NHẤT SINH NHẤT THẾ NHẤT SONG NHÂN

Edit: Mèo Gà

Beta: Tình

Ta ngửa đầu nhìn nước chảy xuống ào ào, nước chảy để lại trong sông một phiến trong sạch ngân hoa, hai tay ta không khỏi hơi nắm chặt, từng yêu, từng hận, từng có giang sơn mỹ nhân, mất đi cũng liền mất đi, vốn chính là vật ngoài thân, làm sao có được cảm giác đau?

Nhưng mà tâm tính vẫn có thói quen đứng ở đỉnh núi nhìn xuống chúng sinh, có một ngày đột nhiên ngọn núi suy sụp, không quen cảm giác trong thân thể trống rỗng, là mất đi lực lượng để có thể bày mưu tính kế, người tuy rằng vẫn còn, nhưng mất đi một thân tuyệt thế võ công, vẫn như cũ có chút tàn niệm chưa tiêu tan.

Nếu ta chưa mất đi võ công, có lẽ cũng có thể cùng người của Thánh môn đấu một trận?

Với thiên tư của ta, sự chăm chỉ của ta, có thể cùng Thánh môn thánh tôn giả đấu một trận?

Cường giả bị thương, cường giả đau, là mất đi lực lượng căn bản để làm một cường giả, sẽ không lại giống như ngày đó, động tâm giang sơn cùng mỹ nhân, tái sinh làm một người có ma tâm, theo đuổi lực lượng ma, sùng bái ma cường giả, ta lại khi thì cảm thấy không muốn từ nay về sau trở thành một người bình thường.

Cuộc sống bình thường thản nhiên, sẽ không làm thỏa mãn của ta tâm.

Làm không được, không bỏ xuống được, ta không cam lòng.

Vẫn là không có cách nào buông xuống được a ………..Ha hả………

Khẽ thở dài một cái, cúi đầu nhìn đôi tay mình tái nhợt, khóe miệng cong lên một ý cười chua sót, từ đỉnh núi ngã xuống đáy cốc, cảm giác mất mác thật đúng là làm cho ta không quen, bị hủy dung, bị què chân, phế đi võ công, làm ta cảm thấy tiếc nuối tận đáy lòng.

Ta không thể không thừa nhận, ngân phát nam tử đêm qua làm rung động tâm ta, trừ bỏ tuyệt thế xuất trần phong tư bộ dáng, căn bản vẫn đến từ Bộ Phong Trần vượt qua tưởng tượng của ta về thực lực, ở dưới thác nước chịu được lực nước đánh vào, lại vô thanh vô tức tiếp cận rồi vô tung vô ảnh rời đi.

Điều này làm cho ta thân cũng từng là cường giả lần đầu tiên cảm thấy thất bại.

Nhìn mặt trước đổ thẳng xuống, không khỏi hơi nắm tay lại, nội tâm không thể khuất phục ngọn lửa đang hừng hừng thiêu đốt, ma xui quỷ khiến thúc đẩy ta một người tàn phế đi vào trong thác nước, cấp tốc đứng vào dưới dòng nước chảy giống như ngàn cân cự thạch hoặc như là ngàn vạn lần dao nhỏ chém trên người, trong nháy mắt thiếu chút nữa không thể ở trong nước đứng thẳng, đầu một mảnh hỗn độn, cơ hồ không có cách nào thở dốc.

Bên tai ầm vang âm thanh nước chảy giã lên người, đau đớn còn hơn rớt xuống vách núi tan xương nát thịt, nước chảy như muốn xé rách thân thể ta thành mảnh nhỏ, từng đao từng đao cắt thịt trên người ta, lại một đao lóc thịt bao quanh xương cốt.

Không muốn rời đi, là muốn nhìn xem chính mình rốt cục có thể chịu đựng bao lâu;

Không muốn buông tha cho, là không nghĩ đến chính mình cũng có một ngày lâm trận chạy trốn.

Ta là ai? Ta chính là Sầu Thiên Ca a, thế gian nhất đẳng đại ma đầu, một người ngay cả chết còn không sợ, lại sợ hãi thác nước vạn trượng này?

“Ngô——”

Ý chí kiên cường trở lại, nhưng thân thể bị thương cũng không chịu được lực nước chảy, than nhẹ một tiếng, thân thể bị thương giống như bị người vứt bỏ rơi vào trong dòng nước, ở trong dòng lốc xoáy dần dần trầm xuống.

Từng trận ánh sáng màu lam quanh quẩn trước mắt, thấy không rõ, mơ thấy xuyên qua rồi sống lại, muốn làm cho mình tỉnh táo nhưng cơ thể vô lực chỉ có thể ngày càng vô lực, trước khi hoàn toàn hôn mê, ta giống như thấy được một đạo bạch quang lạnh như băng, thản nhiên cùng ánh trăng giống nhau.

Buồn cười a, lần chết trước ta còn giữ cho mình được chút tôn nghiêm, tự mình nhảy xuống vách núi, còn lúc này, chẳng những trên người trần như nhộng, còn chết đuối ở trong nước, thật sự là buồn cười đến cực điểm…..

Ta mơ, trong mơ, ta từng yêu một nam tử áo trắng phiêu phiêu.

Quyền thế cũng tốt, thiên hạ cũng thế, chẳng qua nhàn đến không biết tiêu khiển như thế nào, chẳng lẽ thật sẽ vì tục vật bậc này mà lạc tâm? Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ vì thanh danh giả dối mà buông xuống tình yêu?

Nếu ngươi nói một câu, bảo ta rời đi, buông tha quyền thế, nào có khó khăn gì?

Chính là, ngươi vì sao phải phản bội ta?

[Thiên Ca, chỉ cần ngươi tự phế võ công, ta cam đoan sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn ngươi]

[Bạch Hà, ngươi ở bên ta lâu như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu cá tính của ta? A—-]

[Ta biết, đương nhiên biết, cường đại như ngươi, cao ngạo như ngươi, lại như thế nào đem tâm đặt mãi trên người ta, rồi sẽ có một ngày, ánh mắt của ngươi sẽ lướt qua ta hướng một người khác, ta yêu ngươi sâu đậm, cam tâm tình nguyện phục vụ ngươi dưới thân, nhưng ta không muốn một cuộc sống phải luôn lo lắng đề phòng, chỉ có đem ngươi kéo xuống phàm trần, ta mới có thể an tâm….]

Tôn nghiêm cùng cao ngạo của ma, như thế nào có thể để người khác kéo xuống phàm trần, tùy ý giày xéo?

Bạch Hà, nói đến đây, ngươi vẫn là không hiểu ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi