NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC

Di Đóa cười hi hi nhảy nhót ra khỏi văn phòng còn cô ngồi thưởng thức bát vằn thắn, những việc khác cứ chờ cô ăn xong bát vằn thắn rồi tính

Cô phải nhớ rõ mình là Đồng Nhất Niệm, một người không có quá nhiều yêu cầu đối với cuộc sống, không cưỡng cầu cũng không tranh đoạt, cô phải bọc gói bản thân cẩn thận cuộn vào trong thế giới chỉ thuộc về cô, chỉ có như vậy mới không bị tổn thương.

Cô không bao giờ nghĩ rằng lấy Lục Hướng Bắc sẽ bị tổn thương

Cô tưởng rằng không có tình yêu thì sẽ không có tổn thương

Bời vì mẹ yêu ba như vậy nhưng cuối cùng người bị tổn thương nhất lại là bà.

Mẹ có một bức di thư mà ba cô rất trân trọng để trọng thư phòng một lần cô tình cờ phát hiện ra. Trong đó có một câu có rất nhiều dấu chấm than là:"Nếu như có kiếp sau nhất định sẽ không cố chấp như vậy chỉ yêu một người nữa. Yêu càng sâu, đau càng nhiều!

Khi nhìn thấy câu nói này Đồng Nhất Niệm mới 16 tuổi. Từ đó câu nói này luôn khắc sâu trong đầu cô.

Cô còn nhớ mẹ cô qua đời, ba cô tái hôn, thậm chí còn có người loan tin ba cô cùng mẹ nhỏ đã qua lại với nhau từ khi mẹ cô còn sống. Tim Đồng Nhất Niệm khi đó như lạnh cóng, nhìn thấy bức di thư càng cảm thấy đau lòng cho mẹ.

Cô sở dĩ ghét cái nhà này, thường đối đầu với ba thì nguyên nhân chủ yếu là do điều này.

Cô hận ba cô làm mẹ cô tổn thương sâu đậm nhưng lại không thể thoát khỏi than phận trưởng nữ nhà họ Đồng đành đứng nhìn ba người nhà họ thân mật hòa hợp ở cùng nhau đồng thời lạnh nhạt bàng quan. Thỉnh thoảng làm một số việc theo cách mẹ thường làm như ủi quần áo, làm cơm. Khi mắt ba cô ánh lên hoài niệm cô sẽ cảm thấy vui vẻ. Khi chỉ có cô và ba cô sẽ càng hay dùng những câu nói của mẹ nói chuyện với ông, cô thích nhìn thấy dáng vẻ ông tức giận cực độ.

Tuy cô biết như vậy rất trẻ con nhưng cô chính là người mâu thuẫn như vậy, một mặt muốn cuộn mình trong cái vỏ cảu chính mình không yêu cầu quá nhiều, một mặt lại không chịu được khi nhìn người khác sống quá tốt, nói chung cả nhà phải không vui vẻ nổi cùng nhau thì cô mới vừa lòng.

Một mặt cô thích nghe ba cô thỉnh thoảng nhắc lại chuyện xưa, khi ông mới bắt đầu sự nghiệp ông đã cùng mẹ trải qua bao nhiêu sóng gió. Một mặt cô lại cảm thấy thương cảm, vợ chồng lúc hoạn nạn thì sao chứ? Cuối cùng vẫn không phải là mẹ cô đau khổ một mình sao? Trong hôn nhân, ai yêu nhiều hơn thì người đó tổn thương sâu hơn.

Thời thanh xuân không có mẹ chỉ bảo, quá trình trưởng thành lại không có sự ấm áp của gia đình, cô cuộn mình trong cái vỏ nhỏ dùng đôi mắt lệch lạc của mình nhìn thế giới. Do vậy, trong tiềm thức cô bắt đầu sợ tình yêu.

Chính vì sợ hãi và có ý trốn tránh nên cô, Thẩm Khang Kỳ cùng Sầm Kiệt Tây tuy lớn lên cùng nhau nhưng cuối cùng cũng không kết được trái tình yêu nào. Cho đến tận mùa hè năm đó khi cô sắp tốt nghiệp đại học năm thứ tư.

Cái đêm mùa hè đó thực ra đẹp lạ thường.

Công ty tôt chức một hoạt động chúc mừng, loại hoạt động này cô vốn không nhiệt tình lắm, nhìn mẹ nhỏ và Nhất Lăng bận rộn còn cô trốn bên ngoài hít thở không khí.

Hoa sen trong đầm nở rất đúng lúc tinh tế đẹp đẽ, hương sen nức mũi.

Cô nhất thời cao hứng bước lên sát bờ đầm đi hái bông hoa đẹp nhất không ngờ chân bước hụt ngã xuống đầm.

Cô không biết bơi kêu vài tiếng cứu mạng xong liền chìm dần xuống đáy đầm.

Trên thế giới này chuyện anh hung cứu mỹ nhân thường xảy ra khi thích hợp. Sau đó cô được cứu lên, người cứu cô chính là Lục Hướng Bắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi