NHẤT NIỆM



Minh Tranh im lặng đứng bên, La Văn Anh mỉm cười đáp lại ý xin lỗi của Lý Vận Linh, dường như hoàn toàn không để bụng chuyện này.

"Thành Hữu, không ra thể thống gì cả!" Minh Vân Phong quát lớn, trừng mắt với anh.

Minh Thành Hữu khẽ cong môi, không biết đó là nụ cười mỉm nhẹ nhàng hay chỉ là một nụ cười chế giễu: "Bố, anh cả kể hết với con rồi. Ban đầu bố có ý để anh ấy lấy Phó Nhiễm. Chỉ có điều anh ấy chê nhà họ Phó không xứng nên mới đẩy cho con. Giờ thì hay rồi, còn giả vờ nhung nhớ nông nỗi gì?".

Thì ra anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, chỉ đợi thời cơ trả lại một lần bẽ bàng cho Minh Tranh.

Phó Nhiễm kẹp ở giữa, khó xử vô cùng. Đây đâu chỉ là lần đầu tiên cô bị dồn vào một khe hẹp, nhưng chung quy vẫn chẳng học được cách vẹn cả đôi đường.

Minh Thành Hữu dĩ nhiên sẽ không ở lại đây cùng họ. Minh Vân Phong nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, Phó Nhiễm bị anh nắm chặt cổ tay, cưỡng chế lôi ra ngoài. Tối nay cô đã đặc biệt đi một đôi giày cao gót màu vàng sáng, cả đại sảnh rộng lớn chỉ còn những tiếng đế giày nện xuống sàn giòn tan lanh lảnh. Phó Nhiễm lập tức bị đẩy vào trong thang máy, cô giằng ra, trên tấm gương trong thang máy xuất hiện một gương mặt giận dữ khó tan: "Minh Thành Hữu, anh cố tình bắt tôi đến sớm phải không?".

Minh Thành Hữu uể oải vắt chân phải ra trước chân trái, lười biếng dựa vào tường, mắt nhìn chằm chằm từng con số đang không ngừng giảm xuống. Sắc mặt anh đã sớm trở lại vẻ bắng nhắng thường ngày: "Đừng có đổ oan cho tôi, giờ đó đích thực là anh cả hẹn tôi".

"Giờ thì hay rồi, bị anh phá bĩnh, chưa biết chừng chuyện lần này thật sự đổ bể."


"Vậy thì càng tốt, ban nãy cô trốn bên cạnh tôi chắc đang âm thầm vỗ tay trong bụng thì có."

"Tôi không bỉ ổi như anh!" Phó Nhiễm tức suýt tắt thở, khẩu khí bất giác trở nên rắn rỏi.

"Ồ." Minh Thành Hữu đứng thẳng dậy, một tay chống lên bức tường bên cạnh: "Sao cô không nhìn ra chính anh cả cũng đang cố ý. Tôi làm ầm ĩ như vậy vừa hay hợp với ý anh ấy. Anh ấy chỉ cần chịu chút tiếng xấu là có thể thoái thác chuyện này". Minh Thành Hữu chỉ tay vào Phó Nhiễm: "Cô ấy, không biết suy nghĩ cho chín chắn lên, bị người ta lừa rồi còn không biết".

Phó Nhiễm đang đứng thẳng trước mặt anh, tận mắt thấy rõ nụ cười nơi đáy mắt Minh Thành Hữu như cháy rực lên lấp lánh. Bờ môi anh cong lên một vẻ quyến rũ, mê hoặc chúng sinh, in bóng lên tấm gương, mỗi một động tác nhỏ đều được tôn lên và phóng to một cách hoàn hảo. Cổ họng Phó Nhiễm đau đớn bỏng rát như bị thiêu đốt, cô thử ho khẽ: "Cả hai người đều chẳng có gì tốt đẹp cả".

Một người rắp tâm kéo cô vào bẫy, còn người kia thì thuận nước đẩy thuyền, đứng ngoài bồi thêm một cú đá.

Cánh cửa thang máy đột nhiên mở ra, không gian bé hẹp trong phút chốc đông đúc hẳn lên. Phó Nhiễm sải bước tiến thẳng ra sảnh lớn ở tầng trệt, người cô vừa đi qua cánh cửa xoay thì cánh tay bị người đàn ông đuổi kịp phía sau giữ chặt lại: "Cô đi đâu vậy?".

"Về nhà!"

"Đi, tôi đưa cô đi ăn chút gì."


Phó Nhiễm tách từng ngón tay đang nắm chặt cổ tay cô của Minh Thành Hữu ra: "Bây giờ tôi nuốt không trôi thứ gì hết".

"Cô chỉ cần đứng đó, không cần nói một câu nào cũng đã phá hỏng chuyện của người ta rồi, tôi nên chúc mừng đạo cụ sống này một bữa."

Cánh tay lại bị giữ chặt. Phó Nhiễm tức không thể đánh nhau luôn một trận. Cô thật sự chưa từng gặp gã đàn ông nào xấu xa như vậy. Cho dù trước kia cô chỉ sống trong một con hẻm nhỏ bé, chật chội, u ám thì đám du côn đầu đường xó chợ trong đó cũng không giỏi đả kích người khác như Minh Thành Hữu. Rõ ràng tối nay Phó Nhiễm chưa nói một chữ nào, nhưng người ngoài nhìn vào thì cả câu chuyện lại vì cô mà nổi cơn sóng gió. Cô phẫn nộ hất tay ra, chẳng biết mu bàn tay bị đập vào chỗ nào mà vang lên một tiếng rất lớn hệt như vừa tát vào mặt ai đó vậy.

Cô ráo riết tiến thẳng, không buồn quay đầu. Tiếng bước chân phía sau cũng bám theo rất sát. Bả vai sau khi bị giữ chặt thì bị xoay ngược lại đằng sau bằng một lực rất mạnh. Minh Thành Hữu ấn chặt tay lên gáy. Ban nãy trong đôi mắt còn lấp lánh nụ cười giờ hoàn toàn vỡ vụn, chỉ còn lại băng giá. Thứ duy nhất có thể nhìn thấy nơi đáy mắt sâu hút là u ám. Anh kéo Phó Nhiễm qua một bên, trong lúc đó cũng buông thõng tay xuống. Phó Nhiễm nhìn thấy một vết hằn đỏ rất lớn nổi bật trên làn da màu đồng nơi gáy anh. Bấy giờ cô mới cảm nhận được cơn đau nơi mu bàn tay: "Thả ra, buông tay, anh định đưa tôi đi đâu?".

Phó Nhiễm một lần nữa bị lôi kéo trở lại khách sạn Hi Vân, giám đốc đại sảnh vồn vã tới đón tiếp: "Tam thiếu".

"Đặt cho tôi một bàn ở đây."

"Việc này..." Vị giám đốc rõ ràng không ngờ Minh Thành Hữu lại đưa ra đề nghị ấy: "Tam thiếu, ngoại trừ tầng thượng thì tầng 28 vẫn còn phòng VIP".

"Nói nhiều lời làm gì, tôi bảo anh sắp xếp ở đây, không nghe thấy à?"


Vị giám đốc trông thấy sắc mặt Tam thiếu không được vui, cho dù quy tắc bày ra trước mặt nhưng cũng đành phá lệ cho vị "thái tử" này thôi: "Tam thiếu, xin đợi một chút, tôi lập tức sai người đi làm".

Còn Phó Nhiễm thì chỉ cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu.

Cả một sảnh lớn vốn dĩ dùng làm nơi đón tiếp nhất quyết bị anh ép phải đặt một bàn tròn. May mà chỗ này đủ rộng, đủ thông thoáng. Nhưng những người bước qua cửa lớn đều không nén nổi tò mò liếc về phía họ. Minh Thành Hữu còn bướng bỉnh gọi một bàn thức ăn, toàn bộ bàn ăn thế là đã đầy đủ.

Sau lưng Phó Nhiễm có hai nhân viên đang đứng. Bản thân Minh Thành Hữu ăn rất ít, chỉ ra sức gắp thức ăn vào bát cho cô. Nhưng cô nào có nuốt trôi. Ngồi cùng bàn với người đàn ông này, lúc nào cũng phải đề phòng để không bị anh ám hại.

Giữa bữa cơm, Minh Thành Hữu bỗng gọi hết cuộc điện thoại này tới cuộc điện thoại khác. Chẳng bao lâu sau, Huống Tử đã ôm theo một người đẹp, vội vàng có mặt.

Chiếc bàn quá rộng, có tới đây đến hai mươi người cũng không thành vấn đề. Phó Nhiễm trước sau đã đếm đủ, tổng cộng Minh Thành Hữu đã gọi tám nam tám nữ. Nếu nói đây là một buổi tụ tập bạn bè cũng chẳng có gì kỳ lạ. Những người có mặt nói cười vui vẻ thoải mái, nhưng một miếng cơm cũng không ăn, một ngụm rượu cũng không nhấp. Minh Thành Hữu đã đắp chiếc bát bên cạnh Phó Nhiễm lên cao như núi rồi: "Ăn đi chứ, gầy đét như khỉ thế kia. Cô tự thấy gầy như thế là đẹp, nhưng tôi sợ đập vào cô rồi đau điếng người".

"Ôi ôi, Tam thiếu thương vợ quá đi thôi..."

Minh Thành Hữu nghiêng nửa khuôn mặt sang nhìn cô. Phó Nhiễm cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, bèn thẳng thừng đặt đũa xuống: "Tôi ăn no rồi".

"Vậy được, chúng ta lên gác, chưa biết chừng lại vừa kịp nghe được họ bàn chuyện cưới xin."

Phó Nhiễm mất hết hứng thú: "Tôi muốn về nhà".


Minh Thành Hữu gắp một miếng cá rô bỏ vào bát cô, ghé sát người qua áp môi bên tai Phó Nhiễm: "Nếu tôi là cô, tôi thà ngồi đây rồi chết vì no còn hơn tới đó góp vui". Sau khi rướn môi lên anh lùi người ra, giọng cũng lớn hơn: "Ăn đi, ăn nhiều một chút".

Tám cô gái kia còn tưởng cô là người có phúc mà không biết hưởng. Huống Tử nhân lúc châm thuốc lá cho Minh Thành Hữu, tranh thủ thì thầm: "Cô ấy đắc tội gì với anh vậy?".

Minh Thành Hữu bật cười, điếu thuốc kẹp trên ngón tay xoay một vòng điệu nghệ: "Cậu không hiểu đâu".

Một đoàn người từ căn phòng trên tầng thượng rời đi. Khi đi ngang qua đại sảnh, họ nghe thấy những tiếng ầm ĩ không hợp tai cho lắm, cả một bàn ăn chỉ có mình Phó Nhiễm đang động đũa. Minh Vân Phong tái mặt, Lý Vận Linh có vẻ như đang đi bên cạnh khuyên nhủ ông đừng kích động, sắc mặt của phu nhân nhà họ La cũng chẳng khá khẩm gì. Phó Nhiễm ngước mắt lên, vừa hay chạm phải bóng Minh Tranh đi chậm lại phía sau. Một cánh tay của La Văn Anh đang khoác vào tay Minh Tranh.

Minh Tranh rõ ràng cũng phát hiện ra Minh Thành Hữu ở phía này. Tầm nhìn của anh ấy lướt nhanh một vòng qua đám người, thậm chí còn không dừng lại trên gương mặt Phó Nhiễm dù chỉ một giây.

Lúc tan tiệc, Phó Nhiễm no đến độ chỉ chực nôn. Huống Tử dẫn đám người kia ầm ĩ ra về trước. Minh Thành Hữu nhấp khẽ một ngụm rượu vang, hơi thở phả lên mặt cô cũng mang theo hương rượu nồng nàn: "Xem ra, chuyện đính hôn kia là ván đã đóng thuyền rồi. Anh cả thật là... món nào cũng nuốt được!".

Phó Nhiễm lúc này không nghe nổi bất kỳ từ ngữ gì liên quan đến ăn uống nữa. Cô bịt miệng: "Anh đừng nói nữa, cẩn thận tôi nôn đầy ra người anh đấy".

"Cô thử xem?" Minh Thành Hữu còn tưởng Phó Nhiễm vẫn đang khó chịu trong lòng, cố tình nói mấy câu khiến anh cảm thấy ghê tởm.

Phó Nhiễm nghe xong, quả thật buông tay xuống. Sắc mặt Minh Thành Hữu hơi thay đổi, anh lấy lòng bàn tay đẩy khẽ vào đầu cô: "Cô dám nôn, tôi sẽ bày ra những trò ghê tởm hơn để trị cô. Đi thôi, về nhà ngủ!".

Hết chương 25


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi