NHẤT PHIẾN U TÌNH NAN TẬN HOẠI

Hiền Thái phi bị ám sát ngay trong Cấm Thành làm dấy lên rối loạn tột cùng. Người ở hoàng cung mỗi ngày chết không ít, nhưng đều là những kẻ hạ đẳng chết vì bị đánh, bị bệnh, hoặc là phi tần bị đầu độc, bị hãm hại, còn một người trọng vọng như Hiền Thái phi bị thích khách lấy mạng thì lại khác, gây nên bao sợ hãi thị phi.

Bởi vì chuyện này xảy ra ngay sau kỳ tuyển tú cho nên Tĩnh Thường Cơ cũng đành chịu xúi quẩy theo, nàng đã lâu vậy vẫn chưa được diện thánh. Tĩnh Thường Cơ vốn không mấy sốt ruột, ngày hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, cũng chẳng thèm tìm Tô An Tổng quản để đưa hồng bao nhắc nhở Hoàng đế như nhiều người khuyên bảo.

Tuy không có duyên tương ngộ cùng Hoàng đế, nhưng Tĩnh Thường Cơ lại rất có duyên gặp mặt người mà nàng không muốn gặp nhất. Sáng sớm, thay vì loanh quanh ở Trữ Tú cung, Tĩnh Thường Cơ phát hiện bụng đã mập lên một vòng liền quyết định đi bộ tiêu thực. Cả hoàng cung, khu vực rộng rãi nhất, ít người qua lại nhất chính là Liên Tâm trì, huống hồ Liên Tâm trì cảnh sắc hoang sơ thanh nhã, là nơi bắt đầu của bao mối tình lãng mạn chốn thâm cung.

Tĩnh Thường Cơ mang hài thấp chậm chạp chạy quanh hồ. Tần Tuyết hết sức lo lắng đi theo, chủ nhân nàng thân kiều thịt quý, bây giờ lại là người của Hoàng đế, nhỡ như té ngã trầy chân rách tay mà tối nay được gọi đến thị tẩm thì có phải đổ bể đi bao công sức không.

Tĩnh Thường Cơ tốc độ chạy mỗi lúc một nhanh, luẩn quẩn thế nào lại bỏ Tần Tuyết khuất mắt. Nàng hồ hởi đi đi nhảy nhảy thưởng thức cảnh sắc mùa thu. Trong lúc vui vẻ, Tĩnh Thường Cơ bỗng phát hiện ra một cỗ kiệu màu đỏ dưới gốc lê, xung quanh không có người canh gác, nàng liền lén lút đến cạnh.

Đúng thật là không có ai, Tĩnh Thường Cơ tò mò quan sát họa tiết hoa sen dát vàng trên tay nắm kiệu, kể cả gia huy của Lang Vương phủ cũng là hoa sen, toàn bộ kiệu làm bằng gỗ quý đen bóng mát lạnh. Tĩnh Thường Cơ sau một hồi ngắm nghía thì quyết định quay về, kiệu ở đây, đương nhiên người cũng phải ở gần đây.

Chỉ là, khi Tĩnh Thường Cơ vừa xoay người lại, mặt liền bị đập vào lồng ngực nam nhân đứng sau tự khi nào, tuy là không kịp thấy rõ gương mặt, nhưng chỉ cần nhìn huyết y thôi cũng đủ để hù dọa nàng chết khiếp. Tĩnh Thường Cơ vội vàng lùi lại, nhắm mắt thi lễ:

- Thiên Tuế gia!

Triệu Tử Đoạn hời hợt tiến đến gần, cả người y như có mùi hương của mây trời, vô cùng thanh sạch:

- Tĩnh Quý nhân sáng sớm lại vô ý ra ngoài? Hoàng cung đang thiết quân lệnh!

Tĩnh Thường Cơ gấp gáp gật gật đầu chạy nhanh:

- Biết, biết, sẽ về ngay, sẽ về ngay...

Triệu Tử Đoạn hừ nhẹ tiến về cỗ kiệu, huyết tiên trong tay mềm mại như lựa siết lấy cổ tay nàng. Tĩnh Thường Cơ càng trở nên sợ hãi, cố kéo huyết tiên, nhưng sợi roi dẻo dai trơn mềm như một con rắn, không suy chuyển nửa phần. Tĩnh Thường Cơ túng quá hóa liều, trợn mắt:

- Buông ra...ta dù sao cũng là nữ nhân Hoàng thượng!

Triệu Tử Đoạn bật cười, huyền mâu phản chiếu dương quang linh động:

- So với Tĩnh Quý nhân, bổn tọa còn đáng mặt là người của Hoàng thượng hơn!

Tĩnh Thường Cơ ngậm miệng, im bặt không biết nói gì. Triệu Tử Đoạn thả lỏng tay, thu huyết tiên lại, lãnh đạm dặn dò:

- Thời gian này đừng chạy loạn!

Tình Thường Cơ xoa xoa cổ tay đau nhức, vén váy chạy một mạch, miệng lại làu bàu:

- Không chạy loạn? Nói là ta phải nghe sao? Ta cứ chạy loạn đấy!

Triệu Tử Đoạn vừa lên kiệu, từ đâu liền xuất hiện tám Ngự Quân nhanh như chớp nâng cỗ kiệu lên, cùng lúc, Trần Khắc lo lắng ánh mắt bẩm báo:

- Thiên Tuế gia, không ổn rồi, Bạch đại nhân đã giải Dương Quân Nguyệt về Hình Bộ!

Triệu Tử Đoạn mắt huyền nhắm hờ, hàng mi cong nhẹ lay động theo hơi thở:

- Hình Bộ?

Hình ngục của Hình Bộ là một trong bốn nhà giam bậc cao nhất chính thức của Đại Quốc, đứng sau Nội ngục và Ngoại ngục nằm trong ngoài Hoàng cung của Ngự quân và Cấm ngục của Cấm Vệ quân.

Dương Quân Nguyệt mặc áo phạm nhân trắng ngồi đối diện cùng Bạch Thực Thần bên bàn gỗ, trong này tối tăm ẩm mốc, bốn bề đốt đuốc hôi hám càng tăng thêm ngột ngạt. Dương Quân Nguyệt hết nhìn xích sắt còng chân tay nặng nề, lại nhìn Bạch Thực Thần.

- Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì? Ta đã nói hàng trăm lần rồi, ta không giết Hiền Thái phi!

Bạch Thực Thần nâng tách trà trên tay, nhàn nhạt thưởng thức, lại trông thấy yết hầu chạy lên chạy xuống nơi cổ Dương Quân Nguyệt mà khẽ cười:

- Ngươi chỉ cần tự mình viết tờ khai, liền được uống nước!

Dương Quân Nguyệt hằn học liếm đôi môi nứt nẻ, cổ họng nóng rát, hắn bị giam đến hiện tại là hai ngày, một giọt nước cũng không có. Ngày đầu tiên, lính canh chỉ toàn cho dùng cơm với muối hạt, hiện tại hắn không chỉ là khát nước, mà còn thèm thuồng nước đến cực hạn.

Dương Quân Nguyệt siết nắm đấm trong tay:

- Ngươi...bức cung...

Bạch Thực Thần chầm chậm rót nửa bình da dê chứa đầy nước xuống nền nhà lao, lại thấy Dương Quân Nguyệt không kìm nổi si mê cuồng dại từng giọt nước một, Bạch Thực Thần mắt vẫn không động, đẩy tờ khai đến trước mặt:

- Trên người ngươi đến một vết thương cũng không có? Nói ta bức cung...ai sẽ tin? Vả lại còn có người của Đô Sát viện xác thực!

Dương Quân Nguyệt nghiến răng, từng chữ một trên tờ khai đập vào mắt, trên đó viết rõ tội danh Dương Quân Nguyệt giết Hiền Thái phi, theo sự sắp xếp của Triệu Tử Đoạn.

- Ta thật không hiểu, chỉ bằng mấy lời khai của một thị vệ như ta, ngươi có thể kết tội Cửu Thiên Tuế đứng đầu bá quan kia sao? Hoàng thượng sẽ tin ngươi ư?

Bạch Thực Thần lắc đầu, không có ý giải thích:

- Đó là chuyện của ta, cái ta cần chính là ngươi viết lại lời khai này, điểm chỉ, ký tên!

Dương Quân Nguyệt lê lê xích sắt dưới chân, âm thanh ken két vang vang trong phòng giam kín đầy khó chịu:

- Thì sao chứ? Làm vậy ta vẫn chết! Vẫn phải chết!

Bạch Thực Thần đồng tình:

- Đúng là ngươi vẫn phải nhận án tử, nhưng mà đến mùa thu sang năm mới phải ra pháp trường, ngươi có một năm, biết đâu có thể xoay chuyển cục diện. Còn nếu không làm, thì ngày mai ngươi chắc chắn chết. Hiện tại không có nước, có lẽ ngươi đang nhức đầu, đang tức ngực, cả người muốn sốt, hoa mắt chóng mặt...

Dương Quân Nguyệt đập bàn, cương quyết:

- Ta vẫn không làm...

Bạch Thực Thần hơi cau mày:

- Ngươi cũng khá cứng đầu, từng có ân oán với hắn nhiều như vậy, lại không muốn cùng hắn đồng quy vu tận sao?

Dương Quân Nguyền bất ngờ, mắt xanh long lên:

- Ngươi biết?

Bạch Thực Thần thong thả đứng dậy, đổ cạn bình nước trên tay:

- Ngươi nghĩ trên đời này có chuyện gì ta có thể không biết sao?

Bạch Thực Thần ra khỏi đại lao, bỏ lại Dương Quân Nguyệt quỳ phục trên nền đất, đưa tay quệt dòng nước đang chảy dài cuốn theo rơm rác dơ bẩn, lính canh vội vàng chặn hắn lại, đẩy vào phòng giam.

Bạch Thực Thần tà áo che ánh mặt trời chói mắt, ở trong bóng tối quá lâu khiến hắn có chút khó chịu. Hạ nhân bên cạnh nhỏ giọng:

- Đại nhân, Thiên Tuế gia đang đợi ở đại sảnh!

Bạch Thực Thần hơi nhếch môi, người muốn đến cũng đã đến rồi, hắn lại có thể không tiếp đón hay sao. Hắn vuốt lại quan phục phẳng phiu, âm thầm nghĩ cách đối đáp.

Triệu Tử Đoạn hờ hững nhìn tách trà men trắng xanh trung đẳng tỏa ra loại  hương vị tầm thường, Bạch Thực Thần tuy có một tước Bá, nhưng đời sống hết sức thanh sạch, phủ không đồ quý, người không khoác lụa, thân không thiếp thất, nhìn hắn, Triệu Tử Đoạn chỉ có thể liên tưởng tới những gã đạo sĩ lang thang bán bùa trừ tà.

Ngoài cửa sang sảng tiếng hô:

- Lang Vương điện hạ, người đến Hình Bộ thật như là...

Triệu Tử Đoạn phất tay ra hiệu im lặng, vạt huyết y lượn một vòng tròn tỏa sáng, huyền mâu hơi hé mở, nhưng vẫn hiện lên nét không hài lòng:

- Bổn tọa nghe nói Bạch đại nhân sớm qua cướp người?

Bạch Thực Thần ngồi bên dưới, tự mình rót trà, làm ra vẻ vô tội:.

- Cướp người? Vi thần không rõ ý của điện hạ!

Triệu Tử Đoạn hơi nhếch mép, người cũng chẳng ngồi thẳng, nhàn nhạt:

- Phạm nhân vụ án thích sát Hiền Thái phi đang giam ở Cấm ngục, theo lý chuyện nội cung phải chuyển đến Ngự Quân đài. Bạch đại nhân đưa phạm nhân về Hình ngục, là có ý gì?

Bạch Thực Thần trà không động đến, chỉ khẽ gật đầu:

- Điện hạ nói không sai, Ngự Quân đài đang tạm giữ quyền kiểm soát Cấm Vệ quân, đưa phạm nhân về đó là hoàn toàn hợp lẽ! Chỉ là...

Triệu Tử Đoạn trong lòng đoán được Bạch Thực Thần làm lớn cướp người trên tay hắn hiển nhiên đã có kế sách ứng đối, chỉ là kế sách này nhắm vào ai y còn chưa nghĩ ra.

Bạch Thực Thần quan sát gương mặt không chút biểu cảm người ngồi trên ghế chủ vị kia, mắt hơi híp lại:

- Chỉ là hiện tại quyền tra xét vụ án này đã thuộc về tam pháp ti chế!

Tam pháp ti chế ám chỉ Hình Bộ thẩm lý vụ án, Đô sát viện giám sát tra xét xét hỏi, và Đại lý tự làm công tác phúc thẩm. Tuy vậy quyền lực của tam pháp ti chế hiện tại đều trong tay Bạch Thực Thần, làm việc cho Bạch Thực Thần, cho dù sau này hắn ta có lên đến Tể Tướng, thì Hình Bộ này Triệu Tử Đoạn cũng không thể thu về được nữa.

- Bạch đại nhân, bổn tọa muốn nghe rõ ràng!

Bạch Thực Thần tiến về tủ lớn, lấy tập sổ sách mới nhất dâng lên, Trần Khắc đưa đến trước mặt Triệu Tử Đoạn. Không khí lúc này dường như ngưng đọng lại, Trần Khắc nhắm mắt, không dám nhìn biểu tình chủ nhân. Bạch Thực Thần đăm đăm một hướng.

Gương mặt thường ngày cao lãnh vô cảm của Cửu Thiên Tuế cao cao tại thượng kia như nổi lên sóng dữ, tiếng động kinh hoàng vang dội, bàn trà gãy làm đôi. Trần Khắc vội vàng quỳ xuống, kéo cả đại sảnh quỳ theo, chỉ trừ Bạch Thực Thần.

- Thiên Tuế gia bớt giận!

Bạch Thực Thần tiến ra trước một bước, chấp tay:

- Điện hạ, bây giờ người cũng đã rõ vì sao vụ án này không giao về Ngự Quân đài rồi chứ!

Triệu Tử Đoạn lấy lại bình tĩnh, tà áo loạn bay trong gió mùa thu, y không đáp lời, huyền mâu âm lãnh rời khỏi Hình Bộ.

Bạch Thực Thần đưa tay tiễn người, chậm chạp thu lại sổ sách. Nét mực chu sa in hằn chói lọi như chính màu áo kẻ vừa đi khỏi.

"Tháng tám năm Vĩnh Thành Đế thứ nhất, Hiền Thái phi Phan thị bị thích khách ra tay sát hại.

Vết thương nằm trên cổ, dài mười hai phân rộng hai phân cắt ngang động mạch, mất máu mà chết, suy đoán hung khí là trường kiếm. Kẻ dùng kiếm thuận tay phải.

Tại hiện trường, thu một trường kiếm, một thẻ bài bằng ngà voi có khắc kí hiệu Lang Vương phủ, một ngọc bạch hạc có ký hiệu Ngự Quân đài."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi