NHẤT NIỆM



Minh Tranh đưa La Văn Anh về nhà rồi đi thẳng tới công ty.

Sau khi tan ca trở về nhà họ La, anh mới biết cô đã vào viện vì dị ứng. Cũng may La Văn Anh chỉ nói do mình bất cẩn ăn phải đồ ôi hỏng, không hề nói đến nhà họ Minh.

Bấy giờ Minh Tranh mới vỡ lẽ, cô dị ứng trứng gà.

...

Hôm nay là Noel, trước khi ra khỏi văn phòng, Minh Thành Hữu gọi điện cho Phó Nhiễm bảo cô ở nhà đợi, anh đã đặt sẵn bàn chuẩn bị về nhà đón cô.

Đúng lúc anh lái xe ngang qua quảng trường Vạn Đạt thì trời bỗng lất phất tuyết rơi. Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay. Anh tìm một chỗ đỗ xe cẩn thận, mới xuống xe chưa được năm phút mà hai bả vai đã trắng xóa như phủ một lớp lông ngỗng vậy.

Minh Thành Hữu cực kỳ quen thuộc với khu vực xung quanh đây. Lúc anh và Thẩm Ninh còn qua lại cũng thường xuyên tới đây. Anh giơ tay lên xem giờ, lúc này còn sớm, vẫn đủ thời gian đi chọn cho Phó Nhiễm một món quà.

Vưu Ưng Nhụy từ trong cửa hàng làm nail đi ra, ngày mai là sinh nhật một người chị em, cô ta đặc biệt tới làm một bộ móng nổi bật, khi ra cửa còn mải mê chìm đắm trong giây phút tự thưởng thức không ngờ suýt nữa đâm sầm vào một người đàn ông đi ngang qua.

"Ồ, đây chẳng phải là cô chủ nhà họ Phó sao?"


Vưu Ưng Nhụy ngẩng đầu lên nhìn, là vài thanh niên sống cùng hẻm, bình thường cũng hay quấy rầy cô ta, trốn được là cô ta luôn trốn.

Vưu Ưng Nhụy siết chặt túi xách sải bước vượt qua mấy người đó nhưng không ngờ bọn chúng không chịu buông tha, bám cô rất sát.

Minh Thành Hữu không mang theo ô nhưng cũng không vội vã bước đi như bao người xung quanh. Giữa cả một thế giới trắng xóa xuất hiện một màu đen cao quý và thuần khiết luôn khiến người ta phải dừng bước ngắm nhìn. Anh bước đi vững vàng có lực, khi đi tới đường nhỏ phía trước dãy cửa hàng thì cả vai và người đã trắng xóa.

"Mấy người định làm gì?" Vưu Ưng Nhụy bị hai người khác chặn đường, đành ôm chặt lấy chiếc túi trong tư thế phòng vệ.

"Ha, cô tưởng mình là cô chủ thật đấy à, trong cái túi rách đó của cô được mấy đồng? Nhưng tôi lớn từng này cũng chưa được sờ tay thiên kim tiểu thư bao giờ. Dù ít dù nhiều cô cũng đã sống ở nhà họ Phó 20 năm. Nghe nói các phu nhân và tiểu thư ở tầng lớp thượng lưu đi tắm cũng ngâm người bằng sữa đấy, phải không?" Những câu nói thiếu nghiêm túc của hắn khiến đám người bên cạnh cười đùa không ngớt. Minh Thành Hữu đứng cách đó không xa, hai chữ "Phó gia" cực kỳ nhức tai.

Vưu Ưng Nhụy đã khi nào gặp phải tình huống này, nhưng dù sao cũng khá bình tĩnh: "Tránh đường cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát đó". Nói xong cô ta rút chiếc iPhone từ trong túi ra.

"Lại còn Apple nữa, không phải bản nhái đấy chứ, đưa tôi xem nào."

Vưu Ưng Nhụy né tránh bàn tay hắn ta: "Đám lưu manh các người, cút đi!".

"Cô với cái cô Vưu Nhiễm đó đúng là cùng tính cùng nết. Cô đó trước kia cũng không cho chúng tôi chạm vào tay, nhưng người ta dù gì bây giờ cũng là tiểu thư thực sự, cô là cái thá gì?"

Từ nhỏ Minh Thành Hữu đã được sống trong sung sướng, dĩ nhiên không hiểu được trước kia Phó Nhiễm sống thế nào. Anh nhớ lại cái bóng gầy gò mà kiên cường của cô, ngày ngày đã phải phấn đấu học hành lại còn phải đối mặt với những sự quấy nhiễu vô lại này.


Nhân lúc bọn chúng không để ý, Vưu Ưng Nhụy huých vào một lỗ hổng rồi lao đi như bay. Cô ta nghe thấy tiếng bước chân phía sau mỗi lúc một gần, bóng Minh Thành Hữu chợt đập vào tầm mắt. Cô ta không kịp suy nghĩ gì, cứ thế đưa tay níu lấy vạt áo anh. Vì chạy quá nhanh, lúc này cô ta chỉ biết cúi lưng thở hồng hộc.

Đám người kia đuổi theo ngay lập tức. Gã đàn ông cầm đầu trông Minh Thành Hữu có vẻ quen mắt nên không tiến lên ngay.

Vưu Ưng Nhụy bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt. Cô đứng lên, chỉ tay vào Minh Thành Hữu: "Vưu Nhiễm mà mấy người vừa nói là vợ chưa cưới của Minh tam thiếu đây".

Minh Thành Hữu quắc mắt đánh mắt qua, cũng không lên tiếng. Đối phương chẳng qua chỉ muốn chơi đùa, không có ý làm ầm ĩ mọi chuyện lên, thấy vậy hắn ra hiệu cho mấy người còn lại, khẩn trương rời đi.

Vưu Ưng Nhụy căng thẳng nắm chặt lấy túi áo Minh Thành Hữu. Anh lẳng lặng hất tay cô ta ra: "Vợ chưa cưới của tôi tên là Phó Nhiễm, trên đời không có người nào tên là Vưu Nhiễm".

Cô ta nhìn thấy bóng người đàn ông vượt qua mình đi về phía trước bèn nhìn theo rồi đuổi theo anh, lạnh giọng nói: "Có phải tất cả các người đều mang chuyện đó đổ lên đầu tôi không? Người cố tình bế nhầm con không phải tôi. Phải, tôi được sống sung sướng trong nhà họ Phó 20 năm qua, nhưng tôi cũng đâu có ăn trộm ăn cướp mà có. Nếu sớm biết có một ngày ai phải về nhà nấy, tôi thà chưa bao giờ sống ở nhà đó. Mấy người chỉ coi Phó Nhiễm là nạn nhân, nghĩ tôi ăn trộm hạnh phúc của cô ta, nhưng từ đầu tới cuối nào có ai hỏi tôi một câu".

Minh Thành Hữu dừng bước trước cửa hàng trang sức. Ánh đèn sáng trắng đặc biệt khiến cái bóng anh càng thêm dài ra. Nét mặt anh sâu không lường được, anh chỉ uể oải lên tiếng: "Hôm nay chẳng phải là Giáng sinh sao, sao muộn vậy rồi còn ra ngoài?".

"Ở chỗ chúng tôi, có ai đón ngày lễ này đâu?"

Không giống nhà họ Phó trước kia, cô ta có thể tổ chức ăn mừng khoa trương với bạn bè, cô ta đã sớm mất đi tư cách tiêu xài phung phí rồi.


"Đi, vào đây chọn giúp tôi món quà."

Vưu Ưng Nhụy theo chân Minh Thành Hữu đi vào cửa hàng trang sức. Quản lý đích thân đón tiếp họ, anh dẫn cô ta tới tủ kính trước mặt: "Cô tự chọn một sợi đi, rồi chọn cho Phó Nhiễm một sợi".

"Vì sao lại tặng đồ cho tôi?"

Minh Thành Hữu bảo quản lý cứ mặc cho họ xem đồ. Anh thong thả ngồi xuống ghế: "Người ngắm cũng có phần, chưa nghe thấy câu này à? Vả lại, tôi tin mắt nhìn của cô đối với mấy thứ đồ này".

Vưu Ưng Nhụy nở một nụ cười châm chọc: "Cậu ba rộng rãi thật".

Dưới lời gợi ý của nhân viên phục vụ, cô ta chọn cho Phó Nhiễm một chiếc vòng tay rồi lại chọn cho mình một chiếc khác. Giá của hai chiếc chênh lệch chưa tới 2000 tệ. Chiếc của Phó Nhiễm đắt hơn một chút, nhưng kiểu dáng khá đại trà. Vưu Ưng Nhụy không phải không hiểu, cái cô ta chọn cho mình hình thức có vẻ đơn giản nhưng lại là kiểu kinh điển, không dễ lỗi thời.

"Xong rồi." Cô ta đẩy hộp trang sức tới trước mặt Minh Thành Hữu.

Anh lần lượt cầm lên ngắm nghía: "Không tệ".

Sau khi quẹt thẻ xong, Minh Thành Hữu lại lấy hộp trang sức trong tay Vưu Ưng Nhụy: "Tôi thấy kiểu này hợp với Phó Nhiễm hơn, cô lấy cái kia đi".

Vưu Ưng Nhụy nhận lấy chiếc hộp trong tay anh, giơ lên trước mặt anh: "Dù gì cũng cảm ơn món quà của anh".

Cho tới khi bóng Minh Thành Hữu biến mất trước cửa hàng, Vưu Ưng Nhụy mới cười khẩy. Thế này là sao? Trút giận thay cho Phó Nhiễm?

Có phải tất cả những gì cô ta ưng ý, sau này đều trở thành đồ của Phó Nhiễm không?


Vưu Ưng Nhụy đặt hộp trang sức lên tủ: "Đổi lại cho tôi chiếc vừa nãy, phải giống y hệt". Cô ta giơ tay lên, bấy giờ mới phát hiện bộ móng bên tay trái mất một mảng, tìm khắp cả hẻm và trong con đường nhỏ cũng không thấy, có lẽ ban nãy lúc níu lấy Minh Thành Hữu đã bị rơi mất.

Khi Minh Thành Hữu trở về Y Vân Thủ Phủ, Phó Nhiễm đã thay xong quần áo đang ngồi ở phòng khách đợi anh, ti vi đang bật bộ phim tình cảm đang hot nhất. Cô uể oải vươn vai vặn người, bỗng thấy anh từ từ đi vào.

"Sao bây giờ anh mới về?"

Anh ngồi xuống, sát bên cạnh Phó Nhiễm, rút chiếc hộp nhung trong túi áo ra, lấy vòng tay đeo vào cho cô. Xúc cảm lành lạnh bỗng chốc khiến cô rùng mình, hơi rụt lại. Phó Nhiễm giơ tay lên ngắm nghía tỉ mỉ dưới ánh đèn.

"Thích không?"

"Anh mua hả?"

"Anh không mua thì anh cướp chắc?"

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh: "Nhưng em lại chưa chuẩn bị được quà gì cho anh...". Phó Nhiễm đặt chiếc hộp sang bên cạnh, rồi giơ chiếc vòng lên: "Không phải anh cũng mua cho cô nào khác chiếc y hệt đấy chứ hả?".

Cô chỉ hỏi đại vậy chứ không coi là thật.

Minh Thành Hữu hỉ mũi: "Em coi anh là gã đê tiện thật đấy à, chẳng lẽ hoa thơm hay cỏ dại anh đều thích cả?".

Hết chương 44


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi