NHẤT NIỆM CHÂN ÁI


Ngọc Nhiên hiện đang yên vị ngồi trên chiếc xe Ferrari thời thượng vừa rồi.

Chiếc xe đỏ vẫn chưa hề giảm tốc độ đang đuổi theo sau một chiếc xe khác.

Không khí trong xe vẫn yên tĩnh lạ thường, một người lo chuyên tâm rướn người về phía trước cố không để mất dấu chiếc xe.

Còn người kia thì vô cùng nghiêm túc lái xe đuổi theo, xem chừng cũng thuộc dạng tay lái lụa chứ chẳng chơi.

Đến chỗ khúc cua đột nhiên có một chiếc xe tải dừng đột ngột che chắn tầm nhìn của hai người họ.

Vì là đường một chiều nên họ không thể quay đầu xe, mà phía trước thì không còn lối, không thể làm gì khác hơn là dừng xe lại.
- Tử Đài, chúng ta nên làm gì đây? _ Ngọc Nhiên nóng ruột quay sang hỏi tay lái lụa bên cạnh.
- Chúng ta mất dấu chiếc xe kia rồi! _ Dạ Tử Đài thở dài buông tay lái ra nhìn Ngọc Nhiên rồi khẽ đáp.

Hôm nay thật trùng hợp làm sao, ngay lúc cô đang chán không biết nên làm gì nên lấy xe lượn vài vòng, không ngờ lại gặp Ngọc Nhiên tình cờ như vậy.

Lần trước sau lần gặp mặt Ngọc Nhiên, tuy muốn đi tìm người đẹp lắm nhưng mà không có cớ.

Hai người nói gì đi nữa cũng chưa đến mức thân thiết, có thể gọi điện hỏi thăm bất cứ lúc nào.

Vậy là cô đành ngồi chờ vận may, các cụ nói cấm có sai, đúng là thành tâm ắt sẽ có thành quả mà.
- Tử Đài, cám ơn chị.


Tới đây là được rồi, tôi sẽ tự theo đuôi chiếc xe kia.
Ngọc Nhiên nghĩ ngẫm một chút rồi hướng Dạ Tử Đài cảm kích nói.
Lúc Dạ Tử Đài dừng xe cất tiếng gọi thì Ngọc Nhiên đã không chút nghĩ ngợi liền chạy qua mở cửa ghế lái phụ xe rồi ngồi vào.

Cũng chưa kịp mở lời nhờ vả đã bắt người ta đuổi theo xe phía trước.

Cô ấy đưa mình tới đây không một lời phàn nàn đã là may lắm rồi.
- Không có gì, Ngọc Nhiên hay để tôi gọi người theo sát chiếc xe kia?
- Không nên phiền toái a..

Tử Đài, tôi làm phiền đến đây thôi, chuyện gấp nói chuyện sau nha, hôm nào rảnh mời chị ăn cơm nha! _ Ngọc Nhiên sốt ruột đáp lại, cô nghĩ chuyện này không nên làm kinh động đến nhiều người.

Đặc biệt là những người lạ thì càng không nên biết.

Tuy quen nhau chưa được bao lâu nhưng cô biết Dạ Tử Đài là một cô gái tốt.

Thế nhưng dù gì cũng có ít nhiều bài xích, chuyện tránh được thì nên tránh thì hơn.

Mắt thấy chiếc xe của Dương Gia Kiệt đang khuất dần, cô vội vàng từ biệt Dạ Tử Đài rồi nhanh chóng ra khỏi xe chạy theo.
- Ngọc..

_ Dạ Tử Đài chưa kịp định hình thì đã thấy Ngọc Nhiên chạy mất.

Nhìn dáng vẻ cô ấy gấp gáp như vậy cô cũng thấy lo.

Hôm nay có được coi là hội ngộ cùng mỹ nhân không? Tính ra hai người mới gặp lại không quá 5 phút, cô còn chưa nói được mấy câu.

Miết nhẹ cánh tay nơi Ngọc Nhiên vừa cầm, hình như có chút ấm áp nhỏ nhoi còn vương.

Dạ Tử Đài âm thầm thở dài, tiếc nuối nhìn theo hướng Ngọc Nhiên vừa chạy giờ đã sớm không còn bóng dáng.

Không sao, lần sau sẽ gặp lại cô ấy mà..

Không phải sao?
Ngọc Nhiên không để ý những người đi đường nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ mà tiếp tục đuổi theo xe Dương Gia Kiệt.

Đây là đường một chiều cũng không có ngã rẻ một đoạn dài, nên tuy không còn thấy xe Dương Gia Kiệt nhưng cô vẫn đuổi theo, cô biết anh ta chỉ ở phía trước.


Ông trời quả không phụ lòng cô mà, chạy được một lúc thì cô liền nhìn thấy chiếc xe ấy đang đỗ lại bên đường bên kia.

Không chút nghĩ ngợi băng qua đường, Ngọc Nhiên cũng không để ý đang có rất nhiều xe cộ chạy tới.
"Kíttttttttt.." tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên thật chói tai.
Ngọc Nhiên cảm giác mông mình thật đau, mặt đường nóng như vậy cũng đồng thời khiến mông cô bỏng rát.

Vừa rồi cô nghĩ gì mà băng qua đường không chút nhìn trước ngó sau chứ? Aiz..

Thật nguy hiểm mà! Cố gắng đứng dậy tiếp tục đi qua đường, cô sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội tìm gặp Dương Gia Kiệt.

Thế nhưng chân chưa kịp bước thì tay đã bị người nắm lại.
- Cô à cô không sao chứ?
Chủ nhân chiếc xe suýt đụng trúng cô lo lắng hỏi han.

Vừa rồi cũng may là anh phanh kịp không thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
- Tôi không..

_ Lời Ngọc Nhiên khững lại khi nhận ra người này không ai khác lại chính là Lâm Thiên Vũ.

Sao trùng hợp như vậy? Anh ta đi đường nay làm gì? Đây vốn không phải hướng về nhà anh ta, chẳng lẽ..

Ngọc Nhiên trợn mắt trừng Lâm Thiên Vũ, cố áp chế bực tức trong lòng lạnh giọng nói:
- Tôi không sao, tôi còn có việc, đi trước!
- Sao có thể không sao được chứ? Vừa rồi cô ngã chắc đau lắm, để tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra? _ Lâm Thiên Vũ cũng rất kinh ngạc khi thấy Ngọc Nhiên lại lần nữa bị mình gây tai nạn.

Chắc cô ấy bị đau không nhẹ, anh không thể bỏ mặc như vậy được.
- Anh buông ra tôi đang gấp! _ Ngọc Nhiên sốt ruột nói, tên này sao lằng nhằng quá vậy? Cô đã nói không sao rồi cơ mà? Hay anh ta đang bày kế ngăn cản cô? Nghĩ vậy liền cảm thấy chán ghét con người giả tạo này hơn.

- Đan Ngọc Nhiên, cô nghe lời tôi một chút được không? Hiện giờ tay cô đang chảy máu đó! _ Lâm Thiên Vũ nóng nảy đáp lại, cô gái này còn cố tỏ ra mạnh mẽ cái gì chứ, tay cũng đã bị thương rồi còn nói không sao?
Lúc này Ngọc Nhiên mới để ý, thì ra tay cô vừa chà vào mặt đường đang rỉ máu.

Nhìn qua có chút đáng sợ! Nhưng đây không phải chuyện quan trọng, vết thương nhỏ như vậy cô còn chưa có thời gian mà quản đâu! Vội nhìn qua bên đường thì cô mới phát hiện, chiếc xe kia biến mất từ lúc nào?
- Đâu rồi?
- Cái gì đâu? _ Lâm Thiên Vũ không hiểu lời cô nói nên hỏi lại.
Lúc này Ngọc Nhiên mới lãnh ngộ cảm giác tức mà không nói được gì là đây.

Tất cả đều tại anh ta, công sức đuổi theo Dương Gia Kiệt nãy giờ của cô coi như công cốc hết rồi.

Anh ta nhất thiết phải hèn hạ tới mức bày kế ngăn chặn cô sao? Thật vô sỉ! Giờ thì hay rồi, phía trước đã là ngã tư cô biết đâu mà lần đây? Buồn bực thở dài một hơi, nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Thiên Vũ bên cạnh đi ra gọi taxi.
- Này cô đi đâu vậy để tôi đưa cô đến bệnh viện.

_ Lâm Thiên Vũ thấy Ngọc Nhiên rời đi liền kéo tay cô lại hỏi.

Chân tay đã thành ra vầy còn tính đi đâu?
- Đi cái đầu anh đó! Tự anh đi bệnh viện khám não luôn đi! _ Ngọc Nhiên tức giận buông một câu rồi lên chiếc taxi vừa dừng bên người.

Chiếc xe lao vụt đi để lại một mình Lâm Thiên Vũ trơ trọi không biết nên làm gì.

Là sao nhỉ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi