NHẤT NIỆM CHÂN ÁI


Một mình đi bộ trên đoạn đường vắng để về nhà, Ngọc Nhiên không như những cô gái khác mà lo sợ thấp thỏm.

Cô vô tư vừa đi vừa đá mấy hòn đá nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn những ánh đèn chiếu vàng lối đi.

Cô lại nhớ cái thời sinh viên đầy thơ dại của mình.

Ngày ấy cũng như lúc này, cô cũng đi một mình trên đường vắng như vậy.

Lúc ấy tuy đã có chút men trong người nhưng cô vẫn nhớ rõ lắm.

Cô nhớ cô đã nhầm tưởng những bóng đèn kia như những con đom đóm khổng lồ.

Chúng đang xếp hàng rọi sáng lối cô đi.

Nghĩ lại mà thấy thật trẻ trâu làm sao.
Bỗng tiếng huýt sáo lạ hoắc vang lên cắt ngang suy nghĩ của Ngọc Nhiên.

Cô dừng bước lại, phía trước là hai gã thanh niên bộ dáng ngổ ngáo đang từng bước tiến lại gần cô.

Nhẹ nhíu mày liễu, Ngọc Nhiên không dấu vết lùi lại về sau.

Nhưng hình như cô lại chạm phải gì đó.

Là một người! Quay lại phía sau, Ngọc Nhiên lại thấy thêm một gã nữa, hắn đang cười bỉ ổi nhìn cô.
- Cô em định đi đâu thế?
Ngọc Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, không trả lời.

Cô vốn dĩ không muốn dính dáng tới mấy chuyện không đâu này.

Đặc biệt là liên quan đến mấy bọn du côn.


Nhưng có vẻ như họ đã khiến cô không còn cách nào khác rồi.

Ngọc Nhiên thấp giọng hỏi:
- Các người muốn gì?
- Ha ha ha....!Cô em thông minh thật đấy, đúng là khiến anh đây mở mang tầm mắt.

Vốn tưởng phụ nữ ngực to não phẳng, ai ngờ em này lại khác người đến vậy.

Há há...
Một tên cầm đầu cất tiếng khản đặc nói với cô.

Bàn tay dơ bẩn của hắn không biết từ lúc nào đã đặt lên vai cô.
Ngọc Nhiên cảm giác thật buồn nôn, cô lạnh lẽo nhìn hắn, trầm giọng:
- Bỏ tay ra!
- Khà khà, đừng giả bộ thanh cao nữa làm gì.

Nhìn dáng vẻ này, lại chẳng rành nghề quá rồi?
Một tên khác lại sấn tới đưa tay chạm khẽ mặt Ngọc Nhiên.

Không chỉ dừng ở đó, bàn tay ấy đang lấn dần xuống phía xương quai xanh của cô.
- A.....
Tiếng kêu lớn như chọc tiết lợn đột nhiên vang lên.

Tình huống đang bị đảo ngược.

Một cô gái đang dễ dàng bẻ tay tên đang làm loạn trên người mình.

Mấy gã còn lại cảm giác được cô gái này không đơn giản như họ nghĩ nên cũng kinh ngạc cùng cảnh giác nhìn cô.

Tên kia đau quá kêu oai oái, hắn không ngờ một cô gái chân yếu tay mềm như này lại ra tay nhanh và mạnh như vậy.
- Này cô em, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

Đừng nghĩ có vài chiêu võ mèo cào ấy mà có thể đem ra đối phó người.
Gã cầm đầu tuy có chút kinh ngạc trước tài năng của của nhưng rất nhanh đã thu hồi lại dáng vẻ ngả ngớn.

Hắn không tin ba thằng đàn ông không đọ lại nổi với một cô gái mỏng manh như này.

Cùng lắm thì cũng là mấy chiêu phòng thân thôi, để rồi xem ai sợ ai.
- Hừm, vậy hôm nay tôi sẽ cho các người xem thế nào mới là rượu mời không uống muốn rượu phạt....
Ngọc Nhiên cười lạnh một tiếng.

Cô vốn định xem lại thái độ của bọn chúng, nhưng không ngờ chúng vẫn chứng nào tật nấy.

Vậy thì cô sẽ không khách sáo nữa.
Nói đoạn, Ngọc Nhiên tung cước quẳng bay gã đang bị mình bẻ tay ra đường.

Hắn không kịp phản ứng nên trực tiếp hôn đường, chắc cảm giác cũng không tệ nha! Hai gã còn lại thấy vậy cũng bắt đầu xông lên.

Có vẻ như chúng cũng võ công bài bản lắm, một người đai đen Karatedo như Ngọc Nhiên cũng phải cẩn trọng.

Gã kia hình như đã bất tỉnh nhân sự rồi, không thấy bò dậy phản kháng lại.

Ngọc Nhiên thầm cảm thấy may mắn vì đã bớt đi được một kẻ vướng chân.

Không biết từ đâu mà chúng đã cầm côn trên tay.


Một tên lao vào bất ngờ đánh côn vào vai Ngọc Nhiên, khiến người cô hơi khụyu đi.

Nhưng rồi rất nhanh cô đã lấy lại thế, phản công lại bằng cú đá lên cằm hắn.

Cứ như vậy, vài phút trôi qua, trên đường vắng tênh không một bóng người qua lại đang diễn ra vụ ẩu đả không hồi kết.
Ngọc Nhiên tự nhận thấy mình sắp không trụ nổi.

Dù sao cô cũng là thân gái, sức lực làm sao mạnh bằng hai gã đàn ông lực lưỡng kia? Cô đang tính một kế vẹn cả đôi đường, vừa có thể thoát thân lại vừa toàn mạng.

Khi cú đá chuẩn bị đưa lên thì ở đâu xuất hiện một người cầm gậy, nhanh như chớp phang vào đầu một gã lưu manh.

Người đó sợ hãi cứ đứng đó, hai tay cầm gậy run run dơ giữa không trung.

Đối với tên vừa xui xẻo bị đánh thì đó chỉ là cái gãi ngứa.

Hắn quay lại hung tợn nhìn người vừa to gan đánh mình.

Khi chiếc côn đang dơ lên hướng người đó, người đó sợ quá cũng chỉ biết nhắm mắt lại chờ ăn đòn.
Từng giây nhẹ nhàng trôi qua, côn vẫn chưa hạ xuống.

Người đó hí nhẹ mắt, thấy tên kia đã bị cô gái kia đạp bay sang một bên.

Nhưng chưa kịp định thần đã bị một bàn tay mềm mại kéo đi.
- Chạy đi, còn ngơ ra đó làm gì chứ?
Ngọc Nhiên thật muốn điên đầu với vị anh hùng rơm đột ngột xuất hiện này.

Cô vốn đã có thể tự mình thoát thân, nhưng không ngờ người này lại từ đâu chạy tới, đem cho cô một mớ phiền toái.

Mắt thấy gậy côn sắp đánh tới người ấy, cô không chút nghĩ ngợi mà xông tới đạp tên kia ra.

Nhân lúc hắn còn đang ngã chồng lên hai tên kia, cô vội nắm tay anh hùng rơm mà chạy.
Chạy được một đoạn khá xa, hai người nấp vào một con ngõ nhỏ.

Thoát thân rồi! Ngọc Nhiên cúi người thở hổn hển.

Một lát sau tim cô mới đập bình ổn trở lại.

Chợt nhận ra có gì đó khác lạ.

Cô nhìn xuống dưới.


Trời ạ! Thì ra từ nãy đến giờ cô vẫn luôn nắm tay người này, rất chặt.

Ngọc Nhiên vội vàng buông tay ra, liếc nhẹ nhìn người bên cạnh, anh ta đang nhìn cô chằm chằm.
- Nhìn cái gì chứ? Anh không sợ sẽ bị người ta đánh hay sao mà xông vào như vậy?
- Tôi, tôi thấy mấy tên đàn ông mà ức hiếp một cô gái như vậy.

Nên, tôi mới chạy vào cứu, mà....
- Mà súyt gây phiền phức cho tôi rồi đó.

Mà một người nhát gan như anh không nên làm những việc như vậy.

Vừa không giúp được gì mà còn gây họa cho người khác đó.
- Thật xin lỗi.

Tôi, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối tới vậy.

Tôi....
- Thôi được rồi, dù sao cũng cảm ơn tấm lòng của anh.

Giờ đã quá muộn rồi, nên về nhà ngủ thôi.
Vừa dứt lời, Ngọc Nhiên cất bước rời đi để lại chàng trai đang ngơ ngác đứng đó.

Ánh đèn khuất xa khiến anh không thể nhìn rõ cô gái ấy đi về hướng nào.

Nhưng vừa rồi anh cũng đã nhận ra cô gái đó.

Họ thật có duyên nha!
Anh nhẹ mỉm cười rồi cũng cất bước đi về hướng ngược lại với Ngọc Nhiên.

Bóng lưng đổ dài trên mặt đường ố màu, nhỏ hẹp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi