NHẤT PHIẾN U TÌNH NAN TẬN HOẠI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió tây thông thốc thổi qua từng căn lều bạt trống trải, tiết trời trở lạnh, hiện tại đã đầu đông, chiến sự cũng vì thế mà ngừng lại. Lang Vương tọa giữa chính doanh, khuất sau lớp sa rèm đỏ thẫm, y nhàn nhạt đọc qua lá thư vừa được sứ giả dâng lên. Mộ Dung Tường Vân nghiêm cẩn đứng một bên, hắn vẫn mải suy tính về trận đánh gần nhất, không lưu tâm chủ nhân phân phó.

Triệu Tử Đoạn thâm trầm nhìn nam tử trẻ tuổi dung mạo tuấn mĩ sau rèm kia, rõ ràng một thân tài hoa thao lược, lại bị xuất thân thấp kém kiềm hãm.

- Tường Vân! Ngươi không nghe thấy bổn tọa gọi?

Mộ Dung Tường Vân kinh sợ xoay người lại:

- Điện hạ...

Triệu Tử Đoạn nhắm hờ mắt, phất tay áo rộng, trong mắt không lộ rõ hỷ nộ:

- Ngày mai đưa theo kỵ binh đến biên giới Nam Châu đón người!

Mộ Dung Tường Vân mi gian cau lại, nếu là người từ Thần Đô, thì biểu hiện của Lang Vương chính là quá đề phòng:

- Thuộc hạ phải tiếp đón vị quý nhân nào?

Triệu Tử Đoạn xoay xoay kỳ lân ngọc trong lòng bàn tay, chút lạnh lẽo khiến y dễ chịu hơn:

- Tây Định Vương! À không, hiện tại chính là Song Điêu Vương! Cùng đi với hắn là Nguyên Vương!

Mộ Dung Tường Vân chấp tay nhận mệnh, trong đầu không ngừng lục lọi ký ức về vị Nguyên Vương này. Triệu Tử Đoạn ngả người ra sau, như đoán được ý hắn mà nói:

- Là Tứ Hoàng tử!

Mộ Dung Tường Vân trong lòng dâng lên kinh ngạc, Tứ Hoàng tử vốn là đích tử, do Phùng Hoàng hậu thân sinh, năm nay có lẽ cũng sắp mười ba tuổi, một cái tước hiệu Nguyên Vương coi như vừa vặn phù hợp. Chỉ là hắn có chút mơ hồ, Tứ Hoàng tử ngọc thể quý trọng, vì lẽ gì phải chịu bôn ba biên ải như vậy.

Sáng sớm, tuyết rơi lất phất, Mộ Dung Tường Vân dẫn đầu năm trăm kỵ binh một đường men theo sườn núi tiến đến Nam Châu. Song Điêu Vương cùng Vĩnh Thành Đế ngày trước không có bất đồng, bây giờ nếu tin tưởng giao phó Nguyên Vương thì có lẽ vẫn hòa thuận. Có điều Song Điêu Vương tuổi trẻ mười năm đều cùng quân sĩ canh giữ biên quan, sao lại cần một phó tướng vô danh tiểu tốt như hắn hộ tống.

Mộ Dung Tường Vân nặng nề suy nghĩ, đoán chừng lần này đi, Vĩnh Thành Đế có gửi bảo vật đến Lang Vương điện hạ.

Tháng chạp, tuyết rơi mờ mịt quan san, nhạt nhòa cổ trấn. Mộ Dung Tường Vân cuối cùng cũng đến được Đa Ban Thành, nhạn thư Song Điêu Vương gửi hẹn gặp nơi dịch quán. Tường Vân thốc ngựa đi giữa băng hàn, y phục phủ vụn muối, năm xưa Vĩnh Thành Đế nổi danh cùng trận yên hỏa Nam Cương, vừa đoạt mạng Lịnh Hồ Vương vừa đánh lui Mạt Quốc, khiến Mạt Quốc đến hiện tại cũng không dám đem binh càn nhiễu bách tính.

Mộ Dung Tường Vân một thân giáp phục bạc màu vào giữa đại sảnh dịch trạm, vệ binh sau khi dâng trà cũng lui ra, nơi này xa xôi hiểm trở, ngay cả trà cũng đậm mùi ẩm mốc, hắn cứ thế kiên nhẫn chờ đợi

Chập chiều, đoàn người Song Điêu Vương cũng đến nơi, Song Điêu Vương hiện tại già hơn tuổi rất nhiều, trên mặt đã xuất hiện hai hàng ria mép. Theo sau lại là một thiếu niên tuấn lãng, phượng mâu linh lung hữu thần, môi mỏng kiêu bạc thoáng nét cười cao ngạo. Mộ Dung Tường Vân liền bước ra hành lễ, hắn dễ dàng đoán được thiếu niên chưa cập quan kia chính là Nguyên Vương nhờ vào dung mạo chín phần di truyền từ Vĩnh Thành Đế.

- Mạc tướng Mộ Dung Tường Vân ra mắt hai vị điện hạ!

Song Điêu Vương khẽ gật đầu, không biểu hiện gì, nếu là người mà Triệu Tử Đoạn gởi đến, hiển nhiên năng lực không tầm thường:

- Không cần đa lễ! Lần này Lang Vương có nói rõ nhiệm vụ ngươi phải thi hành không?

Mộ Dung Tường Vân hơi khựng lại, không phải chủ nhân muốn hắn bảo vệ Nguyên Vương hay sao. Song Điêu Vương thở dài, thanh âm rung rung nơi cổ họng:

- Ngươi chỉ cần đưa Chương nhi về Biện Thành đảm bảo an toàn, không cần quay lại quân doanh nữa!

Mộ Dung Tường Vân có chút ngỡ ngàng, liền nghe thiếu niên phi phàm khí chất kia nhếch môi cười:

- Hoàng muội bản Vương, Hoàng Nhất Đại Công chúa!

Mộ Dung Tường Vân trong lòng hỗn tạp không rõ cảm xúc, hắn làm sao có thể đoán được Thuyên Chương Đại Công chúa thân kiều thịt quý, nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan của Vĩnh Thành Đế lại xuất hiện nơi biên quan khổ ải, chiến loạn này được.

Mộ Dung Tường Vân miễn cường chấp tay:

- Thần tuân mệnh!

Dịch trạm không có nhiều gian phòng, nơi dùng cơm là phòng ăn chung, hiển nhiên một Đại Công chúa như Thuyên Chương có quyền hạ lệnh đưa thiện đến khách phòng dùng riêng. Chỉ là lần này nàng đã dùng mọi cách thức tinh lực mới ép buộc được mẫu hậu hà khắc cùng phụ hoàng nghiêm nghị xuất cung, nếu gây thêm rắc rối gì, chắc chắn cả đời sẽ không còn cơ hội ra ngoài nữa.

Thuyên Chương vòng vèo hành lang trơn trượt, dù rằng chỉ mới giữa chiều, thiên địa đã mờ mịt khói sương, đuốc thắp sáng bốn bề, Thuyên Chương di di tà váy dài rộng bước qua hoa viên tiến vào phòng ăn. Hiện tại binh lính đang từng nhóm mười người quy tụ quanh một bàn lớn, phía trên ngoài một thố cơm to, còn có hai bát cà muối dưa muối lớn, cùng một nồi canh lõng bõng nước, thức ăn mặn duy nhất chính là mỗi người được thêm một quả trứng gà. Thuyên Chương nhìn quanh quẩn, liền tìm thấy Nguyên Vương, chỉ là hắn không có ý tách riêng, cùng dùng chung bữa với một bàn binh sĩ. Thuyên Chương vừa thất vọng vừa buồn bã, khuôn môi xinh đẹp mọng nước cau có cong lên.

Mộ Dung Tường Vân tựa người vào cửa sổ, thức ăn mùa đông cực kì khan hiếm, hắn vốn nhận mệnh chăm sóc Đại Công chúa, liền nghĩ đến nàng không thể dùng được các loại khô khan như binh lính, liền nhờ nhà bếp làm riêng một phần há cảo*. Mộ Dung Tường Vân phóng tầm mắt ra xa, Song Điêu Vương đêm nay đã ra ngoài, biên quan nổi tiếng nhất chính là kỹ nữ khách điếm. Kỹ nữ nơi này không như thanh lâu trong kinh mà hoạt động riêng biệt, nhan sắc cũng mới mẻ. Song Điêu Vương từng đóng quân nơi này, hồi kinh đã lâu liền có chút mong nhớ. Chỉ là hắn không nghĩ đến Nguyên Vương tuổi còn trẻ như vậy cư nhiên biết cách thu phục quân tâm, cùng ăn một bữa cơm với binh lính, không ngại thức ăn tệ hại.

Đang mải miết suy nghĩ, Mộ Dung Tường Vân đột ngột nghe tim siết lại, nữ nhân đang lúng túng phía xa một thân thanh y màu trúc thêu hoa cỏ, huyền phát thả dài quá thắt lưng, phía trên đơn giản vấn hờ bằng trâm ngọc. Giữa ồn ào thô lỗ tiếng cười nói binh sĩ, nàng nổi bật nhan sắc diễm lệ mê hoặc, lại thanh thuần biểu hiện đến đau lòng.

Mộ Dung Tường Vân trấn định thâm tâm, nàng vốn là Công chúa, hắn không nên có tơ tưởng gì:

- Mạc tướng tham kiến Công chúa điện hạ!

Thuyên Chương đang bối rối, nhận thấy có kẻ biết đến thân phận nàng, liền vui vẻ lên mấy phần:

- Ngươi là ai?

Mộ Dung Tường Vẫn vẫn chấp tay hữu lễ:

- Mạc Tướng là Mộ Dung Tường Vân, được Lang Vương phân phó bảo vệ người!

Thuyên Chương thở phào nhẹ nhõm, hoàng huynh vì không đồng ý nàng lần này tự ý đi theo mà có chút bỏ mặc. Hiện tại vớ được một tên Mộ Dung, nàng liền an tâm rất nhiều. Mộ Dung Tường Vân đưa tay mời, Thuyên Chương tiến đến bàn riêng, thay vì cơm thô canh nhạt, nàng lại được dùng cả sữa và sủi cảo:

- Ngươi tự chuẩn bị?

Mộ Dung Tường Vân nghiêm cẩn đứng một bên:

- Đây là trách nhiệm của mạc Tướng!

Thuyên Chương gật đầu hài lòng, nụ cười trên môi thêm phần sảng khoái:

- Hảo! Hảo! Hồi kinh bản Công chúa liền trọng thưởng cho ngươi! Mà...ngươi tên gì, ta quên rồi!

Mộ Dung Tường Vân khẽ lắc đầu, Thuyên Chương vẫn còn là một nữ hài tử quen được bảo bọc, thế mà hắn lại bị dung mạo thiên tiên của nàng làm cho dao động.

Thuyên Chương lần này xuất cung vì bí mật đi theo đoàn quân nên chỉ có hai tì nữ thiếp thân, vốn dĩ còn một ma ma, thế mà ra khỏi kinh sư chưa lâu, ma ma lại nhiễm trọng bệnh, đành phải lưu lại tịnh dưỡng. Thuyên Chương lần này vốn tin tưởng bản thân sẽ được mặc giáp ra trận, nào đâu đến một con ngựa riêng cũng không hề có.

Bởi vì từ Nam Châu muốn đến Biện Thành an toàn liền phải đi đường vòng. Còn Song Điêu Vương cùng Nguyên Vương lại thẳng tiến Ung Đô, Thuyên Chương cùng Mộ Dung Tường Vân vì thế xuất phát trước.

Giữa đông hàn thê lương, mịt mù gió tuyết, lại vì giữ bí mật, Mộ Dung Tường Vân chỉ giữ một trăm kỵ binh tinh anh nhất, cùng ba chiếc xe ngựa lớn trang hoàng giống hệt nhau, tựa như một đoàn người hồi hương. Đoạn đường này, Mộ Dung Tường Vân mấy năm trước đã đưa Lang Vương thuận tiện an toàn vượt, cho nên không mấy lo lắng cùng cảnh giác. Xa mã của Đại Công chúa được thợ thủ công lành nghề làm ra, dưới lòng xe đặt đầy khối sắt nóng ấm, giữ xe không quá lạnh, trên xe túi sưởi chăn bông đều dư thừa, huống hồ Mộ Dung Tường Vân luôn cẩn thận tính toán, không để Đại Công chúa phải qua đêm bên ngoài.

Chỉ còn hơn mười ngày nữa liền đến được Biện Thành. Chập chiều, Thuyên Chương sau khi không thuyết phục được Mộ Dung Tường Vân dạy nàng cưỡi ngựa thì cáu kỉnh tỏ ra mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm, Mộ Dung Tường Vân một lời cũng không nói, liền cho đoàn người dừng trước một cổ trấn. Khách điếm vốn không thể chứa quá nhiều người, Mộ Dung Tường Vân chỉ giữ lại hơn mười binh sĩ, còn lại đều để tự do tìm nơi nghỉ ngơi. Huống hồ hiện tại đang là mùng bốn tết, trong trấn rực rỡ lễ hội, trang hoàng vô cùng bắt mắt tươi đẹp, binh sĩ đều muốn vui vẻ.

Thuyên Chương chọn lấy căn phòng rộng nhất, cùng hai tì nữ nghỉ ngơi từ rất sớm. Mộ Dung Tường Vân không chút nghi ngờ, theo thói quen phân phó vệ binh bảo vệ nàng cẩn mật, bản thân ở phòng kế bên.

Khuya.

Gió rét buốt luồn qua khe cửa, cả mùa đông cho đến hiện tại, thì đêm nay chính là lạnh lẽo nhất. Mộ Dung Tường Vân không ngủ được, liền trở dậy, tự mình thay binh sĩ canh gác, hắn nhìn qua hành lang gỗ, phía dưới đường phố hun hút đông phong.

Có tiếng ồn ào vang vang, tiếng binh khí loảng xoảng từ một con hẻm nhỏ, Mộ Dung Tường Vân hơi cau mày, một tiểu nhị dọn dẹp trễ đi ngang hắn ngáp dài:

- Khách quan đừng lo, thổ phỉ đã thu tiền hằng ngày nên không vào đây cướp đâu!

Mộ Dung Tường Vân vội vàng kéo hắn ta quay lại:

- Nơi này có thổ phỉ sao?

- Trước kia thì không có, gần đây loạn lạc, một đám đào ngũ từ Lạc tộc mò ra xưng hùm xưng bá...

Mộ Dung Tường Vân suy tâm nghĩ ngợi, lại như nhớ ra điều gì, tim liền đập thình thịch, gấp gáp hỏi vệ binh bên cạnh:

- Ngườibên trong đã đổithan chưa?

Vệ binh kia cũng nhận ra bất thường, lắp bắp:

- Tướng quân...vẫn...vẫn...chưathấy...

Mộ Dung Tường Vân đập tay lên cửa phòng, giọng nói cũng vì lo lắng mà khàn khàn:

- Chương Chủ tử! Chương Chủ tử!

Trong phòng vẫn im lặng.

Mộ Dung Tường Vân hạ cước đập cửa xông vào, hai tì nữ đang say sưa ngủ trên sàn, mùi hương dược lưu chuyển nồng nặc không khí, trên giường không một bóng người. Thuyên Chương rõ ràng đã chuốc mê tì nữ tự mình trốn ra ngoài.

Mộ Dung Tường Vân hít một hơi lạnh, toàn thân như đông cứng, nghiến răng phân phó khẩn lệnh tìm kiếm Đại Công chúa.

___________________

Chúthích:

Sủi cảo

Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả Hooaitram Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi