NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN NHƯ Ý

Tang Yểu bị chọc tức đến mức không thể nói nên lời, nàng trừng lớn đôi mắt nhìn Tạ Uẩn, tức giận không biết nói gì.

Tang Yểu có đôi mắt biết nói, đặc biệt là giống như bây giờ, đôi mắt giống hàm chứa sương mù nhợt nhạt, khi nhìn chằm chằm ai đó thì giống như muốn đoạt tâm hồn của người đó vậy.

Cơn tức giận của nàng như không có lực sát thương, giống như nhéo một cái thì sẽ vỡ ngay, cho dù tức giận thì cũng sẽ rất ngoan.

Tạ Uẩn nhìn nàng, ánh mắt cũng không hề che giấu.

Hắn muốn chạm vào một chút.

Tang Yểu tức giận, đơn giản quay mặt đi, cam chịu nói: “Thôi bỏ đi, mặc kệ ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.”

Nàng lại nói: “Nếu không có việc gì thì ta phải đi đây.”

Thiếu nữ có khuôn mặt trơn bóng, giống như một tầng sương hoa ở dưới ánh trăng.

Hôm nay nàng không hề vui vẻ một chút nào.

Nàng vốn không nghĩ tới chuyện như vậy.

Hôm nay ngựa xe mệt nhọc một đường, buổi tối nàng cho rằng mình có thể ngủ một giấc thật ngon thì đột nhiên lại bị người đuổi ra ngoài.

Một ngày hôm nay nàng chỉ ăn hai cái bánh, bây giờ nàng thật sự rất đói bụng.

Nàng cũng không biết buổi tối nàng có thể ngủ được không, chẳng lẽ thật sự nàng phải thức trắng đêm tụng kinh sao? Nhưng nếu muốn tụng kinh thì phải tìm được đại điện trước, trước kia nàng không tiếp xúc và cũng không biết là có quy củ gì không, hoặc là có người nào nghi ngờ nàng không?

Mùa hè muỗi rất nhiều, thật sự rất phiền.

Vừa rồi đi ngang qua nên nàng nhìn lén Tạ Uẩn, còn bị hắn phát hiện nữa.

Nhưng vừa rồi nàng thật sự không nghĩ cái gì hết, chỉ là nàng nghe thấy giọng nói của hắn cho nên mới tò mò đến xem mà thôi.

“Ngươi đi đâu vậy?”

Hắn nhắc tới chuyện thương tâm của Tang Yểu, nàng không muốn trả lời, nói: “Ngươi có thể nói cho ta biết đi hướng nào để đi đến đại điện được không?”

Tạ Uẩn không lên tiếng.

Trong bầu không khí yên tĩnh, bụng của Tang Yểu kêu thầm thì hai tiếng.

Nàng yên lặng che lại, tránh ánh mắt của Tạ Uẩn, xấu hổ muốn tìm cái khe đất để chui vào.

“Ngươi muốn đi đại điện tìm đồ ăn à?”

Tang Yểu không muốn nói chuyện với hắn.

Nàng vốn dĩ cảm thấy không vui, càng nói chuyện với hắn thì chỉ càng khiến nàng cảm thấy tức giận.

Nàng tức giận xoay người, nói: “Ngươi quan tâm ta làm cái gì chứ?”

Kết quả bước chân mới vừa mới bước ra một nửa thì bả vai bị bàn tay dày rộng của nam nhân đè lại. Tạ Uẩn nắm chặt bả vai của nàng, dễ dàng khiến cho nàng xoay người lại một lần nữa.

Tang Yểu cảm thấy bản thân ở trong tay hắn giống như một con búp bê, nàng đẩy cánh tay của hắn ra, nói: “Ngươi buông tay, ngươi thật sự rất phiền……”

Tay của Tạ Uẩn lại nhân cơ hội nắm lấy cổ tay của nàng, hắn liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn lại của Tang Yểu, nói: “Đói bụng đúng không?”

Tang Yểu không muốn thừa nhận nhưng nàng thật sự rất đói, ngoài ra giọng điệu của hắn nghe có chút ôn hòa.

Tang Yểu không biết tại sao nhưng sự ấm ức đột nhiên bắt đầu tràn lan, nàng nghẹn nước mắt lại, ừ một tiếng.

…… Xong đời, nàng đây là bị đói đến mức khóc sao.

Đời này nàng không thể ngẩng đầu ở trước mặt Tạ Uẩn rồi.

***

Ban đêm trong chùa ngẫu nhiên sẽ truyền đến vài tiếng chim hót, sương mù ở núi xa lượn lờ, tiếng người thưa thớt. Những cành hoa hai bên đường quá dài nên luôn chạm vào tà áo của Tang Yểu, ống tay áo luôn đụng phải những chiếc gai xanh biếc.

Tạ Uẩn lôi kéo cổ tay của nàng đi về phía trước, bước đi chậm rãi, nhưng có lẽ là bởi vì chân của hắn lớn nên Tang Yểu vẫn luôn phải bước nhanh hơn một chút mới có thể đuổi kịp hắn.

Nàng có ý định giãy giụa nhưng Tạ Uẩn không hề có ý định muốn buông tay.

Trong ngôi chùa này nơi nơi đều có người ở, Tang Yểu không muốn kinh động đến người khác, nàng đơn giản đi theo hắn.

Nàng phải mất một lúc lâu mới có thể kìm lại nước mắt, sau đó nhân lúc Tạ Uẩn không nhìn thấy nàng thì nhanh chóng giơ ống tay áo lên lau mặt. Sau đó nàng mới thở ra một hơi, nhỏ giọng mở miệng nói: “Ngươi muốn dẫn ta đi chỗ nào?”

Khi nói chuyện, giọng điệu của Tang Yểu luôn có một loại mềm mại tự nhiên, lúc này còn mang theo một chút ấm ức hòa vào trong bóng đêm giống như là có một chút làm nũng.

Từ giọng nói đến thân thể mềm mại kia, thậm chí mùi hương hoa nhài sớm bị hắn quen thuộc đều hơi chọc người khác muốn tìm kiếm.

Loại cảm giác này rất khó để hình dung.

Chạm vào một chút còn muốn chạm vào nữa, nghe xong một chút còn muốn nghe nữa, rất kỳ quái.

Tạ Uẩn không để ý đến nàng.

Tang Yểu phồng gương mặt lên, nghĩ thầm người này tại sao lúc nào cũng thích không để ý đến người khác thế, cổ tay nàng bị nắm lấy, hơi bị động nên nàng lại nói: “Tạ Uẩn.”

“Ngươi muốn dẫn ta đi chỗ nào? Ta còn muốn đi tụng kinh đấy.”

Giọng điệu vẫn thế.

Tạ Uẩn rốt cuộc mở miệng, hắn cũng không quay đầu lại nói: “Đầu tiên, ngươi đọc hiểu kinh Phật không?”

Đọc không hiểu.

Hắn hỏi tùy ý nhưng lời nói này lại chọc đến chỗ đau của Tang Yểu, nàng nín thở muốn cho Tạ Uẩn một cơ hội để hắn nói hết lời muốn nói. Nàng nhịn xuống lửa giận tiếp tục hỏi: “Tiếp theo là cái gì?”

Hai người đã đi ra con đường mòn cành lá đan xen và đi tới một cái sân tương đối rộng rãi, trong những chiếc đèn đá được thắp sáng bằng đèn dầu.

Bọn họ một đường không gặp phải người nào, chỉ có tiểu hòa thượng ngẫu nhiên đi ngang qua, cũng không hề để ý đến bọn họ.

Tạ Uẩn bước lên bậc thang, nói: “Tiếp theo, mời ngươi đừng làm nũng với ta nữa.”

Tang Yểu: “……”

Tạ Uẩn đẩy cửa phòng ra, dẫn Tang Yểu đi vào.

Tang Yểu tránh thoát tay của Tạ Uẩn, nàng thật sự rất cạn lời, nói: “Ai làm nũng với ngươi chứ?”

Cửa phòng bị khép lại, bóng dáng cao lớn của Tạ Uẩn bao phủ thân thể của Tang Yểu.

Cánh cửa căn phòng đóng lại khiến Tang Yểu hơi sợ hãi, nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt của Tạ Uẩn, vẻ mặt của hắn như thường, nhìn có vẻ hơi lạnh lùng.

Hắn luôn là như vậy.

Tang Yểu liếc mắt nhìn quanh căn phòng, ngay cả cửa sổ đều không mở ra, nàng nghĩ thầm người này chắc không phải là muốn nhốt nàng lại rồi sau đó muốn làm gì thì làm nhỉ. Bằng không thì hơn nửa đêm dẫn nàng tới đây làm gì chứ?

Tạ Uẩn lại nói: “Muốn ăn cái gì?”

Trong nháy mắt sự sợ hãi của nàng bị đói khát bao trùm, Tang Yểu không xác định dò hỏi: “…… Ta còn có thể gọi món ăn sao?”

Tạ Uẩn gật đầu, nói: “Đương nhiên.”

Tang Yểu nghĩ thầm, người có đặc quyền giống như Tạ Uẩn quảe nhiên khác các nàng, đã tới chùa rồi vậy mà còn có thể gọi món được ư?

Nàng nuốt nước miếng đầy chờ mong nói: “Có cái gì?”

Tạ Uẩn: “Cái gì cũng có hết.”

Tang Yểu nói: “Ta muốn ăn đùi gà có được không?”

Chắc là không có rồi, trong chùa thì làm gì có thức ăn mặn chứ.

Tạ Uẩn lại ừ một tiếng.

Tang Yểu kinh hỉ trợn to đôi mắt nhưng nàng suy nghĩ một lúc, cảm thấy cho dù có thì ăn đùi gà trong chùa cũng không được tốt cho lắm, nàng nhìn về phía Tạ Uẩn nói: “Ta muốn ăn đậu hủ bát bảo, còn có bánh gạo nếp.”

Dừng một chút, nàng rũ mắt xuống, thử nói: “Có phải hơi quá mức rồi không?”

Tạ Uẩn ôn hòa nói: “Không quá mức.”

Tang Yểu vô cùng vui vẻ, nàng cảm kích nhìn về phía Tạ Uẩn nói: “Tạ Uẩn, ngươi thật tốt.”

Nhưng cho dù là như vậy, đợi lát nữa nàng cũng sẽ không cho phép hắn muốn làm cái gì thì làm. Nàng nghiêm túc suy nghĩ.

Tạ Uẩn gật đầu, ngồi ở trên ghế thái sư.

Qua không được bao lâu, tiểu hòa thượng đưa cơm đến đây.

Tiểu hòa thượng cúi đầu, đặt chén sứ trong tay xuống sau đó lui ra ngoài.

Tang Yểu vui mừng đi qua, chỉ thấy trên mặt bàn không phải là đậu hũ bát bảo cũng không phải bánh gạo nếp mà nàng muốn, mà là một chén mì chay nóng hổi. Nước canh trong suốt thấy đáy, bên cạnh còn có mấy cọng rau xanh xanh biếc.

Tuy rằng là món chay nhưng rất thơm, lần đầu tiên Tang Yểu ngửi thấy mì chay thơm như vậy.

Cái này đối với Tang Yểu đã đói bụng nửa ngày mà nói thì rất có lực hấp dẫn.

Nhưng vừa rồi cái mà nàng gọi không phải là cái này.

Nàng nhìn Tạ Uẩn rồi lại nhìn chén mì trước mặt, rốt cuộc mới đột nhiên nhận ra là vừa rồi Tạ Uẩn đang trêu chọc nàng.

Tuy rằng nàng cũng rất muốn ăn này chén mì này nhưng nam nhân này tại sao lại có thể chán ghét như vậy chứ? Rõ ràng là chỉ có mì chay mà còn muốn hỏi nàng.

Nàng thẹn quá hoá giận chỉ vào Tạ Uẩn nói: “Vừa rồi ngươi đang lừa ta có đúng không?”

Tạ Uẩn phủ nhận nói: “Thánh Thượng mang theo ngự trù, chỗ của ngài ấy thật sự cái gì cũng đều có.”

Hắn liếc mắt nhìn Tang Yểu đứng trước mặt, lại tiếp tục nói: “Ngươi không thích sao?”

Tang Yểu kìm nén cơn tức giận, chậm rãi ngồi xuống, cầm chén mì nhỏ giọng nói: “…… Thích.”

Nàng cúi đầu ăn mì, Tạ Uẩn không nói một lời ngồi ở đối diện nàng.

Ngay từ đầu Tang Yểu bởi vì đói nên ăn hơi nhanh, sau đó nàng lại đột nhiên ý thức được Tạ Uẩn như đang nhìn nàng, tốc độ cũng chậm lại.

Nàng vừa ăn từng ngụm nhỏ vừa nghĩ tướng ăn của nàng chắc cũng không xấu lắm đâu.

Ăn hơn một nửa, rốt cuộc Tang Yểu không nhịn xuống được mà trộm liếc mắt nhìn Tạ Uẩn.

Kết quả vừa lúc nhìn thẳng vào ánh mắt của nam nhân.

Trái tim của Tang Yểu ngừng đập trong một cái chớp mắt.

Bây giờ né tránh thì giống như nàng đang nhìn lén vậy, nàng mạnh mẽ khống chế bản thân nhìn thẳng vào hắn, sau đó đặt đôi đũa xuống nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng: “Cảm ơn ngươi.”

Thật ra nàng còn muốn nói nếu sau này có chỗ nào cần nàng thì hắn cứ việc nói, nhưng bởi vì nàng đã nói quá nhiều lần nên nàng nuốt lời này vào lại trong bụng.

Bộ dáng của Tạ Uẩn trông giống như sẽ không tìm nàng nhờ giúp đỡ chuyện gì.

Tạ Uẩn ừ một tiếng, thản nhiên chấp nhận lời nói cảm ơn của nàng.

Tang Yểu cảm thấy bản thân nên nói thêm gì đó.

Nàng nhớ tới chuyện bản thân đã từng nhờ Lục Lệ hỏi hắn, cho tới bây giờ Lục Lệ cũng chưa trả lời cho nàng. Tang Yểu nghi ngờ có thể là Lục Lệ đã quên rồi.

Thật ra đáp án cũng không quan trọng, nàng cũng không hề quan tâm chút nào.

Ngoài ra việc này nghe thấy thì biết là giả rồi, thật sự không đáng để đi hỏi.

Nhưng lỡ như là sự thật thì sao?

Lỡ như là sự thật, bây giờ nàng phải suy xét bưng chén mì đi ra ngoài ăn.

Nếu không vẫn là hỏi một chút đi, cũng sẽ không rớt miếng thịt nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi