NHẤT NIỆM



Trong phòng VIP Thiên Tự, sau khi đã cơm no rượu say, cả đám người lại ngồi lên sofa. Người quản lý phụ trách biết sở thích của mấy cậu chủ này nên đã chuẩn bị sẵn mấy em gái chăm sóc từ lâu. Vì men rượu, ai nấy đều ôm ấp chơi bời rất hăng. Danh sách chọn bài hát bị quăng bừa qua một bên, không còn tiếng nhạc nền kích thích nhiệt tình, ai còn lòng dạ mà hát hò.

Cô gái nằm nhoài trước ngực Minh Thành Hữu cùng lắm chỉ ngoài hai mươi, nói chất giọng Giang Nam dẻo kẹo, lại còn thích kéo dài âm cuối: "Tam thiếu, Tam thiếu...".

Huống Dịch ngồi bên chịu không nổi, chỉ tay vào tai: "Mẹ kiếp, xương cốt mềm nhũn cả rồi".

Minh Thành Hữu tự động nhấp một ngụm rượu, tầm mắt dừng lại trên lồng ngực đang được một đôi tay ngọc ngà, thon gọn vuốt ve của Huống Dịch: "Xoa cái kiểu đó bông cũng phải cứng lên".

Vừa dứt lời, xung quanh cười rộ lên. Cô gái vùi mặt vào cổ Huống Dịch có vẻ ngượng ngùng, mái đầu tỉa tém ra sức nhào vào lòng cậu ta: "Dịch thiếu, cậu nghe xem, nghe xem...".

"Đừng..." Huống Dịch tươi cười dùng cánh tay ôm chặt lấy bả vai cô gái. Kể ra cũng buồn cười, một người đàn ông cao to như cậu ta trời không sợ, đất không sợ lại sợ nhất là máu buồn: "Còn quậy nữa, coi chừng anh xử em ngay tại đây đó".

"Ê..." Cậu ta thấy Minh Thành Hữu hờ hững, tự dưng khó chịu bèn ra hiệu bằng ánh mắt cho cô gái Giang Nam kia: "Em xưng hô vậy không được đâu, xa lạ quá, phải gọi thêm mấy tiếng ngọt ngào vào".

"Thế ạ?" Cô ta vòng hai tay níu lấy vai Minh Thành Hữu, ghé gương mặt xinh xắn tới trước: "Anh trai, anh trai tốt...". Cánh tay bám chặt tới mức anh gần như khó thở. Ánh đèn màu sắc hữu tình lửng lơ trên đầu người đàn ông. Mượn hơi rượu thanh mát phả ra từ bờ môi, cô gái tỉ mỉ quan sát khuôn mặt trước mắt. Người đàn ông này quả thật không phụ danh tiếng, đẹp tới nỗi những từ như gợi cảm, quyến rũ đều không đủ hình dung. Chẳng trách bên ngoài luôn có lời đồn, muốn câu được trái tim Minh Thành Hữu không dễ vì đã là một cực phẩm thì rất khó nhìn trúng thứ gì dưới đẳng cấp của mình. Nhưng vẻ đẹp này biết đi đâu mới có thể tìm được?

Minh Thành Hữu khẽ nhắm mắt lại, miệng dường như đang nhẩm lại hai chữ "anh trai". Anh nhớ lại hai chữ còn lưu lại vết tích trên chiếc gương trong phòng tắm, ngoằn ngoèo mơ hồ nhưng thực sự đã từng tồn tại.

"Có biết anh em giỏi nhất việc gì không?" Huống Dịch ngồi cạnh không ngừng đổ thêm dầu vào lửa.


"Dáng nhảy của anh ấy đẹp số một. Chỉ cần đứng sát vào lưng em, đảm bảo em sẽ mất hồn mất vía tới mức đứng không vững."

"Thật ư? Anh trai, anh biết nhảy? Nhảy một đoạn đi!"

Lòng bàn tay Minh Thành Hữu áp sát hông người con gái nhưng anh chỉ cười, lấy ngón tay khẽ chỉ vào Huống Dịch.

Phó Nhiễm trở lại phòng ngủ, khóa trái cửa lại. Cô sợ bị Lý Vận Linh phát hiện ra. Sau khi cầm di động để trên tủ đầu giường lên, cô lập tức mở cửa sổ sát sàn, đi ra ngoài ban công, ngón tay lục ra số điện thoại vốn không quen thuộc đó.

Nhạc chờ là một khúc nhạc La tinh tràn trề nhiệt tình.

Tiếng ồn ào và âm nhạc trong phòng bao đã nhấn chìm tiếng chuông nhỏ bé ấy. Cô gái kia theo đà ngồi lên đùi Minh Thành Hữu, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng thăm dò phía dưới vạt váy của cô ta với vẻ hững hờ.

"Muốn xem anh nhảy à? Em có biết dáng nhảy của anh lúc nào là đẹp nhất không?"

Cô gái vừa ăn vừa cười, còn không ngừng tạo ra sự mờ ám. Cô ta đổ người, nhìn về phía gò má anh, ánh mắt vô thức liếc ra phía cửa, đôi môi hồng khẽ dẩu lên, rõ ràng đã nhìn thấy sự thiếu thiện chí trong mắt đối phương bèn bĩu môi: "Người này là ai vậy? Hung dữ chết đi được!".

Minh Thành Hữu nhìn về phía có âm thanh, thấy Thẩm Ninh sắc mặt nhợt nhạt, đang đứng trước cánh cửa phòng bao chẳng biết đã bị đẩy ra từ lúc nào, ánh mắt lạnh lẽo tổn thương, cứ nhìn anh chằm chằm.

Phó Nhiễm cầm chắc điện thoại, sau khi ngắt máy lại gọi thêm lần nữa, vẫn không ai nghe.

Ngoài cửa vọng vào tiếng của quản gia Tiêu: "Thiếu phu nhân, phu nhân bảo cô qua".


"À, vâng." Phó Nhiễm gấp gáp đáp lại. Sợ Lý Vận Linh chờ đợi sốt ruột, cô chỉ còn cách nhắn tin cho Minh Thành Hữu. Nội dung tin nhắn cực kỳ rõ ràng: Có biến, về gấp!

Cái bóng cao lớn của người đàn ông nhanh chóng đi xuyên qua hành lang. So với những bước chân hỗn loạn, vồn vập sau lưng, dáng hình anh khá bình tĩnh, chỉ có điều sự phẫn nộ đang ẩn chứa nơi đáy mắt. Đôi mắt hẹp dài yêu nghiệt đó sắc lẹm đến ghê người. Trong đại sảnh Mê Tính, nền nhà lát gạch được cắt đều tăm tắp, bóng lộn có thể soi gương. Thẩm Ninh chạy bước nhỏ lên trước, ôm chặt lấy cánh tay trái của Minh Thành Hữu.

"Thành Hữu, em biết sai rồi, anh đừng giận!"

Người đàn ông dừng bước, khóe môi cong lên một nụ cười thấp thoáng, ánh mắt rủ xuống đôi tay đang bám riết lấy anh của Thẩm Ninh.

"Em sai chỗ nào?"

"Em... Em không nên tự tiện ra tìm anh." Cho dù biết sai, ngữ khí vẫn còn vương chút ấm ức.

"Thẩm Ninh, làm sao em biết anh đang ở đây?" Lúc ra khỏi nhà, Minh Thành Hữu không hề tiết lộ hành tung với bất kỳ ai.

Thẩm Ninh luống cuống rút di dộng của mình từ trong túi xách ra. Sau một hồi lục lọi, cô ta giơ ra trước mặt Minh Thành Hữu: "Có người nhắn tin nói với em. Thành Hữu, anh đừng giận, em...". Nghĩ tới đứa con gái lúc trước bám dính vào người Minh Thành Hữu như rắn nước, Thẩm Ninh cắn chặt môi, lại muốn khóc.

"Nuốt nước mắt vào, nói rõ ràng sự tình đi đã."

Thẩm Ninh thút thít: "Em cũng không biết, lúc nhận được tin nhắn đầu em bốc hỏa, em không nghĩ nhiều...".


"Đầu bốc hỏa thế là em tới đây để xả chứ gì?" Cơn giận của Minh Thành Hữu lúc ẩn lúc hiện. Ban nãy trong phòng bao bị Thẩm Ninh náo loạn, đám Huống Dịch đã người nào người nấy giải tán hết rồi.

"Em về trước đi."

"Thành Hữu, em thật sự không cố ý..."

"Thẩm Ninh, em có từng nghĩ xem ai nhắn cho em tin đó không?"

"Em không biết."

Minh Thành Hữu sải bước rời đi: "Em nghĩ kỹ xem".

Nhân viên phục vụ bưng đĩa đi ngang qua đại sảnh, bên trên bày ba chai Hennessy cao cấp. Cậu ta khom lưng cúi chào: "Tam thiếu".

Thẩm Ninh nhìn theo bóng lưng kiên định của Minh Thành Hữu, gấp gáp bước lên định kéo tay anh. Minh Thành Hữu cố tình huých một cái vào hông người phục vụ. Chiếc khay trong tay đối phương rơi xuống đất, những mảnh thủy tinh vụn vỡ rơi xuống bên cạnh chân Thẩm Ninh. Cô hoảng hốt dừng bước. Minh Thành Hữu tỏ vẻ bực bội: "Em gây chuyện đủ chưa?".

Lúc rời đi, anh lại nói một câu với nhân viên phục vụ: "Tính hết những thứ này vào hóa đơn của tôi".

Thần sắc của Lý Vận Linh rất tốt, xem xong phim còn nằng nặc kéo Phó Nhiễm ra phòng khách uống trà. Minh Thành Hữu giận dữ quay về nhà, bước vào phòng khách vừa hay nhìn thấy Lý Vận Linh và Phó Nhiễm nói cười vui vẻ. Cô dáng vẻ ngoan ngoãn, nhìn thấy anh sững sờ giây lát rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh đã về".

"Cái thằng chết giẫm này, đi đâu chơi bây giờ mới về?"

Phó Nhiễm kín đáo đánh mắt về phía Lý Vận Linh. Trước đó rõ ràng cô đã nói công ty Minh Thành Hữu có chuyện, sợ anh nói lộ, cô bèn cướp lời trước: "Chẳng phải anh đã nói có bận mấy cũng sẽ về nhà ăn tối ư?".

Bờ môi Lý Vận Linh ngậm một nụ cười, giơ tay ra hiệu cho Minh Thành Hữu ngồi xuống bên cạnh.


"Khắp người toàn mùi rượu, chẳng biết đường ở nhà với Tiểu Nhiễm."

Minh Thành Hữu day nhẹ đầu mày.

"Mẹ, con có việc, mẹ qua khi nào vậy?"

"Qua từ sớm rồi, cũng may có Tiểu Nhiễm xem cùng mẹ hai bộ phim."

"Vậy ư?" Tầm mắt Minh Thành Hữu xuyên qua gò má Lý Vận Linh, nhìn thẳng về phía Phó Nhiễm. Cô chỉ cho rằng mình giúp anh tránh được việc bị Lý Vận Linh ép hỏi, thậm chí còn cho rằng cô và anh phối hợp diễn màn kịch này không một kẽ hở.

Minh Thành Hữu nói chuyện với Lý Vận Linh một lát, khi thấy cũng đã muộn mới ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.

Phó Nhiễm ngồi bên mép giường đọc sách một lát. Minh Thành Hữu rút di động ra, lúc ấy mới nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ, thời gian hiển thị đúng vào lúc Thẩm Ninh xông vào phòng bao. Anh đứng thẳng người trước giường. Lý Vận Linh tới biệt thự từ sớm, nếu Phó Nhiễm thật sự muốn thông báo cho anh hoàn toàn có thể chọn một thời gian thích hợp, lẽ nào lại trùng hợp đến vậy?

Vì ngồi xoay lưng về phía anh, lại đang chăm chú đọc sách, thế nên Phó Nhiễm không phát hiện ra sự khác thường trong đôi mắt đen sâu hút của người đàn ông. Anh cởi bỏ hai cúc áo, vòng qua đuôi giường, ngồi yên xuống bên cạnh Phó Nhiễm. Ga giường đột ngột lún xuống tạo cho người ta cảm giác hẫng như đang bước bên bờ vực rồi đột ngột rơi xuống nước. Phó Nhiễm lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong đôi mắt đen đó của Minh Thành Hữu sáng rực một màu như hoa đào.

"Sao tôi gọi điện anh không nghe máy?"

"À, đúng lúc đó dở việc." Minh Thành Hữu tỏ ra thản nhiên, vẻ mặt không chút biến động. Anh rút từ trong túi ra một chiếc thẻ viền nạm vàng đưa cho Phó Nhiễm: "Đây là thẻ vàng VIP của Mê Tính, tặng cho cô, rảnh thì đưa bạn bè qua chơi".

Phó Nhiễm giơ tay ra nhưng hình như lại bắt được ý đồ không tốt trên gương mặt người đàn ông. Khi cô nhìn kỹ lại chỉ thấy bờ môi anh khẽ cong lên, nụ cười muốn gây ra bao nhiêu tai họa cũng đủ.

Hết chương 9


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi