NHẤT NIỆM



Minh Thành Hữu bước ngược ánh sáng vào trong phòng khách, phía sau là một cái bóng nhỏ nhắn khác, hóa ra là La Văn Anh.

"Mẹ, có chuyện gì mà phải gọi tới tận văn phòng con thế, con đang họp." Minh Thành Hữu tự động đi về phía Phó Nhiễm, để lại La Văn Anh phía sau: "Vừa hay trên đường đến đây con gặp chị dâu. Sao, đang mở cuộc họp gia đình ạ?".

Anh vừa cười vừa nói ngồi xuống bên cạnh Phó Nhiễm. Lý Vận Linh âm thầm trừng mắt nhìn anh, sắc mặt muốn dữ bao nhiêu có bấy nhiêu.

Minh Thành Hữu giấu được ai chứ sao giấu được bà. Bức ảnh đó rõ ràng đã phải bị đốt sau khi bà tới Y Vân Thủ Phủ rồi. Cả góc độ và thời gian, bà chỉ liếc qua một cái đã rõ rành rành.

"Bác trai, bác gái, mấy hôm trước con có tới Vân Nam công tác, mang về một ít đặc sản. Nghĩ tới mấy hôm nữa trời trở lạnh, hôm nay tiện dịp ngang qua bàn chuyện này thì con mang đến luôn."

Quản gia Tiêu bước lên trước nhận quà. Lý Vận Linh cũng đứng dậy dắt cô ấy ngồi xuống bên cạnh Minh Tranh. Sắc mặt Minh Vân Phong bấy giờ mới dịu đi một chút: "Văn Anh, bố mẹ con gần đây vẫn khỏe chứ?".

"Cảm ơn bác trai đã quan tâm, bố mẹ con đều khỏe ạ."

Minh Tranh thấy cô ấy đi đến, bèn đưa tay dẫn cô ấy tới bên cạnh một cách tự nhiên. La Văn Anh nhân cơ hội ấy khoác chặt lấy cánh tay anh ấy.

"Sao em qua đây mà không gọi điện thoại trước?" Minh Tranh vẫn nói bằng giọng lạnh lùng như mọi khi. Lý Vận Linh quay về chỗ đánh mắt ra hiệu với Minh Thành Hữu, tỏ ý bảo anh hãy nhắc đến chuyện bức ảnh. Gặp dịp La Văn Anh đang có mặt ở đây, làm gì có cô gái nào chịu được chứ?

Nhưng Minh Thành Hữu lại tảng lờ như không nhìn thấy. Anh đưa tay xoa nhẹ đầu Phó Nhiễm: "Sao em lại ở đây?".


Chưa đợi cô lên tiếng, Lý Vận Linh đã cướp lời: "Bố con tìm Minh Tranh và Tiểu Nhiễm, có chuyện phải hỏi cho rõ ràng".

La Văn Anh nhìn một nửa gương mặt lạnh như băng của Minh Tranh rồi lại nhìn qua nhìn lại Phó Nhiễm và anh ấy. Cô ấy không lên tiếng hỏi, chỉ để mặc cho anh ấy nắm chặt tay mình.

Minh Vân Phong mượn cớ đổi chủ đề. Minh Thành Hữu nhân lúc La Văn Anh nói chuyện bèn lẳng lặng rút bức ảnh trên mặt bàn đi, nhét cả phong bì và tờ giấy A4 vào trong tay Phó Nhiễm: "Đồ của mình, cất cẩn thận chứ".

Minh Vân Phong cảm thấy kỳ lạ trong lòng. Thằng nhóc này đổi tính đổi nết rồi sao? Nhìn thấy bức ảnh đó mà vẫn kiềm chế được cơn giận. Ông cảm thấy ấm lòng, quả nhiên là trưởng thành hơn rồi, hiếm khi nó biết hiểu đại cục.

Phó Nhiễm nắm chặt phong bì trong tay, móng tay ghim vào giấy để lộ những nếp gấp.

"Văn Anh, ban nãy bác và Minh Tranh đã bàn bạc, muốn làm lễ đính hôn cho hai đứa trước, con thấy sao?"

La Văn Anh cắt một mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, nhuộm thành màu hạt dẻ. Tính tình cô ấy ôn hòa, rất ít khi thấy cô ấy lớn tiếng nói chuyện với ai: "Bác trai, con nghe theo anh Minh Tranh".

"Vậy được, ấn định là nửa tháng sau."

Minh Thành Hữu nhàn nhã cong lưng ghé tới trước bàn uống nước. Chuyện họ bàn bạc anh không thích tham gia, chỉ cầm một quả nho bỏ vào miệng. Ngẩng đầu lên, trông thấy Phó Nhiễm như đang hồn vía lên mây, anh bèn đưa quả nho cắn dở một nửa vào miệng cô: "Há miệng nào".

Cô chưa kịp suy nghĩ, bờ môi hơi hé ra.

Minh Thành Hữu được đà đút luôn cho cô ăn.


La Văn Anh bỗng phì cười, Minh Tranh thì sa sầm mặt lại, tự động quay mặt về chỗ khác.

Bấy giờ Phó Nhiễm mới hoàn hồn, nhưng trong miệng đã bị một quả nho bịt kín, có cảm giác lên không lên được, xuống không xuống được. Minh Tranh không bao lâu sau đã đứng lên nói có việc, dắt La Văn Anh đồng thời ra về.

Đi gần đến garage, Minh Tranh buông tay La Văn Anh ra: "Ở công ty anh còn có việc, em tự lái xe về đi".

"Anh cứ đi làm việc đi." La Văn Anh tự mở cửa xe, cũng không đợi Minh Tranh mà lái thẳng xe đi.

Sau khi câu chuyện kết thúc, buổi trưa Minh Vân Phong còn có một bữa cơm với khách nên cũng không ở nhà lâu.

Một đám người đi khỏi, phòng khách chỉ còn lại ba người.

Lý Vận Linh giơ tay chỉ về phía Minh Thành Hữu, giận đến không nói được câu nào.

"Mẹ, có phải tay mẹ bị chuột rút không?"

"Cái... Cái thằng chết giẫm kia." Lý Vận Linh vỗ ngực: "Ban nãy có con bé nhà họ La ở đây, con mà làm ầm ĩ lên thì có phải chuyện hôn sự kia ắt bại không?".

"Mẹ." Minh Thành Hữu bắt đầu sốt ruột: "Phá hỏng chuyện đại sự của anh cả để bố đấm chết con à?".


"Đừng có đánh trống lảng với mẹ. Chuyện này con là nạn nhân, dù con có ầm ĩ đến mức nào cũng là lẽ thường tình, lẽ nào con định tác thành cho thằng cả?" Ý tứ của Lý Vận Linh đã quá rõ ràng nhưng bà vẫn không bóc mẽ chuyện bức ảnh tại đây.

Phó Nhiễm kéo phong bì sang bên chân rồi lại từ từ giấu ra sau lưng.

Cô rơi vào tình cảnh khốn khó, Lý Vận Linh cũng không hề quan tâm gì tới cảm nhận của cô. Minh Thành Hữu bị nói tới phiền, bèn quăng quả nho đang bóc dở trong tay xuống bàn, nước nho văng ra thành những vệt dài như bức tranh sơn dầu: "Mẹ, năm xưa bắt con đính hôn với nhà họ Phó là ý của mẹ. Chuyện này làm ầm ĩ lên người khó xử vẫn cứ là Phó Nhiễm. Cô ấy khó chịu tức là con khó chịu. Cô ấy mất hết thể diện, lẽ nào con lại có sao?".

Lý Vận Linh tái mét mặt mày: "Con...".

"Mẹ." Phó Nhiễm im lặng ngồi bên nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Mẹ đừng giận. Chuyện giữa con và anh cả đã qua lâu lắm rồi. Hôm đó quả thực hai người đã bị người ta chụp lén rồi lấy góc. Con đảm bảo sau này sẽ không có chuyện này xảy ra nữa".

Chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà hai đứa này đã dần dần có được sự ăn ý rồi.

Hiếm khi thấy Minh Thành Hữu nói đỡ cho cô như vậy, cơn tức của Lý Vận Linh cũng giảm đi quá nửa, không còn quá lo lắng nữa.

"Tiểu Nhiễm, cố gắng sống vui vẻ với Thành Hữu. Mẹ có lúc ăn nói bộp chộp, nhưng đều vì muốn tốt cho hai đứa."

"Mẹ, con hiểu ạ."

Khi Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu ra về, Lý Vận Linh tiễn họ ra cửa. Nhân lúc Phó Nhiễm không để ý, Lý Vận Linh khẽ véo cánh tay con trai: "Có phải tôi nên đưa cậu 1 triệu tiền bịt miệng không đây, phóng viên Minh?".

"Aiyo..." Minh Thành Hữu đẩy thẳng bà vào nhà: "Mẹ đi nghe kịch của mẹ đi, nữ bao công ạ".

Phó Nhiễm đi được nửa đường, quay đầu nhìn hai mẹ con anh cười tươi rói. Lý Vận Linh cốc đầu con trai, không biết nói cái gì. Minh Thành Hữu bỏ bà lại rồi sải bước đi tới.


Anh đi ngang với cô, lấy chìa khóa xe trong tay cô vứt lên nóc: "Em ngồi xe anh về".

"Không được, em còn phải đi làm."

Minh Thành Hữu đã kéo cánh tay Phó Nhiễm đẩy cô vào ghế lái phụ: "Chiều nay anh sẽ bảo tài xế lái xe của em về Y Vân Thủ Phủ".

Minh Thành Hữu đeo chiếc kính râm màu trà lên, thấy Phó Nhiễm vẫn còn vân vê thứ đó trong tay, anh tiện tay rút lại, xé nát phong bì rồi ném ra ngoài cửa. Những mảnh giấy trắng bay lả tả như tuyết rơi, mềm mại trôi đi như lớp cát không thể ở lại trên lòng bàn tay, bay mãi bay mãi theo cơn gió se lạnh.

"Bố mẹ đã biết chuyện giữa em và anh cả rồi?"

Phó Nhiễm nhíu mày ngẩng đầu nhìn anh.

"Đừng có nhìn anh như thể nhìn thấy một vị thần thế. Chút chuyện vặt của hai người anh lại không đoán ra sao? Từ lúc em viết hai chữ anh trai trên gương là anh đã nghi ngờ rồi. Quan sát tình hình hiện tại chắc là chính anh cả đã khai báo mọi chuyện?"

Phó Nhiễm gật đầu: "Ừm".

"Ha..." Minh Thành Hữu cười khẩy, bên trong chất chứa rất nhiều cảm giác sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác: "Ngay từ ban đầu cách xưng hô của em đã có vấn đề. Anh trai, anh trai, rõ ràng là loạn luân! Để xem sau này em còn dám tơ tưởng không? Em mà dám có lòng riêng, tức là em đang vụng trộm với chồng người khác".

Anh trai thành anh cả, những lời cái miệng quạ của Minh Thành Hữu nói ra chẳng phải đã thành sự thật rồi sao?

"Anh thích xát muối lên vết thương của người khác lắm sao?" Nếu nói Phó Nhiễm không đau thì chắc chắn là nói dối. Cô quay thẳng ra ngoài cửa sổ. Minh Thành Hữu rướn môi cười, tâm trạng phấn khởi đến mức bật cả nhạc: "Có vết thương hả, ở chỗ nào? Lát về để người anh trai này kiểm tra cẩn thận cho em nhé".


Hết chương 39


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi