NHẤT NIỆM CHÂN ÁI


- Nhạc phó tổng!
Khi nhìn thấy người vừa đến là ai thì mọi người đều khép nép chào hỏi.

Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người này tới thì mọi chuyện dù khó tới mấy cũng sẽ được hóa giải.

Người này không ai khác chính là Nhạc phó tổng của tập đoàn Dương thị.

Người này là vợ của Dương Vân Đàm - em trai chủ tịch tập đoàn, cũng chính là cổ đông lớn nhất thứ hai.

Từ sau khi Dương Vân Đàm không may gặp tai nạn giao thông và qua đời, vợ ông ta chính thức lên nắm quyền thay, trở thành phó tổng giám đốc.

Không như những người phụ nữ chân yếu tay mềm khác.

Người góa phụ này lại phi thường mạnh mẽ.

Năng lực làm việc lại vô cùng tốt, nên dù trong công ty còn nhiều người phản đối việc cô lên nắm quyền thay chồng nhưng lại không dám nói gì.
Đã nhiều lần cô bắt gặp việc nhân viên cãi nhau rồi gây chuyện.

Nhưng cũng là nhiều lần cô giải quyết mọi chuyện đâu ra đó, trả lại không gian làm việc yên tĩnh như ban đầu.

Lần này cũng vậy, cô lạnh lùng chậm rãi bước tới, ánh mắt sắc lạnh liếc mấy người đang còn chưa muốn dừng cãi cọ.
- Dương thị là cái chợ hay sao? Nếu các cô muốn cãi nhau thì bàn làm việc của tôi luôn sẵn sàng chứa mấy tờ đơn xin thôi việc.

Lúc đó tha hồ mà gây gổ, muốn đánh nhau cũng được.


Nhưng một khi còn là nhân viên Dương thị, thì tuyệt đối đừng giở trò ma mới bắt nạt ma cũ ở đây.
Tiết Minh Ngọc lúc vừa rồi còn hùng hổ như gà mái mẹ, nhưng giờ phút này lại im re không dám mở miệng nói gì.

Tiết Minh Ngọc có thể nghênh ngang tới giờ, nguyên nhân lớn nhất là cô ta ỷ vào việc mình là em họ Nhạc phó tổng đây.

Đã nhiều lần cô Nhạc mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, nhưng không ngờ đứa em họ này lại được nước làm tới.

Tiết Minh Ngọc lần đầu tiên thấy chị họ sắc mặt khó coi tới vậy, xem ra lần này thật đã chọc giận chị ấy rồi.
- Nhạc phó tổng, tôi cũng chỉ đang chỉ bảo cấp dưới làm sai thôi.

Xin lỗi vì đã kinh động đến chị.

_ Tiết Minh Ngọc cười gượng giải thích.

Mấy người xung quanh không khỏi bĩu môi nhằm cười nhạo cô ta nịnh hót.
Nãy giờ Ngọc Nhiên đứng tại đó chứng kiến mọi chuyện.

Từ phong thái đến lời nói cử chỉ của vị phó tổng này đều gây thu hút người khác.

Phải công nhận một điều là cô ấy thật đẹp.

Cô quay sang hỏi nhỏ Hạ Lan bên cạnh:
- Cô ấy rất có uy lực sao?
- Đó là Nhạc phó tổng, nhân viên trong công ty ai cũng sợ cô ấy hết.

_ Hạ Lan chỉ khẽ nói, biểu hiện không quan tâm đi về bàn làm việc của mình.

Ngọc Nhiên nhẹ bĩu môi, cô ấy lại kiệm lời rồi.

Cả tháng nay vậy mà cũng không sửa được.

Ngọc Nhiên thở dài.

Cô lại tốn thêm chút thời gian đạo tạo cô bạn này rồi.
- Chỉ bảo cấp dưới thì nên kiềm chế một chút, đừng để người ta cười cho.

Tiết Minh Ngọc, đã nhiều lần tôi mắt nhắm mắt mở cho qua rồi, cô còn tưởng không ai trách phạt? Tiền thưởng cuối năm này của cô bị cắt một nửa, nếu còn để chuyện này tiếp diễn một lần nào nữa.

Thì cô coi chừng cái ghế của mình đi! _ Phó tổng lãnh đạm nhìn Tiết Minh Ngọc.

Giọng cô nhẹ nhàng cất lên nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén.


Tiết Minh Ngọc dường như còn uất ức không phục.

Nhưng thầm nghĩ hình phạt này đã là quá nhẹ so với cái ghế phó phòng của mình, cô ta chỉ đành nhỏ nhẹ hối lỗi:
- Xin phó tổng yên tâm, em sẽ rút kinh nghiệm, nhất định sẽ không có lần sau đâu ạ!
Ngọc Nhiên thấy hết chuyện của mình, nghĩ cũng nên rời đi thôi.

Ai dè khi cô còn chưa biết được gì nhiều mà, chuẩn bị nhấc chân chạy theo Hạ Lan thì lại bị một mũi tên bắn trúng.
- Ở đây ai là Đan Ngọc Nhiên?
Mọi ánh mắt đều dồn về phía Ngọc Nhiên đang chân thấp chân cao.

Cô ngây ngốc quay đầu lại cứng ngắc trả lời:
- Là tôi ạ...
- Cô, đi theo tôi!
Ngọc Nhiên ngơ ngác không hiểu chuyện gì đi theo phó tổng cô vừa biết tới.

Nghĩ cũng thật dại, sao cô lại ngoan ngoãn nghe lời như thế này? Lỡ bị bắt cóc rồi sao?
Đi theo người ta đến khuôn viên xanh trong nhà, Ngọc Nhiên rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi:
- Phó tổng, cô gọi tôi ra đây là có việc gì cần sai bảo sao?
- Cô là người phụ trách dự án cải tạo mới nông trại Lăng Đồn?
- A đúng vậy! Nhưng mà, tôi còn chưa thuyết phục được cái vị tiến sĩ kia nữa.
- Sao? _ Thái độ Nhạc phó tổng đột nhiên thay đổi, dường như muốn nổi giận luôn rồi.

Nhưng là tiểu thư khuê tú, từ nhỏ cô cũng đã được học đầy đủ lễ nghi, việc kiềm chế cảm xúc hoàn toàn không làm khó cô.
- Tôi, tôi đã nói hết nước hết cái rồi nhưng mà người ta vẫn nhất mực từ chối.

Tôi thấy hay là mời người khác thôi....!_ Ngọc Nhiên bày tỏ rõ quan điểm của mình, cô dù không hiểu phó tổng sao đột nhiên hỏi về chuyện này nhưng vẫn không tiện hỏi.

Vừa nghĩ tới cái tên tiến sĩ cứng đầu kia, cô liền không muốn gặp lại rồi, huống chi là đi đàm phán.
- Tôi mặc kệ cô dùng cách nào, nhưng người tôi muốn là Lâm Thiên Vũ.


Nếu trong vòng ba ngày nữa cô không thuyết phục được anh ta tới Dương thị, thì chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi khỏi đây luôn đi! _ Nhạc phó tổng lạnh lùng cắt lời Ngọc Nhiên.

Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời mà bước đi thẳng.
Ngọc Nhiên thật cảm giác mình bị oan gì đó rồi.

Cô đã làm gì nên tội ư, sao lại bị đe dọa tới mức này? Vậy là, nếu tiến sĩ Lâm không tới Dương thị, cô cũng phải đi khỏi luôn sao? Không được, không thể được.

Sự nghiệp của cô mới có chút khởi sắc, không thể trong thời gian ngắn như vậy mà bị sa thải được.

Còn anh trai nữa, cô đã đứng trước mặt anh mà chứng tỏ mình đã trưởng thành, không thể khiến anh nghĩ mình chưa trưởng thành.

Nhiệm vụ lần này, cô nhất định phải hoàn thành, không một cơ hội khước từ.
Tiến sĩ Lâm, anh cứ đợi đấy!
Ngọc Nhiên quay bước trở về làm việc, không nghĩ tới giữa đường lại có người ngáng chân.
- Ai zô..

Tưởng cô được phó tổng ưu ái gọi ra tâm sự, không ngờ là ra nghe chỉ trích nha! Ha ha, thật không biết tự lượng sức mình, dự án vốn không có triển vọng ấy mà cũng học đòi nhận làm.

Tôi khuyên cô trở về chuẩn bị tâm lý cuốn xéo khỏi Dương thị đi là vừa!
Thì ra là Tiết Minh Ngọc, cô ta vì không cam tâm bị mắng, cùng lúc ấy lại thấy Ngọc Nhiên được gọi ra gặp mặt riêng với phó tổng Nhạc nên vô cùng bực tức lén đi rình trộm.

Vừa chạy đến đã thấy Ngọc Nhiên bị mắng xối xả, Tiết Minh Ngọc vui phải biết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi