NHẤT NIỆM CỬU THIÊN


Tại một nơi trên đỉnh Huyết Vân Sơn, đám huyết vụ quanh năm cứ bao trùm như thế.

Tu giả muốn đến được đây đã cực kỳ khó khăn nói chi còn lạc đường khi cố đi vào.

Ấy vậy mà hôm nay, một hắc bào thiếu niên từ trong đám sương màu đỏ đi ra để lộ một gương mặt anh tuấn đúng là Trác Phàm.Sau khi phát ra thần thức kiểm tra thấy không có người gần đây, hắn bèn vương vai cảm thán nói: “Ai.

Xem ra phải xuống Huyết Vân Sơn trước rồi mới tìm đường đi Nam châu a.”“Ngươi muốn đến Nam châu để làm gì?”Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ đằng sau Trác Phàm làm hắn giật mình quay lại.

Một vị lão nhân dáng người mập mạp cùng đôi mắt hít lại đang mỉm cười nhìn hắn.Điều làm Trác Phàm cảm thấy sợ hãi chính là không nhìn được tu vi của lão ta, hẳn lão ta đã siêu việt hơn Trác Phàm rất nhiều.Ước chừng tu vi đối phương ít nhất phải là Hóa Hư cảnh mới không bị nguyên thần dò xét nhìn trúng.

Vội vàng ôm quyền, Trác Phàm mở miệng nói:“Chào tiền bối, ta bị người ta truy sát nên muốn rời đi Nam châu tránh nạn một thời gian.

Xin hỏi quý tánh đại danh của ngài là gì?”“Chỉ là lánh nạn mà thôi, cần gì phải qua tận Nam châu?”“Vãn bối nhận ân nhân ủy thác nên nhất định phải tới Nam châu.”Nhìn thấy Trác Phàm cung kính nói nhưng câu từ đầy quyết ý, lão giả vẻ mặt cũng có chút âm trầm.

Hắn đã mấy lần đi vào bên trong huyết vụ nhưng bị đám Lam Hải Mị Ảnh Điểu liên tục tấn công không thể không lùi ra.Trong khi đó, Trác Phàm nhìn qua tu vi yếu kém nhưng vào trong đó tận hai tháng bình an vô sự đi ra còn tăng thực lực lên tới đoán cốt lục trọng.


Điều này làm lão ta không khỏi có chút kiên kị người ở bên trong cùng với quan hệ của người đó với Trác Phàm.Suy đi nghĩ lại, lão bèn lấy trong túi áo ra một tấm lệnh bài bằng bạc, bên trên có viết ba chữ Thiên Ma Tông đưa cho Trác Phàm nói: “Cầm lấy nó đi tới Thiên Ma Sơn giao cho quản sự.

Ở đó ngươi sẽ an toàn một thời gian.

Hai năm sau ta trở về chấp hành nhiệm vụ mới ở Nam Châu sẽ dẫn ngươi đi theo thế nào?”Trác Phàm còn chưa hiểu ý, tay cầm lệnh bài đôi mắt chứa một chút nghi ngờ nhưng không dám nói gì chỉ nhìn lão giả kia.Thấy Trác Phàm ngơ ngác, lão giả kia cười ha hả nói: “Ta là Dương chấp sự của Thiên Ma Sơn, hai tháng trước tình cơ đi ngang nơi này nhìn thấy ngươi cùng vài tên Thiên Huyền đang đấu nhau kết quả vượt quá ta dự liệu.

Không ngờ ngươi có bản lãnh như vậy, lại là người trong ma đạo cho nên ta chờ ở đây đã hai tháng chính là muốn đem ngươi về làm đệ tử của Ma Thiên Tông chúng ta.’Trác Phàm vội vàng ôm quyền nói: “Vãn bối tài hèn sức mọn không đủ khả năng làm đệ tử của quý tông.

Vả lại vãn bối còn phải đi Nam châu nên không thể đến Thiên Ma Sơn được.”Lão giả kia thấy Trác Phàm từ chối không tức giận mà còn cười lên ha hả nói: “Trong số những người nhận được Thiên Ma Lệnh thì ngươi là người đầu tiên từ chối đấy biết không.

Lại nói, một mình ngươi đủ khả năng đến Nam châu hay không? Vừa hay hai năm sau ta có nhiệm vụ cần đến đó, đợi khi ta trở về sẽ dẫn ngươi đi theo.

Thấy thế nào?”Trác Phàm nghe vậy, biết mình tránh không được lần này, ai bảo lão ta thực lực không tưởng làm chi.

Hắn đành phải cung kính gật đầu.Lão giả kia hài lòng gật đầu sau đó thoắt cái đã biến mất, xung quanh chỉ còn văng vẳng tiếng nói: “Ma Thiên Tông là nơi thực lực vi tôn, chỉ cần có đủ bản lĩnh thì sẽ được mọi người tôn trọng.


Ta tin với thiên phú của ngươi sẽ không làm ta cảm thấy đáng tiếc cho Thiên Ma Lệnh này.”Nghe được lời này, Trác Phàm cũng chỉ biết cười khổ, xem ra đi Nam châu phải gác lại một thời gian.

Việc trước mắt nên đến Thiên Ma Sơn một chuyến, nơi đó có lẽ an toàn hơn ở Thiên Vũ đế quốc nhiều.

Hắn quay mặt về phía huyết vụ nhìn một cái rồi thẳng bước đi xuống Huyết Vân Sơn.Dọc đường đi, trên mỗi trấn, Trác Phàm đều thấy cáo thị dán đầy hình truy nã của mình.

Hắn tùy tiện thay đổi khuôn mặt thành một gã trung niên vào một thị trấn nhỏ mua chiếc xe ngựa thẳng tiến tới Thiên Ma Tông.Một tháng sau, Trác Phàm đã cách xa Thiên Vũ đế quốc.

Lại mất thêm nửa tháng, hắn đã đến dưới chân của Thiên Ma Sơn.Dưới chân núi có rất nhiều người.

Trác Phàm hỏi thăm mới biết hôm nay là ngày Thiên Ma Tông tiến hành tuyển đệ tử nên ma đạo tu giả ở khắp nơi tập trung ở nơi đây không ít.Ma Thiên Tông chỉ tuyển đệ tử dưới mười tám tuổi, tu vi ít nhất phải là đoán cốt cảnh ngũ trọng trở lên mới được xem xét.

Mỗi năm tuyển chọn đệ tử một lần, mà chỉ có hai mươi danh ngạch cho tên tỉ lệ chọi rất lớn.Trác Phàm cất bước đi lên núi.

Khi đến nơi, hắn thấy có rất nhiều thiếu niên đang tập trung ghi danh ở đó.


Phần lớn đều là Đoán cốt cảnh, còn có một vài trúc cơ cảnh cũng đến xem náo nhiệt.Lại gần nơi đăng kí, Trác Phàm nhìn thấy một tên hồng y thiếu niên đang nói chuyện với vị quản sự phụ trách tuyển sinh.

Trông y chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, lông mi đặt biệt dài, da mặt trắng như sữa dê mơ hồ còn có độ nảy, đôi tay thon gọn cực kỳ.

Hắn đưa tay đập xuống bàn một cái nói to.“Ta chỉ đến trễ một chút, làm sao ngài lại bảo là hết danh ngạch được?”“Quy tắc là quy tắc, đã tuyển đủ hai mươi người thì ngươi có lợi hại đến đâu ta cũng không thể nhận vào.

Có trách thì trách ngươi đến muộn mà thôi.” Lão giả kia tuy có tức giận nhưng nhìn qua có đôi chút kiên kị vì thiếu niên kia.Nghe vậy, thiếu niên cực kỳ tức giận thoáng nhìn qua một tên đoán cốt bát trọng trong số hai mươi tên trúng tuyển.

Ánh mắt hắn trừng lên một cái, lập tức tên kia liền trợn trắng mắt ngã xuống mất mạng.Thiếu niên kia quay người lại nhìn quản sự nói: “Giờ thì còn thiếu một danh ngạch nha.”Ý niệm giết người.

Trác Phàm cùng những người khác không khỏi hít một hơi sâu.

Tên thiếu niên này chỉ mới đột phá thiên huyền cảnh a, vậy mà đã có thần thông này rồi.Quản sự nhìn thấy một màng này đành lắc đầu cười khổ nói: “Được rồi, coi như ngươi thắng, vào xếp hàng đi.”Thiếu niên kia lúc này mới mỉm người đi sang một bên.

Những tên thí sinh khác thấy vậy vội vàng lùi ra sau giữ khoảng cách.Lúc này Trác Phàm cũng từ từ tiến đến.

Quản sự nhìn qua hắn một chút lại ngó xuống đống ngọc giản trên bàn nói: “Đã đủ hai mươi danh ngạch, ngươi trở về đi.”Lời của lão vừa nói ra, Trác Phàm liền lấy trong linh giới ra một tấm lệnh bài chính là Thiên Ma Lệnh vị tiền bối kia đưa cho.Vừa nhìn thấy lệnh bài, quản sự đổi sắc mặt vội đưa hai tay cầm lên sau đó nhìn kĩ Trác Phàm một lần nữa rồi nói: “Ngươi vào xếp hàng đi.


Nếu có mang lệnh bài này được ngoại lệ trúng tuyển.

Nhưng ta nói trước, sẽ có cuộc tỉ đấu để chọn ra năm người làm đệ tử.

Tỉ đấu không quan tâm sống chết, ngươi nên cân nhắc có tham gia hay là trở về nhà nghe không.”Trác Phàm chắp tay nói: “Cảm tạ ngài đã quan tâm.” Sau đó hắn không nói gì nữa mà đi qua xếp cạnh tên thiếu niên kia.Nhìn thấy ánh mắt tên thiếu nhiên đang nhìn mình nhận xét làm Trác Phàm không khỏi kỳ quái.

Lại nhìn thấy ánh mắt khinh thường của những tên thí sinh khác liền hiểu ra.Hóa ra những tên này nghĩ là Trác Phàm đi cửa sau nên khinh thường mình.

Mà đúng thật là hắn đi cửa sau nên cũng không để ý.Sau khi những người khác rời khỏi, quản sự trở lại nói: “Đi theo ta sắp xếp chỗ ở, các ngươi vẫn còn một trận tỉ thí khác.” Nói xong hắn liền đi trước dẫn đường.Lúc Trác Phàm đi ngang qua, một tên thí sinh đoán cốt bát trọng cố tình đi chậm lại nói: “Này tên đi cửa sau, tỉ đấu mà nếu gặp phải ta thì nên tự nhận thua đi.

Lại nói bây giờ trở về vẫn còn kịp đấy.”Không nói năng gì, bước chân của Trác Phàm vẫn không hề chậm lại.

Tên này thấy thấy cười lạnh đi theo sau, nhưng đột nhiên hắn ngã ngửa ra sau rồi giống hệt tên thí sinh lúc trước, trợn trắng mắt mà chết.Trác Phàm nheo mắt nhìn những tên thí sinh đang quay đầu lại nhìn lộ vẻ hoảng sợ, lại nhìn tên thiếu niên kia đôi mắt thâm thúy không hề biểu cảm tiếp tục bước đi.Quản sự đi phía trước vờ như không nhìn thấy vẫn cứ bước đi.

Thiếu niên nhìn Trác Phàm với đôi mắt kỳ dị mỉm cười đi theo sau.

Những người khác nhìn một màng này không dám có hành động gì thêm cũng cất bước đi vào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi