NHẤT SINH NHẤT THẾ NHẤT SONG NHÂN

Edit: Mèo Gà

Beta: Tình

Ta thế nhưng đang ngủ. Trong lòng một nam nhân mới gặp qua hai lần, lại không hề phòng bị ngủ thiếp đi. Điều này làm cho ta cảm thấy có chút xa lạ cùng sợ hãi, ta là bị làm sao?

“Công lực ngươi tẫn tán, nhưng không phải không có cách nào khôi phục.” Khi ta tỉnh lại, ta chợt nghe được lời Bộ Phong Trần.

Chúng ta vẫn ở trong sơn động, mà ta cũng vẫn như cũ nằm trong lòng Bộ Phong Trần, tựa sát vào người hắn. Khắp người ta truyền đến một trận thanh lương thoải mái. Trong lúc ta ngủ, Bộ Phong Trần hẳn đã xử lý hết vết thương trên người ta rồi. Từ trên xuống dưới, không sót chỗ nào.

Ta vốn đang oán hận vì bị Bộ Phong Trần cao thấp nhìn sạch sẽ nhưng ngay lập tức bị lời dụ dỗ của hắn mê hoặc.

“Muốn ta giúp ngươi khôi phục công lực?” Bộ Phong Trần ngay sau đó ôn nhu hỏi nói.

Ta ném cho Bộ Phong Trần một ánh mắt biết rõ còn cố hỏi, trong lòng không khỏi ẩn ẩn có chút kích động. Ta muốn khôi phục võ công, không phải vì cừu hận, cũng không vì tranh quyền đoạt thế, chỉ là ở sâu trong lòng có một loại ham mê cuồng nhiệt đối với võ học, gần như một loại chấp niệm. Nếu có thể được nam nhân trước mặt này chỉ điểm, ta tin tưởng lấy thiên phú của ta cùng siêng năng chăm chỉ, khôi phục võ công như trước không thành vấn đề.

Bộ Phong Trần chậm rãi nói: “Ngươi là đệ tử nhất trọng môn, vì chịu đạo thiên lôi thứ nhất mà võ công mất hết. Cải tử hoàn sinh chính là thiên duyên. Thử hỏi ngươi, sau khi khôi phục võ công ngươi muốn làm gì? Tranh đoạt nhất trọng môn ghế hay là kinh qua chín mươi chín đạo thiên lôi khác để đắc đạo?”

“Ta……” Đằng đằng, trong đầu ta một mảnh hỗn loạn, đây là mớm cho ta ham vọng? Ý thức được điểm này, ta lập tức thoát khỏi lòng ngực Bộ Phong Trần, không đầu không đuôi nói: “ Cường thân kiện thể, tự lực cánh sinh”

Không còn hơi ấm từ lồng ngực Bộ Phong Trần, ta lạnh lẽo kéo lại y phục, tìm vị trí thích hợp thoải mái xếp bằng trên mặt đất. Hiện tại không biết sáng tối thế nào nhưng có lẽ bình minh đã lên.

“Không nghĩ đến tranh vị trí thứ nhất của nhất trọng môn?” Bộ Phong Trần mị mắt, không để lộ bất kì ý tứ gì, nói: “Trở thành một trong ba người giỏi nhất nhất trọng môn, ngươi sẽ có cơ hội được cao thủ trong tam trọng môn chỉ điểm.”

“Không nghĩ.” Ta trả lời rõ ràng. Cái gì tranh đoạt ghế, cái gì cao thủ chỉ điểm, đối ta mà nói căn bản không hề ý nghĩa.

Khóe miệng thoáng giơ lên mỉm cười, Bộ Phong Trần tiếp tục nói: “Giành được vị trí thứ nhất trong nhất trọng môn, Thánh Môn môn chủ có khả năng sẽ tự thân tiếp kiến ngươi, không thú vị sao?”

Ta khóe miệng giương lên, nhìn Bộ Phong Trần trêu tức nói: “Hắn bộ dạng có dễ nhìn sao?”

Tiếp kiến Thánh Môn môn chủ có chỗ nào tốt? Ta cũng không phải đệ tử Thánh Môn, sùng bái môn chủ như thánh thần. Có thấy hay không cũng không sao cả.

“Ai ai trong Thánh Môn cũng mong một lần được gặp Thánh Môn môn chủ.” Đối với thái độ trêu tức của ta, Bộ Phong Trần vẫn ôn hòa cười nói: “Ngươi không muốn sao?

“Vì sao ta nhất định phải cùng người khác giống nhau?” Trong lời nói mang theo một tia tùy ý, ta tuy rằng đối Thánh Môn môn chủ có một chút tò mò, bất quá cũng không nghĩ vì một nam nhân bộ dạng dài ngắn ra sao cũng không biết mà liều mạng. Đã trải qua một lần sinh tử, ta chỉ muốn ở tại nơi Thánh Môn phong cảnh không tệ lắm này thản nhiên sống một cuộc sống bình thường không bon chen mà thôi. Đương nhiên, nếu có thể cùng mỹ nhân làm bạn cũng tốt lắm.

“Ba ngày sau nhất trọng môn lại tổ chức tỉ thí. Nếu ngươi muốn ta giúp khôi phục công lực, ngươi phải tham gia.” Bộ Phong Trần đứng lên, thản nhiên nói.

Nói xong, Bộ Phong Trần đã biến mất không thấy tăm hơi. Không hồ đồ lại đi tìm dấu chân hắn, ta cúi đầu nhìn xiêm y tuyết trắng trên người. Y phục này không phải của ta. Hẳn là Bộ Phong Trần sau khi giúp ta thượng dược, thuận tiện thay ta mặc lại y phục.

Ngón tay lướt qua, xúc cảm mềm mại không ngừng truyền tới. Sờ là biết xiêm y này rất xa xỉ, không chỉ cần vải phải tốt mà thợ cũng phải khéo. So với xiêm y trước kia của ta tốt hơn biết bao nhiêu lần.

“Chưa lấy lại y phục mà đã đi rồi.” Ta xem xét bốn phía, trong sơn động khô ráo mà ấm áp, cho dù là ở nơi này qua đêm cũng sẽ không cảm lạnh. Bên trong cũng không có phân động vật cho thấy sơn động này không có dã thú ở lại. Kia Bộ Phong Trần đi thật đúng là mau, nháy mắt đã tiêu thất.

Ta ra khỏi sơn động, không nghĩ tới liếc mắt một cái liền thấy trước mặt là thác nước.

“Rầm lạp –”

Một khắc trước vẫn còn thập phần yên ắng, vừa ra khỏi  sơn động liền nghe thấy tiếng nước ầm vang. Bốn phía cũng không còn khô ráo ấm áp mà lạnh lẽo băng hàn khiến ta run rẩy.

Quay đầu lại nhìn sơn động, ta từng bước lui về sau. Quả nhiên tiếng nước biến mất, hơi lạnh cũng tiêu tan.

“A — thật sự là thần thông quảng đại Thánh Môn a.” Sơn động này nguyên lai ở ngay sau thác nước. Cũng không biết Bộ Phong Trần dùng biện pháp gì ngăn cản tiếng nước và khí lạnh, bất qua hắn sẽ không nhanh như vậy đi rồi? Ta nhìn dòng thác nơi cửa động kia, không khỏi nhíu mày.

Đi xuyên qua cũng không phải là vấn đề, chỉ là đến lúc đó lại ướt như chuột lột. Lắc lắc đầu, ta đột nhiên cúi đầu nhìn quần áo trên người, khóe miệng nhếch lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bộ Phong Trần…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi