NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC

“Đừng giả ngây giả ngốc với anh. Đồng Nhất Niệm, anh còn không hiểu rõ em sao! Đúng là một con đà điểu, cứ gặp khó khăn là vùi mình vào cát! Em mau ra đây cho anh!”

Thẩm Khang Kỳ hung giữ lôi Đồng Nhất Niệm từ trong lòng mẹ mình ra, liền bị Thẩm tư lệnh ngăn lại: “Được rồi! Đừng để người khác chê cười! Có gì thì về nhà nói!”

Thẩm phu nhân cũng bảo vệ Đồng Nhất Niệm rất kỹ: “Đúng vậy, chúng ta mau rời đi thôi, cũng chẳng còn tâm trạng để đánh bóng nữa rồi!”

Thẩm Khang Kỳ nhẫn nhịn cơn tức giận, nhìn vị trí của Lục Hướng Bắc ghen tức như nhìn thấy kẻ thù, gằn lên: “Đừng để anh gặp lại nữa! Đi về nhà mau!”

Một dịp gia đình tụ tập tốt đẹp bị phá đám, Đồng Nhất Niệm cảm thấy thật ăn năn, liền làm nũng với bà Thẩm: “Bác gái, không sao đâu, cháu thật sự không sao, anh ấy cũng là gặp dịp thì chơi, người làm ăn mà cũng khó tránh được những việc như thế! Đừng vì vậy mà mất vui! Khang Kỳ cũng hiếm có dịp trở về cùng đi đánh bóng với bác trai mà!”

Những lời này đến Thẩm phu nhân cũng không muốn nghe nữa, cốc nhẹ lên trán cô, yêu thương trách móc: “Cháu ngốc à, đến lúc này rồi mà còn nói đỡ cho cậu ta! Cháu ý, sau này phải dạy cháu cách quản chồng mới được! Cô bé à, cháu thật quá biết chịu đựng rồi, loại chuyện như thế này không thể nhịn được! Càng nhịn thì cậu ta càng trèo lên đầu cháu đấy! Ài…cũng là do cháu không có nhà mẹ đẻ làm chủ giúp cháu, mẹ nhỏ của cháu thì thật không thể trông chờ gì, còn ba cháu thì trước nay luôn bận làm ăn vốn không quan tâm được việc của cháu ở trong gia đình nhưng bây giờ đã nghỉ hưu rồi sao vẫn không quan tâm đến cháu vậy! Được rồi, sau này hãy xem chúng ta là nhà mẹ đẻ của cháu đi, chúng ta sẽ làm chủ cho cháu! Dạy cháu vài chiêu để dạy dỗ tên tiểu tử kia!”

Vị tư lệnh vốn chỉ nghe không nói gì bỗng lạnh lùng to tiếng: “Còn dạy dỗ cái gì nữa! Nếu thực không chịu được thì ly hôn đi!”

Khoang mắt Đồng Nhất Niệm không biết từ lúc nào đã long lanh nước, cô không biết mình và nhà họ Thẩm rốt cuộc có duyên phận gì mà họ có thể yêu thương cô đến vậy. Thẩm phu nhân có tấm lòng từ mẫu thì khỏi phải nói, đến Thẩm tư lệnh luôn luôn bảo thủ mà cuối cùng vẫn nói “Không chịu được thì ly hôn”, thật đúng là đã coi cô như con gái rồi, ông vốn là người phản đối nhất những thanh niên hơi một tý là ly hôn mà.

Lời cảm ơn không nói lên lời chỉ có thể trong lòng bà Thẩm cọ cọ: “Bác gái…”

“Được rồi! Trận bóng này không đánh nữa cũng được, chúng ta đi thôi! Về nhà gói bánh chẻo ăn!” Thẩm phu nhân dìu cô dậy.

Thẩm tư lệnh là người miền Bắc. Trong cuộc sống vẫn còn giữ lại nhiều thói quen miền Bắc. Khi gia đình đoàn tụ nhất định phải gói bánh chẻo. Cả nhà phải cùng làm, nhào bột, làm nhân, nặn bánh, không phải rất vui vẻ sao. Đồng Nhất Niệm khi nhỏ thích nhất khung cảnh này, ồn ào thân thiết, tràn đầy không khí gia đình.

Đồng Nhất Niệm thuận thế từ trong lòng bà Thẩm dứng dậy, nhiệt tình bám tay bà cùng đi về phía trước giống như đang bám tay mẹ mình vậy không hề có chút cảm giác xa lạ.

Thẩm Khang Kỳ đi cùng ông Thẩm đi phía sau, một trước một sau, nói nói cười cười, người không biết nhìn vào nhất định cho rằng đó là một gia đình.

Lại lần nữa đi qua Lục Hướng Bắc, Đồng Nhất Niệm hoàn toàn lờ anh đi như vốn chưa từng nhìn đến bên này chỉ bám tay bà Thẩm cười ngọt ngào.

“Niệm nha đầu!” Thẩm Khang Kỳ bỗng gọi cô lại.

“Dạ?” Cô quay lại, vẻ mặt nũng nịu

“Dây giày tuột rồi kìa!” Thẩm Khang Kỳ nói rồi cúi người giúp cô buộc dây giày.

“Cảm ơn anh!” Khi cô ngước đầu cười, ánh nắng như bị cắt thành từng mảnh rơi vào mắt cô.

“Cần gì khách khí với anh!” Anh xoa xoa đầu cô: “Đi thôi, về nhà!”

*****

Hết chương 48

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi