NHẤT NIỆM CHÂN ÁI


Dạ Tử Đài ngồi thẫn thờ bên núi giả ở sau vườn.

Mấy ngày bay cô luôn ngồi thừ người ra như vậy, mấy người giúp việc thấy vậy nên cũng không dám lại gần cô.

Ai ai trong Phong Các Lệ cũng biết rõ tính khí của đại tiểu thư Dạ gia cả.

Những lúc cô đang chuyên tâm suy nghĩ chuyện gì đó thì đừng ai ngu ngốc chạy tới làm phiền.

Hậu quả ai cũng rõ cả, nhẹ thì bị la một trận còn nặng thì mất việc.

Dạ gia trả lương cao như vậy, ai cũng mong được vào đó làm.
Dạ Tử Đài thật ra không phải chỉ ngồi đó ngắm hoa thưởng nguyệt, mà cô còn đang có điều cần suy nghĩ.

Cô đang nghĩ tới người đã đánh cắp trái tim mình vào mấy ngày trước ở khu phố đồ ăn.

Khi mới nhìn thấy người ấy, trong mắt cô như không còn thấy ai ở xung quanh, trái tim cô đập loạn nhịp không thể kiểm soát.

Người ấy thật đẹp, một nét đẹp không vướng bụi trần, thanh tao, nhã nhặn.

Nhớ ngày ấy...
Phố X là nơi thường xuyên đông đúc người lui tới.

Nơi đây hội tụ đầy đủ các mặt hàng, muốn thứ gì có thứ đó.

Mà nổi tiếng nhất vẫn là khu ẩm thực Giai Tường.

Tuy chỉ là các sạp đồ ăn nhỏ lẻ hợp thành nhưng lại rất thu hút khách bởi đồ ăn tại đây quá tuyệt vời.

Vì vậy, khu phố ấy cũng đã thu hút sự chú ý của Dạ Tử Đài.


Cô vốn học về chuyên ngành ẩm thực, nay đi làm khảo sát để làm luận đề tốt nghiệp.

Cô đã đi nhiều nơi, tới nhiều chỗ và đã thưởng thức vô số những hương vị có một không hai trên thế giới.

Không thể nghi ngờ gì nữa, lần này phố X chính là điểm dừng chân cuối cùng của Dạ Tử Đài.
Trong dòng người đông đúc, một cô gái mặc áo T-shirt màu trắng cùng quần baggy màu nâu đang cố gắng chen lấn để tiến vào khu ẩm thực Giai Tường.

Thật vất vả mới lách được qua đám người để được tới sạp hàng đầu tiên.

Dạ Tử Đài thở phào một hơi, cô hít lấy hít để mùi thịt nướng trong sạp.

Oa thật là thơm nha! Hai tay cô xoa xoa, nở nụ cười thật tươi đối với con vịt béo đang nằm trên đĩa.
- Ông chủ, món này tên gọi là gì vậy ạ?
- Cô gái này là lần đầu tới đây sao? Món này gọi là Điểu Xiên Mai, món ăn nổi tiếng nhất ở đây đó...!_ Ông chủ tiệm niềm nở nhìn Dạ Tử Đài rồi giới thiệu cho cô món vịt quay không chỉ đơn giản là vịt quay.
- Điểu Xiên Mai? Cái tên thật lạ nha, có thể cho tôi thử một miếng không ạ? _ Dạ Tử Đài vừa nghe cái tên đã thấy ấn tượng, hai mắt cô phát sáng lên như nhìn thấy gái đẹp, hướng ông chủ xin thử ăn.
- Được chứ, được chứ cô gái này...!Tôi đảm bảo cô đã ăn một miếng sẽ muốn ăn miếng thứ hai ngay.

_ Ông chủ vui vẻ cắt cho cô một miếng thật lớn cùng với nước chấm tự chế màu sắc hấp dẫn, nhìn vào rớt nước miếng.
Dạ Tử Đài hứng khởi cầm lấy que xiên thịt đem lên mũi ngửi.

Thơm quá! Cô chấm nhẹ vào nước chấm ông chủ cho rồi đưa lên miệng, rất biết thưởng thức món ăn mà cắn nhẹ một miếng.

Mắt Tử Đài mở to ra, cô chầm chậm nhai miếng thịt đa vị giòn giòn mềm mềm trong miệng.

Ưm..

Cô cảm nhận được mùi vị bạc hà thơm mát thoang thoảng trong cuống họng.

Nhưng thi thoảng cô lại cảm nhận được mùi quế mai dìu dịu bên trong.

Tử Đài hiếu kỳ nhìn ông chủ rồi hỏi:
- Ông chủ, món này được thêm những gia vị gì mà tôi cảm nhận được nhiều hương vị quá.
- Ha ha cô gái à, cô rất biết thưởng thức đồ ăn nha.

Đúng vậy, không khó để tìm một món Điểu Xiên Mai trong mấy cái chợ đêm, nhưng món của chúng tôi lại rất khác biệt nha.

Tôi đã dùng lá bạc hà cùng vỏ cây quế mai đem xay nhuyễn, rồi đem ướp vịt.

Cô thấy miếng thịt màu óng không, không phải là do chất phụ gia thông thường chứa nhiều độc hại nhé! Tôi đã dùng hỗn hợp ấy trộn với một chút gia vị khác nữa để tạo màu cho thịt, vừa thơm ngon vừa hấp dẫn...
Ông chủ tiệm cười ha hả giới thiệu món gia truyền của mình cho Dạ Tử Đài nghe.

Trông cách nói chuyện của ông liền biết ông là một người rất am hiểu ẩm thực cũng như rất trân trọng những món mình làm ra.

Dạ Tử Đài dù là vừa ăn vừa nghe nhưng cũng không quên ghi nhớ từng lời ông nói.

Cô thật sự chưa từng biết tới loại huong vị đặc biệt này, nó thật sự rất ngon.

Vì vậy, trong nháy mắt cô đã ăn hết một xiên thịt.

Mắt nhìn ông chủ, trên mặt biểu hiện như muốn ăn thêm.
Vậy là cả năm xiên thịt lớn đều vào bụng cô chỉ trong chốc lát.

Trước khi rời khỏi, ông chủ còn gói vài xiên lại tặng cô mang về ăn.

Dạ Tử Đài vui vẻ nhận đồ, có đồ ăn dại gì không nhận? Cô vốn là một người ham ăn nha, nơi nào có món ngon đều sẽ không vắng bóng cô.


Cũng có thể hiểu rằng cô học ngành ẩm thực là vì cái gì nha.

Kế đó, Dạ Tử Đài tiếp tục càn quét vài sạp đồ ăn vặt nữa rồi mới chịu ôm cái bụng no căng ra về.
Đối diện khu ẩm thực Giai Tường là phố chợ đen nổi tiếng nhất nhì thành phố Bình Sa.

Muốn ra đường lớn bắt taxi thì bắt buộc phải đi qua con đường này.

Khi Dạ Tử Đài vừa sắp ra khỏi chợ đen thì bỗng có một lực đạo từ đâu xông tới cướp đi thứ gì đó của cô.

Tử Đài choáng váng một hồi rồi phát hiện mình bị cướp.

Cô sống chết đuổi theo tên trộm kia, hắn chạy cũng cố khỏe khiến cô vừa đuổi theo vừa thở hổn hển.

Cũng may cô có thói quen tập thể dục mỗi sáng, không thì đã sớm không trụ nổi rồi.

Tử Đài vừa chạy vừa không ngừng hô lớn:
- Cướp...!Cứu tôi với...!Cướp...!Mau đứng lại...
Tên trộm chạy đã tới đầu đường bên kia, mọi người dù nghe thấy nhưng vẫn bị vẻ mặt dữ tợn của hắn dọa cho sợ nên không dám ra tay cứu mỹ nhân.

Tử Đài cũng không quan trọng tiền bạc gì lắm, mất có thể kiếm.

Nhưng vấn đề là trong chiếc túi đó có tài liệu cô thu thập được cả tháng nay, mất nó thì toi mất.

Nhưng dù sao cô cũng là phận nữ yếu mềm, sao mà đuổi kịp được hắn a..

Ngay khi cô sức cùng lực kiệt thì phía trước có vài người áo đen đã chặn tên trộm kia lại.

Chỉ trong chốc lát, tên trộm đã bị họ khống chế, cảnh sát tuần tra cũng có mặt lúc này rồi áp giải hắn đi.
Dạ Tử Đài thở phào một hơi.

Cô ngã ngồi trên vỉa hè mà thở dốc, mồ hôi trên trán nhễ nhại không ngừng chảy.

Thật tốt quá, trên đời vẫn còn anh hùng.

Mấy người xung quanh thấy vậy cũng tự biết xấu hổ mà giải tán hết.

Chợt trước mặt cô xuất hiện một cái túi.


A, là túi của cô, sao cô lại quên nó cho được? Cô vui vẻ nhận cái túi, ngẩng đầu lên định nói tiếng cảm ơn thì bỗng ngẩn ngơ, thừ người ra nhìn "anh hùng" của mình.

Thật đẹp, cô chưa từng thấy ai đẹp tuyệt trần như vậy đó.

Tim cô sao thế này? Rõ ràng là hết mệt rồi cũng nên ngừng đập đi chứ...!À cũng nên ngừng đập loạn đi chứ...
- Tiểu thư, cô có sao không? _ Người kia nhẹ nhàng quan tâm hỏi Tử Đài.
* * *
Thấy Tử Đài vẫn ngơ ngác nhìn mình mà không nói gì, cô gái kia tưởng cô đã bị tên trộm dọa sợ.

Cô nhẹ xua tay qua lại trước mắt Tử Đài nhưng vẫn không phản ứng gì.

Cô gái nhẹ hắng giọng:
- Tiểu thư, cô có sao không?
Lúc này Tử Đài mới hoàn hồn, trời ạ, cô vừa thất thần trước một mỹ nữ.
- A..

Tôi không sao, cảm ơn cô đã giúp tôi nha!
- Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.

Cô thân gái một mình sau này ra ngoài phải cẩn thận một chút.

Xã hội bây giờ loạn hết cả rồi.
Cô gái mỉm cười đỡ Tử Đài dậy rồi khẽ nói.

Lời này vào tai Tử Đài thật ngọt ngào, cô cười ái ngại:
- Tôi sẽ rút kinh nghiệm, thật may hôm nay gặp được cô.

Tôi tên là Dạ Tử Đài, còn cô?
- Đan Ngọc Nhiên!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi