NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC

Đồng Nhất Niệm cứ nhăn mặt mãi.

Thực ra cô biết Lục Hướng Bắc đang chọc cười cô nhưng cô sao có thể cười nổi?

Đồ má Lương gói cho cô để trong một túi to bị anh nhìn thấy liền nhấc lên xem: "Đây là cái gì?"

"Mau trả lại tôi, không được động vào!" – Cô sợ anh lại ném đậu sắt và khoai sấy bảo bối của cô đi.

Nhưng anh đã mở ra rồi còn nhìn thấy đậu sắt và khoai sấy được bọc gói đơn giản. Cô vội vàng: "Lục Hướng Bắc anh mà lại quăng đi thì tôi liều chết với anh!"

Anh cảm thấy buồn cười, lại muốn liều mạng với anh chỉ vì bọc đồ ăn vặt này sao? Anh bỏ vào miệng mình một hạt đậu sắt, vừa nếm thử liền thất thần.

Cô cười lạnh: "Không phải anh nói đây đều là thực phẩm rác rưởi sao, Lục tổng sao vẫn còn tự mình ăn?"

Anh lại lấy một hạt khác đưa đến miệng cô, trên hàng lông mày hiện rõ ý ung dung: "Em ý à giống hệt hạt đậu sắt này, nhỏ tý nhưng lại cứng muốn gãy răng!"

Cô sững người, anh lại nói cô giống như đậu sắt sao? Cô lại thấy anh còn.. hơn cả đậu sắt..

Một lúc sững người anh đã bỏ đậu sắt vào miệng cô, không thèm để ý phản ứng của cô bắt đầu lục xem những thứ khác, khi anh lấy ra mì kéo tay thì bỗng nhiên vui vẻ: "Bà xã, em thật sự là mang về cho anh sao?"

Đồng Nhất Niệm không biết nói gì trước biểu hiện này của anh, vẻ vui mừng như vậy tuyệt đối không phải là giả nhưng chẳng lẽ anh không nhìn ra là cô không muốn nói chuyện với anh sao? Anh cứ đứng ở đó tự nói tự nghe thế mà lại thấy vui vẻ chứ?

Nhìn thấy anh không nói chuyện, lấy đũa ra bắt đầu ăn mỳ như sắp chết đói. Cả bát mì kéo tay anh ăn chỉ ba phút đã xong cuối cùng còn như tìm lại được mùi vị của mì vậy..

Cô không tiếp tục nhìn tiếp được nữa, để tránh cho anh hiểu nhầm là mình vẫn còn quan tâm anh mới mang về bữa tối cho anh liền nhắc nhở anh: "Lục Hướng Bắc, anh ăn hết bữa khuya của tôi rồi đấy!"

"Hả.." - Anh có chút xấu hổ: "Mỳ này ngon quá nên không kìm được lòng.. Lục phu nhân có từng nghĩ đến việc học làm mì kéo này cho ông Lục ăn không?"

Chân cô đạp vội phanh xe, không được rồi, cô không chịu nổi con người này nữa rồi!

Xe vừa hay đã đến bên bờ sông, cô mở cửa xe đi xuống, cô cần phải hít thở khí sông, phải để đầu óc tỉnh táo hơn nếu không cô sẽ phát điên ném cái bình giữ ấm chứa canh gà kia lên đầu anh ta mất!

Cô biết anh nhất định sẽ cũng xuống theo vì thế khi anh khoác áo khoác lên người cô khi anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau cô không hề có kháng cự.

Dựa vào ngực anh, mệt mỏi và bất lực.

Môi anh dán lại gần, lưu luyến trên trán cô, nóng rát nhưng dịu dàng.

Cô vẫn không động đậy, nụ hôn đó lại giống như hâm nóng trái tim cô, nóng đến mức làm cô như muốn phát sốt, nước mắt không kìm chế được bỗng nhiên chảy ra. Cô đã ngày càng kiên cường hơn, một người trong hai năm này chưa từng rơi nước mắt trước mặt anh vậy mà mấy ngày này đã mấy lần mất kiểm soát rồi.

Anh từng nói anh hy vọng cô có thể đứng trước mặt anh mà muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười nhưng anh quan tâm đến nụ cười của cô đến nước mắt của cô sao? Anh quan tâm trong lòng cô nghĩ gì sao? Dù bây giờ cô buồn như vậy anh có nghĩ đến sao, tất cả những gì anh làm chỉ là thực hiện việc tiếp xúc thân thiết về thể xác với cô mà thôi..

Chỉ là cứng đờ để anh hôn, nụ hôn của anh liền di chuyển đến mặt cô, hôn thấy vị mặn chát làm cơ thể anh cuối cùng sững lại, dừng lại.

Vội vàng xoay người cô lại liền đối mặt với một gương mặt đầy nước mắt, ánh đèn từ phía bờ sông chiếu vào trong đôi mắt đen của anh, dịu dàng như pháo hoa đang nhảy nhót nhẹ nhàng xoa má cô, ngón tay gạt đi nước mắt trên mặt cô: "Niệm Niệm, em vẫn còn giận chuyện tối qua sao?"

Cô rơi nước mắt lắc đầu.

Vấn đề giữa bọn họ vốn không phải vấn đề của một ngày nào hay đêm nào đó..

Anh thở dài, ánh sáng phản chiếu trong mắt anh ngày càng trở nên do dự giống như pháo hoa tàn rơi xuống trong bóng đêm như những ánh bạc dần dần rơi xuống, hai tay anh giữ cổ cô nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình rồi lại cất lên câu nói đó: "Niệm Niệm, xin lỗi.."

Xin lỗi, xin lỗi, anh rút cục là muốn xin lỗi cô chuyện gì, anh có rõ không vậy?

Dựa vào ngực anh cô liên khóc thành tiếng: "Lục Hướng Bắc rốt cuộc phải như thế nào thì anh mới chịu buông tha cho tôi? Nếu như anh cảm thấy có lỗi với tôi thì hãy buông tha cho tôi đi được không?"

Ánh trăng trắng sáng, anh nhìn vần trăng đó rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Xin lỗi Niệm Niệm, anh không thể.."

"Tai sao?" – Cô có một loại cảm giác tuyệt vọng liền ngẩng đầu nước mắt mờ mịt.

"Bởi vì.. anh yêu em.."

Đây là lần thứ hai cô nghe thấy anh nói câu này nhưng cô không thể vui nổi, đây không phải là yêu.. Cô có cảm giác như vậy.

Yêu một người không phải giống như anh bây giờ..

Cô cảm thấy bản thân giống như một con côn trùng đáng thương bị mắc vào lưới nhện dù có giằng co thế nào cũng không thoát được sự ràng buộc của tấm lưới nhện đó chỉ có thể chờ đợi con nhện đến ăn thịt cô, uống máu cô mà thôi..

"Niệm Niệm, anh làm không tốt em có thể giận anh, có thể nói với anh nhưng không được nói hai từ ly hôn này nữa, anh sẽ rất buồn biết không?" – Anh cúi đầu hôn lên nước mắt trong mắt cô.

"Nhưng tôi không yêu anh!" – Cô chỉ có thể nói như vậy..

Môi anh dừng lại sau đó lại tiếp tục rồi thì thầm nói với cô: "Anh biết.."

"Lục Hướng Bắc, tôi hối hận rồi còn không được sao? Lục Hướng Bắc, anh có thể một lần tử tế nghe tôi nói mà không giờ trò lưu manh được không hả?"

Anh cuối cùng cũng dừng lại: "Được, em có thể nói anh nghe thì anh rất vui."

Cô xoay người lại đối mặt với một vùng rộng lớn mơ hồ: "Lục Hướng Bắc, anh cũng biết tôi lấy anh không phải vì yêu anh mà là vì muốn rời khỏi nhà thôi

" Đúng, anh biết. "– Anh chỉnh lại áo khoác ngoài của cô.

" Nhưng bây giờ tôi thay đổi ý định rồi, tôi muốn lấy một người mà tôi yêu và người đó cũng yêu tôi, chúng tôi sẽ xây dựng một gia đình thật sự, sẽ sinh một hoặc vài đứa trẻ hoạt bát mạnh khỏe, chúng tôi cùng chung sống thật hạnh phúc với nhau. "

Anh rất lâu không nói gì.

Đồng Nhất Niệm không biết anh làm sao liền quay người lại nhìn thấy anh đang đứng một cách ủy khuất.

" Bọn em hạnh phúc thế còn anh thì sao đây? "– Biểu cảm của anh giống như một đứa trẻ bị bỏ quên vậy..

Cô không thể ngờ có thể nhìn thấy Lục Hướng Bắc một người luôn lạnh lùng xa cách vậy mà lại có biểu cảm như vậy, anh đúng là một diễn viên xuất sắc, diễn gì cũng giống như thật vậy..

Thôi được, hôm nay cô đành nhẫn nại nói chuyện với anh vậy:" Lục Hướng Bắc, rồi anh cũng sẽ gặp được người anh thật sự yêu, người đó sẽ tự tay làm cho anh món mì mà anh thích ăn.

"Nhưng người anh muốn là em, anh muốn ăn mì chính tay em làm."

"Lục Hướng Bắc, cô có cảm giác không thể nào nói rõ ràng được, hoặc có thể lần thử giao tiếp với Lục Hướng Bắc này lại là một lần thất bại, con người này căn bản là không thể giao tiếp được! Cô hít sâu, gặng hỏi:" Anh vừa nói yêu tôi đúng không? "

" Đúng! "- Anh gật đầu không chút do dự.

" Có một kiểu tình yêu gọi là buông tha, anh có biết không? Buông tha cho tôi đi thì tôi sẽ hạnh phúc, lẽ nào anh không thể hoàn thành tâm nguyện này của tôi sao? "

Anh nhíu mày:" Anh chỉ biết rằng, người phụ nữ của anh thì chỉ có anh mới có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy được, để vào tay người khác anh không thể nào an tâm được! "

Cô không nói gì nữa, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa.

Thấy cô như vậy, anh nhăn mày:" Đồng Nhất Niệm, có phải em đã tìm được người em yêu và cũng yêu em kia rồi? "

Cô có chút bất ngờ, có thể chỉ có như vậy mới có thể làm anh chết tâm được, cô gật đầu coi như thừa nhận.

" Người đó là ai? "– Giọng điệu của anh rõ ràng đã mất đi sự hòa nhã.

Cô không nói gì, trong lòng suy nghĩ nên lấy ai làm bia đỡ thì tốt đây.

" Là Thẩm Khang Kỳ sao? "– Anh đưa cho cô một cái tên..

Xin lỗi Khang Kỳ, tạm thời cho em mượn anh một chút..

" Đúng vậy! "– Cô gật đầu thừa nhận.

" Thẩm Khang Kỳ cũng không được! Anh cho em biết, Đồng Nhất Niệm, nếu như em dám cắm sừng lên đầu anh thì em cứ thử xem! "– Anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào xe, lần này đổi thành anh lái xe.

Hứ, thế thì không biết cô bị cắm bao nhiêu cái sừng rồi ý chứ? Lạnh lùng hắng giọng:" Cắm sừng cho anh thì sao chứ, cắm cũng đã cắm rồi! "

Đây liệu có phải là cách không? Không một người đàn ông nào có thể chịu được vợ mình hồng hạnh vượt tường cả?

Nhưng anh lại quá thông minh..

" Đã sao? Cũng chưa chắc! Đồng Nhất Niệm em không phải là loại người đó! Nhưng sau này em cũng nên tự cảnh báo cho bản thân đi! "

Cô cảm thấy bản thân mình như bị dội một thùng nước lạnh từ đầu đến chân..

Di động trong túi bỗng reo lên là có tin nhắn đến. Cô lấy ra xem, là tin nhắn Thẩm Khang Kỳ gửi đến: Niệm nha đầu, gần đây có khỏe không? Sao không thấy gọi điện cho anh? Nhận được nhiệm vụ mới phải đi cứu trợ luc lụt có lẽ sẽ mất một thời gian không thể gọi điện được đâu.

Đồng Nhất Niệm trả lời tin nhắn: Em rất tốt, anh hãy bảo trọng.

Lục Hướng Bắc cũng ngoái đầu lại nhìn:" Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến! Nhìn bộ dạng tươi cười của em kìa, cũng không biết anh ta nói được lời ngon tiếng ngọt gì nữa! "

Đồng Nhất Niệm trừng mắt nhìn anh:" Lục Hướng Bắc, anh có biết tình yêu là gì sao, đây mới thật sự là yêu một người, yêu một người chính là luôn mong nhớ về người đó lại cũng lo lắng người đó lại cũng quá nhớ mong mình, vì thế nên dù thế nào cũng phải nói với đối phương một tiếng, tình yêu thật sự không phải là dùng lời ngon tiếng ngọt mà là dùng những lời nói chân thành nhất để truyền tải tình cảm chân thật của mình. "

Anh hừ một tiếng:" Theo anh thấy, tình yêu thật sự không phải là lời ngon tiếng ngọt cũng không phải là mấy lời vô dụng đó mà chính là phải thật sự giành giật được! "

"..."

– Không cách nào hiểu nhau được, lại không còn gì có thể nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi