NHẤT NIỆM CHÂN ÁI


Tiếng chuông báo thức réo inh ỏi khiến Ngọc Nhiên đang say giấc phải tỉnh dậy.

Cô rất không tình nguyện mà mở mắt ra, nhìn chằm chằm cái đồng hồ chết tiệt.

Cái đồng hồ như cảm nhận được nguy hiểm nên cũng thức thời im re không kêu nữa.

Thực ra là nó vừa hết pin.

Trước giờ cô một khi đã ngủ thì sẽ ngủ tới khi tự tỉnh mới thôi.

Những lúc đi học thì phải có người gọi dậy.

Đây là lần đầu tiên cô đặt chuông báo thức.

Mấy ngày nay cô thật lắm cái lần đầu tiên quá.

Thẫn thờ một hồi cô mới chợt nghĩ ra điều gì đó.

Đi làm! Đúng, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm mà.

Vài hôm trước cô nhận được thông báo đã trúng tuyển vào Dương thị, hôm nay là ngày bắt đầu làm việc của cô.

Ngọc Nhiên vội vàng nhảy xuống giường, chạy nhanh vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Đứng trước cửa lớn tập đoàn Dương thị.

Ngọc Nhiên ngẩng cao đầu nhìn lên, tòa nhà hoa lệ này sẽ là nơi cô trú ngụ sau này đây mà.

Cô thầm cảm thán, mắt nhìn của cô không tồi mà, nhìn cái gì cũng xuất sắc như vậy.

Nhẹ cất bước chân, cô tiến vào đại sảnh trong bộ đồ công sở đầy phong cách trẻ trung.

Chiếc quần baggy màu đen ôm sát đôi chân dài của cô trông thật đẹp.


Cô đã từng bị bạn bè trêu ghẹo là cái giá treo đồ, quả không sai mà.

Ngọc Nhiên vừa bước vào đã thu hút bao ánh nhìn từ mọi người xung quanh.

Một cô gái xinh đẹp xuất hiện tại Dương thị không có gì là ngạc nhiên hay đáng lạ cả.

Bởi nơi đây là tập đoàn lớn, các nữ nhân viên có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành cũng không thiếu.

Tuy nhiên, ở Ngọc Nhiên luôn cho người ta cảm giác xinh đẹp mà lại cá tính, trẻ trung mà lại chững chạc.

Vừa đi cô vừa tự tin cười mỉm, ôi nụ cười ấy thật cuốn hút con người ta muốn lại gần cô hơn.
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, cô vừa vội chạy tới vừa gọi lớn:
- Khoan đã....!Chờ tôi một chút...
Thật may vẫn kịp! Đây còn phải cảm ơn ngày xưa anh trai bắt cô tập chạy bộ mỗi sáng.

Nên tuy bây giờ dù đã sắp già đầu rồi nhưng cô vẫn chạy nhanh như thỏ vậy.

Ngọc Nhiên cười ái ngại len lách vào thang máy, trong đây cũng khoảng chục người đang chen lấn rồi.

Khi bảng điện tử màu đỏ hiện lên số 6, Ngọc Nhiên cùng một hai người bước ra.

Trước tiên cô phải tới phòng nhân sự báo danh và chờ phân công công việc.
Đi cùng với cô còn có hai nam và một nữ, có vẻ họ cũng là nhân viên mới như cô.

Bốn người cùng đi vào phòng làm việc của trưởng phòng nhân sự.

Có vẻ như cô ấy đã chờ họ một lát rồi.
- Mọi người đều tới đủ rồi, vậy chúng ta vào chủ đề chính luôn nhé! Tất cả ngồi xuống hết đi.
Vị trưởng phòng này họ Kha tên chỉ một chữ Y, cũng chính là một trong những người đã phỏng vấn cô hôm trước.

Qua cách nói chuyện có thể thấy cô là một người rất chuyên nghiệp và nghiêm túc trong công việc.

Kha Y giới thiệu bộ phận công tác và nhiệm vụ của từng người.

Ngọc Nhiên nhìn cách cô hành xử trong công việc mà âm thầm ngưỡng mộ.

Cô cũng mong một ngày nào đó mình cũng trở thành nữ cường như cô ấy.

Cô sẽ tự tin khi đứng trước mặt anh trai và mẹ cô, nói rằng cô không còn nhỏ nữa, cô đã trưởng thành.
Ngọc Nhiên được điều tới bộ phận phát triển kế hoạch.

Cả bốn người đều là người có năng lực và học vị cao.

Tuy nhiên vì chưa có kinh nghiệm làm việc nên họ phải thử việc trong ba tháng.

Ngọc Nhiên đi theo một trợ lý của Kha Y tên tiểu Bối tới phòng phát triển kế hoạch ở tầng 10.

Không gian làm việc tại đây được thiết kế theo kiểu mở, các phòng ban được ngăn cách hoàn toàn bằng kính trong suốt.

Trên đường đi Ngọc Nhiên nhìn thấy có nơi đang họp bộ phận, nơi làm việc nhóm..

Trông họ làm việc rất chăm chỉ và giàu nhiệt huyết.

Hai người dừng chân tại nơi làm việc của phòng kế hoạch.

Mọi người đang chăm chú làm việc thì tiểu Bối vỗ tay lên tiếng, thu hút sự chú ý của họ:
- Nào mọi người chú ý, tôi xin giới thiệu đây là nhân viên mới tới.


Cô ấy sau này sẽ làm việc tại phòng kế hoạch này.
- Chào mọi người, tôi là Đan Ngọc Nhiên - nhân viên thử việc mới tới.

Sau này trong công việc có gì không phải mong mọi người chỉ giáo ạ.
Ngọc Nhiên mỉm cười chào hỏi mọi người.

Cả phòng có khoảng mười nhân viên cả nam lẫn nữ, họ nhìn cô chằm chằm không nói gì.

Tiểu Bối thấy nhiệm vụ của mình đã xong nên cũng rời đi nhanh chóng.

Ngọc Nhiên bỗng cảm thấy áp lực khi đứng bơ vơ giữa căn phòng toàn người xa lạ này.

Vẫn chưa có ai lên tiếng cả, họ cứ nhìn cô chằm chằm.

Ngọc Nhiên thật không biết nên nói gì và làm gì lúc này.

Ngay lúc ấy, rốt cuộc cũng có người lên tiếng, là một cô gái.

Cô ấy vừa bước ra khỏi phòng làm việc riêng của mình và đang tiến về phía cô.
- Nhân viên mới? _ Cô gái lạnh lùng hỏi Ngọc Nhiên.
- Đúng, tôi...!Tôi là người mới....!_ Ngọc Nhiên không hiểu sao lại ấp úng vào lúc này.

Như vậy không phải là gây ấn tượng xấu với mọi người trong lần đầu tiên hay sao?
- Thôi mọi người đừng dùng chiêu cũ với người mới nữa.

Dọa cô ấy sợ rồi kìa...!_ Cô gái kia thấy Ngọc Nhiên ấp úng như vậy liền biết cô đã bị biểu hiện của mấy người kia dọa cho sợ.

Vì vậy liền cười nói với họ.
Ngay lập tức một tràng cười vang cùng tiếng pháo tay vang lên khắp phòng.

Ngọc Nhiên lại lần nữa ngỡ ngàng nhìn họ.

Cô là ai và đang ở đâu đây? Mấy người ở đây lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa, khiến cô không kịp thích ứng.
- Ngọc Nhiên phải không? Tôi là Ngải Tình, đại mỹ nữ của phòng kế hoạch, xin chào.

_ Cô gái tên Ngải Tình đưa tay ra làm quen với cô.
- Rất vui được biết cô...!_ Ngọc Nhiên sững sờ một chút rồi cũng cứng nhắc đưa tay ra bắt tay Ngải Tình.
- Ngọc Nhiên, cô đừng sợ.

Đó là "truyền thống" chào đón nhân viên mới của phòng kế hoạch chúng ta, cô cứ thích ứng dần đi là vừa a.

Tôi là Tiết Ngọc Bội, cô gái tới từ mặt trăng,...

Ngọc Nhiên nhẹ mỉm cười gật đầu với họ.

Cô cũng dần hiểu ra cái truyền thống kì quái này của họ rồi.

Tuy có hơi làm người khác sợ nhưng cũng thú vị đó chứ.

Mọi người đều đã lần lượt giới thiệu bản thân và làm quen với Ngọc Nhiên.

Cô được biết thêm nhiều người như anh chàng cận thị tiểu La, cô gái tóc xoăn quyến rũ Hạ Lan Mộc Mộc...!Giờ cô mới thấy họ rất thân thiện và dễ gần, nụ cười trên môi cô tự nhiên hơn.
- Còn tôi là Phương Y Du, trưởng phòng phòng kế hoạch.

Đây là bàn làm việc của cô, sau này có khó khăn gì cứ nhờ mọi người giúp đỡ nha! _ Cô gái vừa đi ra khỏi căn phòng kính thì ra là trưởng phòng ở đây.

Cô dẫn Ngọc Nhiên tới bàn làm việc trống, bên cạnh cửa sổ sát sàn.
Ngọc Nhiên cảm nhận được Phương Y Du không phải người đơn giản, cô gái này có gì đó bí ẩn như không muốn ai biết.

Nhưng cô có thể dễ dàng nhận thấy, bởi cô từng có một khóa học đọc nội tâm.

Thôi, chuyện của người ta cô xen vào làm gì chứ...!Việc của cô bây giờ là thích ứng công việc mà.
Bên cạnh bàn làm việc của Ngọc Nhiên là bàn của Hạ Lan Mộc Mộc.

Mộc Mộc là cô gái xinh đẹp, trẻ trung, chắc tầm tuổi của cô thôi.

Cô gái này nhìn có vẻ ít nói, hơi trầm tính, đặc biệt có giọng miền nghe rất ngọt và êm tai.

Vừa nhìn cô gái này, Ngọc Nhiên đã có thiện cảm ngay, cô cũng không biết tại sao nữa.

Ngày hôm nay quả thật thu thập được không ít nha.

Cô vừa có một môi trường làm việc tốt lại còn có thêm nhiều đồng nghiệp nữa.

Chắc sau này cuộc sống của cô thú vị lắm đây..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi