NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC

"Khang Kỳ, lên xe thôi, chúng ta đi đi!" – Cô vẫn bình tĩnh dựa lưng lên ghế không nhìn người phụ nữ ở bên ngoài nữa.

Khi Khang Kỳ nghiêm túc sẽ có một sự uy nghiêm của người quân nhân không cần giận cũng vẫn đầy uy nghiêm, không cần nói chuyện chỉ cần vừa đi vừa dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Oanh Oanh, người bình thường khi dưới ánh mắt này thường có cảm giác không rét mà run.

Đèn trước xe quân dụng sáng rõ nhưng chiếc Maybach rực rỡ lại quay lại, cửa xe hạ xuống Di Đóa nói với Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm, cậu xem đang là nửa đêm canh ba cũng không bắt được xe hay là tiễn vị.. này một đoạn coi như làm việc thiện được không?"

Đồng Nhất Niệm không trả lời nhẹ nhàng lắc đầu, hiểu rõ Di Đóa không thể nào có lòng tốt ấy được. Người luôn mồm không tha cho người khác như cô ấy chỉ sợ sẽ không nuốt trôi nổi cục tức cũ này, câu sau thể nào cũng là muốn chọc tức Oanh Oanh.

Quả nhiên là như vậy, Di Đóa nói: "Nhưng mà Niệm Niệm này, cô ấy chuyên nghiệp như vậy đứng ở chỗ này thì chẳng mấy chốc sẽ có đàn ông xếp hàng dài muốn đưa cô ấy về ấy chứ, tớ vẫn là không nên không biết ý như vậy làm người khác chú ý! Lần này tớ về thật đây, tạm biệt Niệm Niệm!"

Maybach lướt đi như gió nháy mắt chỉ còn nhìn thấy đèn đuôi xe, Đồng Nhất Niệm có chút mệt mỏi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt không buồn quan tâm Oanh Oanh ở ngoài mặt xám hay trắng nữa. Đối với cô thắng bại như thế này thật sự không còn ý nghĩa nữa.

Cô cho rằng anh đau lòng sau khi Như Kiều ra đi lẽ ra nên tìm một nơi để tưởng nhớ Như Kiều ví dụ như trước mộ cô ấy, nơi ở cũ của cô ấy, nơi chỉ thuộc về hai người.. ít nhất cũng phải uống rượu giải sầu mới đúng nào ngờ đâu lại đi tìm Oanh Oanh.

Hứ, đúng là hồng nhan tri kỷ, nên tìm một hồng nhan tri kỷ để tâm sự giãi bày

"Niệm nha đầu! Có câu nói hủy đi ba tòa miếu cũng không tệ bằng hủy đi một mối thân tình. Nếu như em sống hạnh phúc người làm anh trai anh đây cũng chúc phúc cho em nhưng tên họ Lục đó là cái thá gì chứ? Sao em còn luyến tiếc hắn?" – Thẩm Khang Kỳ vừa lái xe vừa không kìm nổi nói.

Ly hôn? Hình như cô cùng Lục Hướng Bắc đã từng nhắc đến vấn đề này

Cô mở mắt cười: "Lục Hướng Bắc vốn không là cái thá gì!"

Trong kính chiếu hậu có thể nhìn thấy Oanh Oanh bị bỏ rơi đang gọi điện thoại bên đường, đang gọi điện cho ai vậy? Mách với Lục Hướng Bắc sao? Không đúng, di động của Lục Hướng Bắc không phải luôn không gọi được sao?

"Ai đùa vớ em chứ! Đồ điên! Em nói xem bản thân em rút cuộc có dự định gì? Đợt nghỉ phép của anh ngắn không đến mấy ngày là phải trở về rồi, đừng giống như lúc nhỏ bị người khác bắt nạt chỉ biết trốn vào một chỗ khóc một mình!"

Dự định gì sao? Lại nhắm mắt, trong lòng hờ hững, môi hơi cong lên, giọng nói nũng nịu vẫn giống như lúc nhỏ: "Anh trai em định ngủ một giấc! Mau lái xe đi!"

"Nha đầu thối này!" – Biết cô không muốn nói nữa, Thẩm Khang Kỳ tăng tốc trong lòng cũng dần dần nguội đi. Giữa anh và cô càng lớn thì khoảng cách cũng càng lớn: "Đi đâu đây? Hay là về nhà anh đi!" – Anh hỏi.

"Đừng, muộn thế này rồi lại làm phiền bác trai và bác gái!" – Thẩm gia dù sao cũng không phải là nhà của cô

"Nha đầu này, càng ngày càng xa lạ rồi! Ba mẹ anh cũng xem tin tức rồi, biết em xảy ra chuyện còn lo lắng định chạy vào viện với em đấy anh khó khăn lăm mới khuyên được, em bây giờ đến có khi mẹ anh còn vui vẻ xuống bếp nấu canh cho em ấy chứ còn nói cái gì mà làm phiền!" – Thẩm Khang Kỳ ngày càng không vừa lòng sự khách sáo của Đồng Nhất Niệm.

Đồng Nhất Niệm nịnh nọt kéo áo khoác của Thẩm Khang Kỳ: "Em biết bác trai bác gái đều muốn tốt cho em, anh lại càng tốt với em nhưng vì là như vậy em mới không nhẫn tâm làm hai bác lo lắng cho mình! Em coi hai bác là người thân nên muốn hiếu thuận thật tốt thế mà còn bị anh mắng nữa!"

Thẩm Khang Kỳ bị âm thanh mềm mại của cô làm mềm lòng không giả vờ nữa cười nói: "Biết rồi thì tốt! Vậy thì bây giờ nói với anh muốn đi đâu đây?"

"Đi chung cư mới của em di!" – Còn có thể đi đâu chứ? Cũng không thể về lại nhà họ Đồng. Từ khi công trường xảy ra chuyện đến bây giờ người nhà họ Thẩm đều đã xem tin tức mà lo lắng cho cô, Lục Hướng Bắc đáng chết ít nhất cũng đã đến bệnh viện báo cáo thế mà ba cô vẫn không thấy bóng dáng đâu cả! Chỉ còn có căn hộ chung cư mới là nơi thuộc về cô.

"Thôi bỏ đi, vẫn là nên đi nhà cũ của em!" – Cô đột nhiên nhớ ra túi xách của mình đã mất rồi, chìa khóa cũng mất tích thì đến cửa cũng không mở được, nếu không muốn ngủ khách sạn thì chỉ có thể về căn nhà ba cô mua tặng làm quà kết hôn của cô với Lục Hướng Bắc thôi, căn nhà đó là khóa vân tay.

Đẩy cửa mở ra liền có một hơi thở quen thuộc bay đến trước mặt cô, nơi cô và Lục Hướng Bắc sống hai năm, chỗ nào cũng là dấu ấn của anh, trên tường có treo ảnh cưới của cô và anh.

Cô ép bản thân phải lờ đi, cười với Thẩm Khang Kỳ, đây là điều cô bắt buộc phải chịu đựng, học cách đối mặt, hàng ngày đều phải đối mặt với Lục Hướng Bắc ở công ty nếu chút việc này mà không chịu nổi thì cuộc sống sau này làm sao có thể sống được?

Đêm này là trải qua cùng với Thẩm Khang Kỳ còn nấu cho cô một bát mì trứng nóng hổi cho cô còn ép cô ăn hết đến tận đáy bát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi