển sách không chỉnh tề. Ánh nến ấm áp không làm cho khuôn mặt lãnh đạm của nam nhân dịu đi. Hắn cúi đầu lật xem hồ sơ, coi như không nghe thấy.

Chỗ biệt uyển riêng này là cung điện bên ngoài cung của Lục Đình. Thường ngày hắn cũng không thường tới đây. Bọn họ cũng không trông cậy thật sự lục soát được cái gì ở nơi này. Chỉ là có một số trình tự nhất định phải làm. Huống hồ chứng cứ Lục Đình tham nhũng không ít, dù sao cũng phải có thời cơ thích hợp để lấy ra.

Cho nên hôm nay bọn họ mới tốn nhiều thời gian ở đây như vậy.

Trong tay Tạ Diêm lấy ra vài thứ quan trọng đặt ở một bên. Hắn dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, nhướng mày hơi kinh ngạc, hỏi: “Hả? Tang tiểu thư sao lại tới đây?”

Sắc mặt Tạ Uẩn không thay đổi, nói: “Trùng hợp.”

Nhìn dáng vẻ này là biết hắn làm cho có lệ.

Vị đệ đệ này của hắn xưa nay đã như vậy, nếu gặp phải vấn đề không muốn trả lời, khi tâm tình tốt sẽ châm chọc ngươi hai câu, tâm tình không tốt thì sẽ tùy tiện có lệ. Thực không làm cho người ta thích.

Hắn sớm đã thành thói quen.

Tạ Diêm ừm một tiếng, một lúc sau khi đang trầm mặc lại mở miệng nói: “Nhưng hôm nay đã đến giờ Tuất, Tang tiểu thư còn chưa rời đi. Chẳng lẽ hành động này của A Uẩn có thiên vị hay không.”

Đợi nửa ngày cũng không có ai trả lời.

Ý cười trên mặt Tạ Diêm càng sâu. Hắn hắng giọng, đứng thẳng người nói: “Trong biệt viện này đã không còn gì để lục soát. Hôm nay đến đây thôi.”

Tạ Uẩn nói: “Dẫn Lục Đình đi.”

Lục Đình đã lăn lộn sắp hai canh giờ, không ngừng kêu muốn gặp Tạ Uẩn. Hiện tại còn chưa định tội, những người thuộc hạ cũng không tiện đánh hắn.

Tạ Diêm nói: “Đây cũng không phải chuyện bổn phận của ta. A Uẩn nhớ về sớm một chút.”

Tạ Uẩn lại không để ý đến hắn.

Tạ Diêm cũng không xấu hổ, thoải mái phất tay áo. Hắn đứng ở cạnh cửa, lấy tư cách huynh trưởng dặn dò một câu: “Nhớ đưa cô nương người ta về nhà.”

Tạ Uẩn rốt cuộc buông hồ sơ trong tay xuống, có chút khó chịu nhìn hắn. Tạ Diêm mỉm cười ôn hòa đi ra khỏi cửa.

Tịnh Liễm chờ Tạ Diêm ra khỏi mới bước vào phòng, làm bộ làm tịch hỏi một câu: “chủ tử, phòng bếp đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, thuộc hạ sai người mang tới đây cho ngài.”

Tạ Uẩn nhíu mày, thần sắc có vài phần mệt mỏi, hắn nói: “Không cần.”

Tịnh Liễm vừa định nhắc nhở Tạ Uẩn Tang Yểu đang ở phòng cách vách, Tạ Uẩn đã tự mình đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.

Ban đầu, Tang Yểu còn tưởng rằng mình phải chờ thật lâu. Nàng đang vắt óc suy nghĩ xem đợi lát nữa mình nên giải thích chuyện này như thế nào và tại sao Tạ Uẩn gọi nàng tới đây.

Nàng cảm thấy có lẽ không phải tới tìm nàng tính sổ chứ. Tạ Uẩn bận trăm công ngàn việc như vậy, hẳn là sẽ không so đo với nàng những chuyện này chứ.

Hẳn là không thể nào.

Nàng chậm rãi rót cho mình một chén trà, mới rót cầm lên tay, còn chưa kịp uống thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Ánh trăng chiếu rọi trên bờ vai rộng lớn của nam nhân. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trong lòng Tang Yểu rùng mình, nàng vội vàng đứng dậy. Bởi vì quá nóng bội, cái chén trong tay cũng chưa đặt xuống.

Tình huống có chút xấu hổ.

Nàng cười giả lả, cố nén sự xấu hổ trong lòng. Sau đó, nàng đột nhiên nảy ra một ý. Nàng tiến lên, đưa chén trà trong tay lên trước mặt Tạ Uẩn, buột miệng thốt ra: “Đại nhân, mời uống trà.”

Sao nàng lại nói năng lung tung thế này.

Nàng ngửa đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không thay đổi của nam nhân. Đợi hồi lâu hắn cũng không đưa tay ra.

Nụ cười trên mặt ngày càng cứng ngắc. Trong lòng càng ngày càng cảm thấy xấu hổ.

Hắn sẽ không không nhận chứ?

Hắn quả nhiên không nhận!

Ánh mắt Tạ Uẩn nhàn nhạt lướt qua nàng sau đó ngồi ở trên ghế, nói: “Tỉnh rồi à?”

Tang Yểu yên lặng rút chén trà trở lại. Sau đó nàng ngồi ở đối diện hắn, rầu rĩ nói: “Tỉnh rồi.”

Nàng cúi đầu, yên lặng nhéo ngón tay mình.

Tạ Uẩn không thay đổi sắc mặt, nói: “Ngươi trúng xuân dược. Hiện tại, hiệu quả dược đã hết rồi nhỉ.”

Tang Yểu: “……”

Châm chọc nàng đến mức này sao? Có cần đến nỗi như vậy không?

Nàng cúi đầu ngày càng thấp, nhỏ giọng biện hộ cho mình: “Nhưng mùi huân hương kia thật sự không thích hợp. Ta cảm giác khó ngửi muốn chết. Sau đó, ta lại cảm thấy người rất không thoải mái. Con người Lục Đình như vậy, làm ra chuyện như thế …… Ta cảm thấy cũng không kỳ quái. Cho nên, ta cho rằng……”

Không nói được nữa.

Càng nói mặt càng đỏ.

Nàng mím môi, không muốn đối mặt nữa. Ngược lại nói: “…… Lần này cảm ơn ngươi.”

Tạ Uẩn nói: “Cảm tạ ta cái gì?”

Nàng đếm kỹ từng cái một, “Cảm ơn ngươi hôm nay đã cứu ta. Ta phát sốt ngươi lại mời đại phu cho ta.”

Giọng nói nam nhân rất bình tĩnh, tựa hồ vẫn canh cánh chuyện kia trong lòng, nhìn nàng nói: “Phát sốt cái gì. Ngươi là trúng xuân dược.”

“……”

Tang Yểu không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Cũng cảm ơn ngươi tới kịp thời. Mặc dù, co lẽ ngươi tới là có chuyện của mình nhưng Lục Đình đã bị bắt lại, hắn khẳng định không có biện pháp đối phó phụ thân ta nữa.”

“Còn gì nữa không?”

Còn nữa?

Tang Yểu nhéo ngón tay mạnh hơn. Trước mặt Tạ Uẩn, nàng đều không nhịn được cảm thấy khẩn trương. Nàng cảm thấy điểm này của mình nhất định giống phụ thân nàng. Bởi vì phụ thân nàng khi thấy Tạ Uẩn cũng khẩn trương.

Nhớ tới mình đã mắng Tạ Uẩn là cái gì, nàng càng khẩn trương. Quả thật, hận không thể mất trí nhớ tại chỗ. Giọng nói thiếu nữ càng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Còn có……”

“Còn có bởi vì ta phát sốt, đã tạo rất nhiều phiền toái cho người. Thực xin lỗi.”

“Khi đó, thần trí ta không tỉnh táo, có nói một vài lời nói không thích hợp. Mặc dù, hiện tại ta đã không nhớ rõ…… Ta thật sự không nhớ rõ. Nhưng, đề phòng ta nói nói cái gì đó.”

“Xin ngươi không cần để ý.”

Tạ Uẩn ừm một tiếng, hỏi: “Ngươi có nói cái gì sao?”

Có ý tứ gì?

Tang Yểu nhìn hắn không giống nói đùa, trong lòng không khỏi vui vẻ. Hắn không nghe thấy sao?

Nhưng nàng rõ ràng nhớ rõ hắn còn trả lời nàng một câu mà.

Nàng cẩn thận hỏi thử: “…… Ngươi không nghe thấy sao?”

Tạ Uẩn đối diện với đôi mắt nàng. Khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ tái nhợt thoạt nhìn rất nghiêm túc. Hắn bắt gặp ánh mặt đầy chờ mong của thiếu nữ, nhàn nhạt mở miệng:

“Ta quả thật không nghe thấy ngươi gọi ta là tên dâm tặc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi