NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC

“Minh Khả! Thật xin lỗi…” Đối với việc này, mặc dù Lục Hướng Bắc trả tiền hủy hợp đồng nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi.

Minh Khả vừa cười vừa nói: “Không phải đâu Niệm Niệm, là bọn tôi có lỗi với cô, không nên lôi cô vào, hại cô bất hòa với chồng nhưng mà Niệm Niệm à, chồng cô rất lo lắng cho cô đấy! Trả gấp bốn lần tiền hủy hợp đồng. Đúng là người có tiền có khác!"

Anh có thể lo lắng cho cô sao? Đồng Nhất Niệm cười lạnh, dù sao cũng là tiền của nhà họ Đồng nhà cô, anh có đền gấp mười lần cũng không xót đâu!

“Niệm Niệm, hôm nay, cô có ở cùng chồng không? Chúng ta có một cuộc họp lớp, tại sao chúng ta không cùng đi nhỉ?" Minh Khả nói. Đây mới là mục đích thật sự của anh ta.

Đồng Nhất Niệm và Minh Khả là bạn học hồi cấp 3, cũng có thể coi là thân quen. Họp lớp, cô thực sự rất muốn đi, còn hơn là ở bên cạnh Lục Hướng Bắc. Có điều cô chưa kịp trả lời thì Lục Hướng Bắc đã cúi người xuống rồi hôn một cái, lại còn dùng ngữ điệu rất mờ ám để nói: “Niệm Niệm, mau mặc quần áo vào, chúng ta phải đi rồi!”

Cô có thể tưởng tượng ra Minh Khả ở đầu dây bên kia chắc hẳn là kinh ngạc đến muốn rớt cả cằm. Cô chỉ nghe thấy tiếng anh ta hét lên: "Niệm Niệm à, tôi thật đáng chết! Tại sao lại không hiểu chuyện như thế chứ, mới sáng ra đã làm phiền mộng đẹp của hai người. Chắc hẳn tổng giám đốc Lục sẽ không tha cho tôi đâu. Thôi cô không cần đến nữa đâu, giúp tôi chăm sóc anh ấy thật tốt đi nhé! Bye bye!”

Nói xong liền tắt điện thoại, Đồng Nhất Niệm nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch ra. Cô nhìn Lục Hướng Bắc như nhìn kẻ thù, hận muốn ăn tươi nuốt sống anh. Lục Hướng Bắc nhướn mày lên với cô: “Em cho rằng anh đang đùa ư? Còn không dậy để đi làm!”

“Cái…cái gì?” Cuối tuần cũng phải đi làm sao: "Muốn đi thì anh một mình đi đi." Anh muốn lấy lòng ba mà tham công tiếc việc cũng không có nghĩa là cô cũng phải vào sinh ra tử cùng anh. Ngày cuối tuần tuyệt đẹp, cô không muốn lãng phí trong đống giấy tờ đó.

Sắc mặt của Lục Hướng Bắc không hề thay đổi, anh nhẹ gật đầu, trong mắt ánh lên tia xảo quyệt: “Được thôi! Anh đi một mình! Có điều mẹ nhỏ muốn đi biển tắm nắng, em đi cùng họ đi!”

Nói rồi anh cài cúc áo lại, cầm túi laptop định đi ra ngoài.

Bãi biển? Mẹ nhỏ? Nhất Lăng? Trời ạ, vậy thì cô thà uống trà độc của Lục Hướng Bắc còn hơn! Ít ra cô còn có thể mượn cớ ra ngoài, ra ngoài rồi cô đến công ty hay đi vui vẻ ở đâu thì cũng không đến lượt Lục Hướng Bắc quản nữa!

“Chờ tôi với!” Cô trượt từ trong chăn ra. Lục Hướng Bắc quay lại nhìn, cười: “Lục phu nhân! Không nỡ để anh đi thì cũng không cần vội vàng như thế đâu, đừng làm anh mất mặt!”

Đồng Nhất Niệm cúi xuống nhìn cơ thể trần trụi của mình liền nghiến răng, tất cả đều do tên thủ phạm đáng chết kia, giờ còn chế giễu cô nữa!

“Tôi không nỡ để anh chết!” Cô lấy gối ném vào người anh.

Hai người vui vẻ, hòa hợp bước ra khỏi nhà, ít ra là bên ngoài như thế. Ba cô mười phần muốn vợ chồng Đồng Nhất Niệm cùng bọn họ ra bãi biển nhưng cả bộ mặt của Lục Hướng Bắc đều là công việc, hại ông cũng không còn cách nào khác.

*******

Hết chương 21

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi