NHẤT NIỆM



Trở về Y Vân Thủ Phủ, Minh Thành Hữu đi vào tắm trước, Phó Nhiễm thì đẩy cửa đi ra ban công.

Gió đêm xào xạc nhạt nhẽo, thổi qua cả mặt hồ bơi xanh ngắt rộng mênh mông, khi phả vào mặt lại tạo cảm giác hơi mặn.

Trong lồng ngực có một sự bí bách đến tận bây giờ vẫn chưa được giải tỏa.

Cô co chân, ngồi trên sofa. Khi chuông điện thoại vang lên, tiếng rung bần bật cọ qua mắt kính thủy tinh trên bàn trà, phát lên một âm thanh không thể nhức tai hơn. Phó Nhiễm giật nảy mình, cầm di động lên thấy là một số lạ, sau khi do dự một lúc cô mới bắt máy.

"A lô?"

Một khoảng tĩnh mịch im phăng phắc.

Cô chuyển di động ra trước mặt, rõ ràng cuộc gọi vẫn đang tiếp diễn.

"A lô?"

Giữa bầu trời đêm, dường như chỉ còn tiếng vọng lại câu nói của Phó Nhiễm. Cô không lên tiếng nữa, vì dường như đã đoán được người gọi đến là ai.

Sau một lúc im lặng dài vô biên, Phó Nhiễm để mặc cho gió lạnh tràn vào cơ thể. Cô gập đầu gối lên, gối đầu vào lưng ghế sofa. Hai người cầm cự, không ai chịu lên tiếng. Cô nhìn thấy Minh Thành Hữu từ trong phòng tắm đi ra, lười biếng khoác một chiếc áo tắm trắng phau lên người. Phó Nhiễm cầm chắc di động, nói chuyện như đang nói với không khí: "Anh trai, anh thật sự sắp đính hôn rồi sao?".

Đầu kia vọng lại một tiếng thở dài.

Rất khẽ, nếu không nghe tỉ mỉ sẽ rất dễ bỏ qua.


Phó Nhiễm khép chặt ngón tay, không đợi được câu trả lời, cô thẳng thừng ngắt máy rồi kéo xa khỏi tai.

Đúng lúc ấy, Minh Thành Hữu đẩy cửa bước ra: "Em gọi điện cho ai vậy?".

Phó Nhiễm cố đè nén cảm giác chua xót dâng lên hốc mắt: "Em gọi nhầm thôi".

"Thế à?" Minh Thành Hữu ngồi xuống ghế, một tay vỗ vỗ chân Phó Nhiễm, ra hiệu bảo cô dựa vào: "Ban nãy bố anh gọi điện đến, bảo chúng ta quan tâm một chút đến lễ đính hôn của anh cả".

"Ừm." Phó Nhiễm khẽ đáp, tựa như chỉ là một âm rất hờ hững bật ra từ đầu mũi.

Minh Thành Hữu nửa đùa nửa thật áp sát cô: "Đồng ý nhanh chóng vậy sao? Trong lòng em đang âm mưu chuyện gì?".

Phó Nhiễm thật chỉ muốn giáng cho anh một bạt tai, cô dứt khoát khoanh chân xoay lưng về phía anh: "Em không lắm trò như anh".

Bả vai bỗng nhiên bị siết chặt, Minh Thành Hữu xoay bằng được cô lại. Phó Nhiễm không đấu lại được anh, đành nằm dài lên sofa.

"Anh biết là em khó chịu trong lòng. Để anh nghĩ xem nào... có phải có cảm giác như trái tim rạn vỡ không? Phải giương mắt nhìn người ấy đính hôn, chưa biết chừng tất cả những kỷ niệm đẹp giữa hai người lúc đó đều sẽ tan tành."

"..."

Phó Nhiễm chống khuỷu tay lên hông, nâng nửa người lên: "Minh Thành Hữu, em trù anh một ngày nào đó cũng gặp phải chuyện tương tự".

"Anh mà gặp phải, anh chắc chắn sẽ kiên quyết giật lại, em dám không?"


Cô tức: "Sao lại không dám. Nói gì thì nói em cũng là con gái nhà họ Phó, tuy không quyền thế bằng nhà họ La nhưng cũng có thể nói là độc lập tác chiến trong thành phố Nghênh An này. Anh cũng nói là em và anh ấy có tình cảm đó thôi, nếu thật sự đến mức ấy em sẽ lái xe lao qua đó, em không tin anh ấy không đi theo em".

Phó Nhiễm tận mắt nhìn thấy nụ cười của Minh Thành Hữu tắt dần, tận sâu trong đáy mắt từ từ kết thành một lớp băng mỏng. Cô cũng giận quá nên mới buột miệng nói vậy, có trách thì trách Minh Thành Hữu chuyên thích châm chọc vào vết thương của người khác.

Thông minh như Phó Nhiễm, đầu óc cũng rất nhanh nhạy, chưa đợi tới lúc anh phẫn nộ cô đã sớm xuống nước: "Minh Thành Hữu, mấy lời kiểu vậy sau này anh đừng nói nữa được không? Anh đã hứa sẽ luôn bảo vệ em, chuyện quá khứ của anh em tuyệt nhiên không hỏi. Đúng là trong lòng em hơi khó chịu, cho dù lúc đó ngây thơ không hiểu tình yêu là gì, nhưng dù gì cũng đã để lại sẹo, trong nhất thời chốc lát không thể quên cơn đau được...".

Phó Nhiễm thật sự cảm thấy cô có tiềm năng làm diễn viên.

Chỉ mấy chữ "ngây thơ không hiểu tình yêu" đã khiến sự khó chịu trong lòng Minh Thành Hữu tan đi. Bản thân anh cũng ý thức được vì sao khi nghe thấy Phó Nhiễm nói những lời đó mình lại vô cớ bực bội, lo lắng bất an.

Dường như anh đã quen với sự tồn tại của Phó Nhiễm bên cạnh mình, quen với việc mỗi lần về nhà ánh đèn trong phòng ngủ vẫn còn sáng trưng.

Anh gạt bỏ những phiền não trong đầu kéo tay Phó Nhiễm lên: "Đi, ngủ thôi".

Kể từ sau tối hôm đó, Phó Nhiễm không còn nhận được những cuộc điện thoại tương tự nữa.

Nhà họ Minh và nhà họ La bắt đầu rầm rộ chuẩn bị cho tiệc đính hôn. Minh Tranh dắt theo La Văn Anh xuất hiện tại những chương trình tổ chức công khai. Phó Nhiễm từng bắt gặp họ vài lần ở nhà họ Minh. La Văn Anh không hay nói chuyện, Minh Tranh sau khi nhìn thấy cô cũng chỉ chào hỏi một cách tự nhiên chứ không nói thêm quá nhiều.

Nửa tháng sau, cuối cùng tiệc đính hôn của họ được quyết định tổ chức lại nơi lúc trước làm cho Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm.

Lý Vận Linh bận rộn túi bụi, việc gì cũng đích thân làm nấy. Phó Nhiễm quả thật nể phục bà. Sau lưng, bà không chỉ một lần phản đối chuyện hôn sự này, nhưng trước mặt mọi người vẫn tận tâm tận lực bảo vệ hình ảnh người mẹ hiền, đến cả vị trí treo bóng bay bà cũng phải xác nhận, thậm chí còn nhiệt huyết hơn cả tiệc đính hôn của con ruột.

Phó Nhiễm đúng là có qua giúp nhưng chỉ đứng bên cạnh Lý Vận Linh chứ nào được phép nhúng tay vào.


Cô đứng giữa sân khấu mới dựng lên, ngẩng đầu nhìn hai quả bóng bay đang lơ lửng, bầu không khí ngào ngạt mùi hoa hồng lãng mạn. Phó Nhiễm choáng ngợp, lát nữa nơi này sẽ lại diễn ra một buổi liên hôn làm chấn động cả thành phố.

"Tiểu Nhiễm, con cũng về Y Vân Thủ Phủ đi, ở đây cũng không còn việc gì, tối nay đi cùng Thành Hữu đến." Lý Vận Linh trông thấy Minh Tranh đã dừng xe đi vào, thì dứt khoát đuổi Phó Nhiễm về.

"Vâng." Cô vốn không muốn ở lại, giờ như được buông xuống một tảng đá nặng. Cô quay người đi được vài bước thì gặp Minh Tranh từ đối diện đi tới.

Sau một chút cân nhắc, Phó Nhiễm vẫn cất lời chào: "Anh cả".

"Ừm." Anh ấy lịch sử gật đầu, không nhìn cô thêm mà sải bước vượt qua Phó Nhiễm đi tới trước mặt Lý Vận Linh: "Mẹ, để mẹ phải vất vả rồi".

Phó Nhiễm đứng quay lưng về phía họ từ đầu tới cuối. Anh ấy coi cô như không khí, đến việc dừng lại nói thêm vài câu cũng cảm thấy dư thừa.

Trong lúc Minh Tranh và Lý Vận Linh nói chuyện, liếc thấy bóng Phó Nhiễm đi ra ngoài, Minh Tranh mới cụp mắt xuống, cùng Lý Vận Linh đi vào đại sảnh.

Minh Thành Hữu trở về Y Vân Thủ Phủ, tìm khắp tầng trên tầng dưới không thấy Phó Nhiễm đâu. Anh hỏi quản gia Tiêu thì bà ta nói cô chỉ quay về một lúc sau đó lại đi ngay.

Khi anh lái xe tới địa điểm tổ chức tiệc đính hôn của Minh Tranh đã là 8 giờ tối.

Ở trên xe, Minh Thành Hữu đã lần lượt gọi điện thoại cho bạn bè và người nhà của Phó Nhiễm nhưng không ai từng gặp cô.

Anh lại tới công ty tìm cô một vòng, tìm khắp những nơi có thể tìm được nhưng cô vẫn mất tăm mất dạng.

Minh Thành Hữu lao vào hội trường, bên trong đang rượu tiệc linh đình. Không ít người nhìn thấy anh liền nâng ly chào: "Tam thiếu...", nhưng anh đều tảng lờ cho tới khi gặp Lý Vận Linh.

"Mẹ, Phó Nhiễm có đến đây không ạ?"

"Chẳng phải nó đi cùng con sao?" Lý Vận Linh thấy không ổn, vội vàng giữ anh lại: "Nó lại giở trò gì đấy, thật không thể khiến người ta yên tâm".


"Mẹ, mẹ không cần lo." Minh Thành Hữu lại cuống cuồng tìm kiếm một lượt trong đại sảnh. Anh kéo Minh Tranh đang tiếp khách sang một bên: "Phó Nhiễm đâu?".

Minh Tranh ánh mắt lạnh lùng, lẳng lặng gỡ tay Minh Thành Hữu ra: "Cô ấy là vợ chưa cưới của chú, sao chú lại qua hỏi anh?".

"Anh đừng tỏ ra bí hiểm với tôi, đừng tưởng người khác không biết chuyện giữa hai người? Đến giờ vẫn chưa thấy cô ấy đâu, lẽ nào anh không lo?"

Vẻ thản nhiên trên nét mặt Minh Tranh bị vo vụn, để lộ chút hoang mang: "Liệu có tới nhà bạn bè không?".

"Tôi tìm cả rồi."

"Minh Tranh..." Ở gần đó, La Văn Anh đang vẫy tay gọi.

Minh Tranh chợt nhớ ra chuyện gì đó, bèn nói cho Minh Thành Hữu một địa chỉ: "Tôi không dám chắc cô ấy sẽ đến đây đâu".

Minh Thành Hữu lái xe tới nơi Minh Tranh bảo. Anh mở mui xe ra, cánh tay trái chống lên cửa xe, gió lạnh thổi khiến từng lỗ chân lông đều co rút lại.

Hiếm có dịp anh cảm thấy bực bội như vậy, cô gái này!

Minh Thành Hữu vừa tức vừa lo nhưng cũng lại có một cảm xúc khác lạ quấn chặt lấy trái tim.

Trông cô thản nhiên, mạnh mẽ là thế nhưng vẫn có những chuyện không muốn đối mặt, chỉ trốn vào một góc kín.

Nhưng trốn tránh thật sự có ích sao?

Bỗng dưng, trong lòng anh dâng lên một nỗi đau khó mà che giấu.

Hết chương 40


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi