NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC

Trong bối cảnh thành phố quốc tế trong màn đêm với ánh đèn nê-ông huyền ảo, ánh đèn sáng sủa và những ngôi sao trên trời đang đua nhau sáng kéo dài đến tận chân trời đã không còn phân biệt được đâu là đèn đâu là sao…

Màn đêm như vậy đã định sẵn là phồn hoa, đã định sẵn là cô đơn. Từ ban công văn phòng tầng cao nhất của tập đoàn quốc tế Đồng thị có thể nhìn thấy toàn bộ màn đêm này. Người đàn ông đang đứng sát cửa sổ, căn phòng quá lớn, thân hình cao lớn của người đàn ông hiện ra dưới ánh sáng của đèn điện cô đơn như màn đêm. Anh cứ đứng như vậy yên lặng không hề cử động. Chỉ có ở giữa ngón trỏ và ngón giữa tay trái kẹp một điếu thuốc, không nhanh không chậm nhả ra từng vòng khói đang từ từ vào bầu không khí. Thứ duy nhất trong phòng đang chuyển động là những làn khói thuốc. Nếu như không có nó, người ta sẽ cho rằng đang có một "pho tượng" đứng trước khung cửa sổ… “Cốc.... Cốc.... Cốc". Tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Âm thanh này phát ra không nhanh cũng không chậm mà còn thể hiện vài phần thăm dò, người gõ cửa rõ ràng là một người cẩn thận.

"Mời vào!"

Người đàn ông vẫn không cử động, nếu như trong phòng không còn ai khác, mọi người sẽ không ngờ rằng âm thanh đó phát ra từ “pho tượng” ấy, có điều âm thanh ấy quả thật nghe rất hay. Cửa mở ra, bước vào là một người thanh niên gầy nhom với cặp kính trên mặt, bề ngoài thông minh mà sắc sảo.

“Lục tổng, ngài có cần pha thêm cafe không ạ?"

Người đàn ông đứng trước cửa sổ quay người lại, điều này làm người thanh niên gầy nhom ấy cảm thấy trước mắt như sáng lên. Đây tuyệt đối không phải là nói quá, mỗi lần Lục Hướng Bắc xoay người lại như vậy anh ta đều có cảm giác ngạc nhiên. Một người đàn ông đẹp đến nỗi làm cho người đàn ông khác mỗi khi thấy liền cảm thấy trước mắt sáng lên thì thật không biết dùng ngôn ngữ nào để diễn tả. Đầu óc anh lúc này chắc bị hỏng rồi. Anh thề rằng là mình không phải là GAY. Anh chỉ nhìn thấy Lục Hướng Bắc cau mày, trên mặt nổi lên sự lạnh lùng, không hề hài hòa với dung nhan của anh ta.

“Thành Chân đâu?”

“Anh ấy…đang xem phim truyền hình …lúc tám giờ ạ." Người thanh niên gầy nhom toát mồ hôi hột.

Thành Chân và anh đều là trợ thủ đắc lực của Lục Hướng Bắc nhưng Thanh Chân lại có sở thích không giống với một người đàn ông bình thường, thích xem phim truyền hình tình yêu sướt mướt lúc tám giờ. Mà mỗi khi xem là nước mắt lại dàn dụa. Lục Hướng Bắc hơi bối rối, trán dần giãn ra, tay cầm áo khoác: "Lâm Tử, đi thôi, hôm nay tan ca sớm một chút, gọi Thành Chân cùng đi luôn.”

Lâm Tử biết Lục Hướng Bắc quyết định tan ca sớm là vì cả ngày hôm nay tâm trạng Lục tổng không tốt nhưng anh cũng không biết lý do là gì. Đương nhiên anh không thể biết được rằng sếp của mình vài ngày trước cãi nhau một trận với vợ, làm vợ bỏ nhà đi rồi.

Trong một văn phòng khác, Thành Chân đang xem phim truyền hình lúc tám giờ đến chảy nước miếng, đến quảng cáo cũng không bỏ qua, nghe thấy tiếng cửa mở, tưởng là Lâm Tử bước vào nên không thèm quay đầu lại nhìn: “Lâm Tử, mau xem người đẹp này nè, hình như là vợ của sếp thì phải, thân hình quả là …số một!”

Lâm Tử chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên gió lạnh thổi từng trận, bất giác nhìn lên màn hình,giọng run run: “Không…phải …đâu, anh nhất định là nhìn nhầm rồi!” Trời ạ! Người phụ nữ bán khỏa thân trong quảng cáo sữa tắm xen giữa chương trình phim truyền hình lúc tám giờ vừa rồi đúng là vợ của sếp. Lâm Tử nghiêng người muốn che tầm nhìn của sếp nhưng đã quá muộn rồi. Dường như Lâm Tử có thể nghe thấy tiếng bàn tay của sếp nắm thành nắm đấm kêu răng rắc.

"Đúng là như vậy mà! Tôi thề là mình không nhìn nhầm đâu, tôi sao có thể nhìn nhầm được chứ!” Thành Chân vẫn không sợ chết tiếp tục nói. Không những thế anh còn thề thốt, lúc quay đầu tranh luận với Lâm Tử thì liền nhìn thấy sếp ở phía sau với gương mặt đen sì đang đứng bên cạnh Lâm Tử…

Hết chương 1

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi