NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN NHƯ Ý

Đêm đã rất khuya, nàng vốn dĩ bị bệnh và cũng chỉ ngủ được một lúc vào buổi chiều. Vừa rồi khi nói chuyện với Tạ Uẩn thì nàng cũng đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi.

Ban đầu nàng nghĩ tìm một cơ hội nói tạm biệt với Tạ Uẩn sau đó về nhà, kết quả nam nhân này chưa nói hai lời thì đã rời đi rồi.

Đương nhiên là nàng không thể ngủ lại ở chỗ này, nàng còn chưa xuất giá nên làm sao có thể đi suốt đêm không về.

Nhưng nếu đi trực tiếp thì có vẻ hơi không lễ phép.

Tạ Uẩn tính tình kỳ quái, nói không chừng lại sẽ tức giận, cho nên nàng nghĩ vẫn là đi nói một tiếng với hắn.

Sau khi rối rắm một lúc, Tang Yểu vẫn đi cùng với tiểu nha hoàn vừa rồi, cùng nhau đi tìm Tạ Uẩn.

Giờ phút này Tịnh Liễm đang đứng dưới bậc thang, Lục Đình làm ầm ĩ một buổi trưa rốt cuộc được như ý nguyện gặp được chủ tử nhà hắn. Bởi vì chưa định tội cho nên bọn họ không thể làm gì với Lục Đình, nhưng mới vừa rồi khi Tạ Uẩn lại đây thì đã ra lệnh kêu người trói Lục Đình lại.

Sau khi Lục Đình hoàn toàn bình tĩnh lại, Tạ Uẩn mới hạ mình tôn quý đi gặp hắn ta một lần.

Hắn lại nhớ tới chuyện vừa rồi.

Hôm nay chủ tử tức giận như vậy chẳng lẽ bởi vì hắn cắt ngang ngài ấy và Tang cô nương hẹn hò?

Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải có nghĩa là chủ tử thật sự thích Tang cô nương sao.

Lúc trước khi hắn tiến hành sáng tác thì chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày công tử nhà hắn sẽ thích ai đó, càng không nói đến là thích Tang Yểu.

Nhưng gần đây, tất cả đều đang phát triển theo hướng tích cực.

Dù hắn luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Giữa lúc hắn đang suy nghĩ thì nhìn thấy Tang Yểu đi đến từ phía rất xa.

“Tang cô nương.” Hắn lấy lại tinh thần nói.

Tang Yểu nói với Tịnh Liễm là nàng phải rời đi, nếu là lúc trước thì Tịnh Liễm sẽ lập tức ra lệnh kêu người đưa Tang Yểu trở về nhưng bây giờ hắn lại do dự.

Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ Tang cô nương vô cùng có khả năng là người trong lòng của chủ tủ. Nếu hắn tự tiện tiễn người đi thì không chừng khi trở về có thể sẽ bị phạt.

Nhưng vừa rồi tâm trạng của chủ tử không tốt, bây giờ hắn cũng không dám đi vào đó quấy rầy.

Tang Yểu nhìn ra hắn đang do dự, nhìn cửa phòng đóng chặt ở trước mặt, thử dò hỏi: “…… Nếu không thì ta đứng ngoài cửa, tự nói với hắn?”

Tịnh Liễm hơi trầm ngâm, sau đó đáp lời.

Dù sao thì chủ tử và Lục Đình cũng sẽ không nói đến chuyện gì bí mật.

Nói không chừng tâm trạng vốn dĩ không tốt của chủ tử có thể trở nên tốt hơn sau khi nghe thấy giọng nói của Tang cô nương thì sao?

Sau khi Tang Yểu nghe thấy câu trả lời, nàng nhấc tà váy lên, bước lên cầu thang. Nàng thật sự rất buồn ngủ vì vậy cho nên nàng không hề căng thẳng khi sắp phải đối mặt với Tạ Uẩn.

Lại đi về phía trước hai bước, khi Tang Yểu đi đến trước cửa, nàng hắng giọng nâng cánh tay lên chuẩn bị gõ cửa, nhưng giọng nói ở bên trong lại mơ hồ truyền vào lỗ tai của nàng.

Nàng không muốn nghe nhiều nhưng nàng nghe thấy được tên của mình.

Câu đầu tiên là giọng nói của Lục Đình, hắn ta nói: “Ngươi đến đây là vì Tang Yểu có đúng không?”

Bên trong yên tĩnh một lúc lâu sau đó mới vang lên giọng nói không gợn sóng của nam nhân: “Ngươi chỉ cần biết, động người không nên động thì phải trả giá lớn thôi.”

“……”

Cái tay gõ cửa của Tang Yểu lập tức bị dọa đến mức dừng lại.

Vốn dĩ mí mắt trên dưới đánh thẳng vào nhau lúc này đột nhiên mở to ra.

Một ngày hôm nay, chưa có bao giờ nàng tỉnh táo giống như giờ phút này.

Thời gian quay lại nửa nén hương trước.

Trong căn phòng sang trọng tinh xảo đã trở nên hỗn loạn, trong bóng tối chỉ có một ngọn nến đang nhẹ nhàng lay động.

Mặc dù đã được thu dọn đơn giản nhưng dưới chân vẫn có mảnh vỡ của đồ sứ.

Ngũ điện hạ Lục Đình từ trước đến nay nho nhã lịch sự, dịu dàngận như ngọc, giờ phút này đang bị mạnh mẽ cột vào trên ghế tròn.

Từ lúc bắt đầu tức giận và khó có thể tin, đến bây giờ có thể nói là bị trói lại mất hết mặt mũi, hắn đã kiệt sức. Cảm giác vô lực dần lan khắp toàn thân, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Tạ Uẩn một lúc lâu nói: “Đây là điều ngươi muốn, nhốt ta ở chỗ này ngươi cảm thấy vui vẻ không?”

Sắc mặt của Tạ Uẩn trông cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu.

Cuộc trò chuyện thất bại vừa rồi kia với Tang Yểu không chỉ chưa khiến nàng nhận rõ hiện thực, ngược lại hắn lại bị nàng mở miệng bôi nhọ một lần nữa. Chuyện này khiến hắn nén giận ở trong lòng, nhìn thấy ai đều cảm thấy có một chút giận chó đánh mèo.

Bây giờ ngay cả mặt mũi bên ngoài hắn cũng không muốn làm, nói thẳng: “Ngươi náo loạn suốt một buổi trưa chỉ là muốn nói cái này với ta thôi sao?”

Lục Đình có ý định giật giật cái tay của mình nhưng bị dây thừng siết chặt nên hắn đành phải từ bỏ, nói: “Ngươi dám làm như vậy với ta thì đã nghĩ tới hậu quả chưa? Tạ Uẩn, ngươi chắc phải biết rằng chuyện này không hề gây ảnh hưởng gì với ta.”

Tạ Uẩn tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt hiện ra vài phần mệt mỏi, hắn cảm thấy lãng phí thời gian khi nghe lời uy hiếp không hề có ý nghĩa gì này.

Tạ Uẩn không hề để ý đến hắn.

Trên thực tế, hắn vốn dĩ không cần thiết phải gặp Lục Đình và cũng không định gặp hắn ta. Mới vừa rồi vì bị quả táo nhỏ kia làm tức giận một chút, tới nơi này chỉ vì muốn làm bớt giận mà thôi.

Giờ phút này im lặng giống như đột nhiên hiện lên những lời nói dư thừa này.

Lục Đình nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Uẩn, hắn biết không thể cứ tiếp tục như vậy nữa. Hắn phải làm bản thân bình tĩnh lại.

Về mặt lý trí thì hắn biết dựa vào chuyện quân bạc lần này Tạ Uẩn không thể hoàn toàn đánh sập được hắn, phụ hoàng nhiều lắm chỉ là cách chức của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể tham gia vào chính sự, những thứ hắn cực khổ kinh doanh mấy năm sẽ không bị hủy diệt trong một sớm một chiều như vậy.

Chỉ cần những ngọn núi xanh còn đó, hắn bình tĩnh hai năm chờ chuyện này đi qua là được rồi.

Nhưng hắn luôn có loại dự cảm không tốt.

Đã sớm nghe nói Tạ Uẩn không phải là loại người thả hổ về rừng, chỉ cần hắn ra tay thì nhất định sẽ một kích bắn trúng.

Nhưng ngoại trừ việc này, Tạ Uẩn còn có thể đối phó với hắn như thế nào?

Lục Đình nghĩ không rõ.

Mà thứ không biết mới là thứ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Hắn nhìn chằm chằm Tạ Uẩn lặng lẽ nói: “Đây là kế hoạch ngươi chuẩn bị từ trước đúng không? Từ lúc bắt đầu ta chặn con đường của các ngươi cho nên các ngươi tình nguyện nâng đỡ cái tên Thái tử phế vật kia cũng không muốn giúp đỡ ta.”

Lúc này Tạ Uẩn mới chậm rãi nói: “Đầu tiên, hôm nay là Tạ mỗ phụng mệnh đến đây. Điện hạ rảnh rỗi suy nghĩ những điều đó còn không bằng đền bù lại những chỗ trống quân bạc kia trước đi.”

“Tiếp theo, Thái tử điện hạ là do Thánh Thượng khâm điểm, nếu ngươi có gì không bằng lòng thì không bằng đi đến Điện Thái Cực nói tỉ mỉ với Thánh Thượng.”

Lục Đình bật cười, hắn nói: “Tạ Uẩn, ta chỉ động mấy nhánh của Tạ gia của ngươi mà thôi, chuyện đó đến mức khiến ngươi phải bố trí kế hoạch lớn như vậy sao?”

Nói ra thì rất nhẹ nhàng, Lục Đình chân chính tính xuống thì bản thân hắn cũng chỉ là âm thầm diệt trừ một số người do Tạ Các lão đề bạt lên mà thôi.

Mặc kệ những người đó có quan trọng hay không, thứ đánh đến đều là mặt của Tạ Uẩn.

Lục Đình còn tự cho rằng bản thân đã làm rất bí mật nhưng thật ra muốn điều tra thì căn bản không hề mất một chút công sức nào.

Tạ Uẩn nói: “Trong lòng Điện hạ hiểu rõ là được rồi.”

Giống như một cú đấm đánh vào trên bông, nói chuyện với Tạ Uẩn giống như vĩnh viễn nói không ra được nguyên nhân gì.

Đốt ngón tay của hắn hơi trắng bệch, kiêu ngạo của hoàng thất làm hắn không muốn cúi đầu với Tạ Uẩn Nhưng ở khi hắn ta chưa từng phát hiện ra, giọng điệu của hắn đã mang theo vẻ cầu xin.

“Nhưng bọn họ…… Căn bản không phải nhân vật quan trọng gì.”

“Tại sao ngươi vẫn còn muốn dây dưa không thôi với ta?”

Tạ Uẩn nhíu mày, kiên nhẫn của hắn đã bị tiêu hao hết rồi. Hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Lục Đình, giọng nói không nhanh không chậm nói: “Điện hạ, nếu không có sức lực thay đổi thì cũng không nên hỏi tại sao.”

Vì như vậy chỉ lộ ra vẻ bất tài vô dụng, không thể dùng được.

Khi hắn xoay người muốn đi ra cửa, Lục Đình nói ra một cái tên ngoài ý muốn.

Cũng đúng vào lúc đó, Tang Yểu đi đến trước cửa.

Lục Đình nhìn chằm chằm bóng dáng của Tạ Uẩn, nói: “Ngươi đến đây là vì Tang Yểu có đúng không?”

Hắn biết, Tạ Uẩn và Tang Yểu đã sớm âm thầm có quan hệ bất chính với nhau. Tạ Uẩn biết hôm nay Tang Yểu muốn tới cầu xin hắn, cho nên cố ý sắp xếp tất cả những việc này vào ngày hôm nay.

Những lời này khiến Tạ Uẩn cảm thấy khó hiểu.

Nhưng hắn cũng không định lãng phí thời gian cãi nhau vô nghĩa này ở trên người Lục Đình, hắn chỉ thản nhiên nói:

“Ngươi chỉ cần biết, động người không nên động thì phải trả giá lớn thôi.”

Tạ Uẩn kéo cửa phòng ra.

Cùng với ánh trăng lạnh lẽo đập vào mi mắt còn có vị quả táo nhỏ kia vừa rồi đã khiến hắn tức giận.

Cánh tay của Tang Yểu còn treo ở không trung, cả người còn chưa hồi phục tinh thần lại từ trong khiếp sợ rất lớn kia. Cứ như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thẳng vào gương mặt của Tạ Uẩn.

Tầng giấy dán cửa sổ mỏng manh này, giờ phút này chỉ cần nàng duỗi tay nhẹ nhàng chọc một cái thì suy nghĩ trong lòng của Tạ Uẩn rốt cuộc sẽ không thể giấu được nữa.

Bọn họ có thể công bằng nói về chuyện này nhưng sau đó thì sao?

Tạ Uẩn không biết trong lòng Tang Yểu đang gặp phải rối rắm như thế nào, hắn rũ mắt nhìn nàng, suy đoán một cách hợp lý: “Ngươi cố ý đi theo ta tới đây à?”

Tang Yểu không lên tiếng, không ai có thể hiểu được giờ phút này trong lòng nàng đang sóng to gió lớn như thế nào?

Nàng cảm thấy nàng có một chút nhận không nổi tình yêu nặng nề này. Vì vậy cho nên nàng đã không so đo với giọng điệu xúc phạm của nam nhân này.

Thật sự không nghĩ tới.

Tạ Uẩn vậy mà còn thâm tàng bất lộ hơn so với trong tưởng tượng của nàng.

Cho nên ngày đó hắn thật ra là đã đồng ý với lời cầu xin của nàng đúng không?

Nhưng chuyện như vậy nhất định không phải một ngày hai ngày là có thể lên kế hoạch, hôm nay Tạ Uẩn có thể tới nhất định là đã bắt đầu lên kế hoạch từ mấy ngày trước.

Chuyện này nói cách khác, từ ngày mà Lục Đình gây khó xử với nàng thì Tạ Uẩn cũng đã bắt đầu hành động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi