NHẤT SINH NHẤT THẾ NHẤT SONG NHÂN

Edit: Tình

Beta: jungjenny

Tiểu vương gia miền Nam, Triệu Thiệu, ngoài mặt là đích tử bảo bối của Trấn Sơn Hầu đã bảy mươi tuổi, kỳ thật là nợ phong lưu của hoàng đế miền Nam, hiện giờ, Trấn Sơn Hầu đã chết, vị trí hầu tước không người thừa kế, theo lý thì Triệu Thiệu chỉ là một hầu tước, nhưng miền Nam hoàng đế rất xót đứa con riêng này, tuyệt bút vung lên, trực tiếp biến thành con nuôi của hoàng đế, trở thành một Vương gia tôn quý.

Năm đó, để đối phó với hoàng đế miền Nam, ta mất không ít khí lực mới đào ra được đoạn bí mật ấy.

Hoàng đế miền Nam rất yêu quý người con riêng này, không tính Triệu Thiệu là thân sinh của ông ta, Triệu Thiệu cũng khiến người ta yêu quý, bộ dáng cao ráo, gọn gàng, trời sinh tính cách ngu ngơ, ở nơi minh đao ám thương như hoàng cung cũng được xem như là một dòng nước ấm trong sạch.

Triệu Thiệu vui vẻ làm một Vương gia nhàn tản, không bận lòng với quyền thế, cùng các vị hoàng tử khác quan hệ không tồi, chính là không biết như thế nào chạy đến Giang thành này.

Triệu Thiệu cầm theo quạt chạy nhanh xuống dưới, hai chân vừa phi nhanh tới chiếc thùng còn chưa mở của Bộ Phong Trần cười ha ha lên: “Ha ha ha, chỉ một cái thùng mà thôi, bên trong dù chất đầy bạc, nhiều lắm cũng chỉ mười vạn! Như thế nào có thể là tám mươi vạn lượng bạc trắng! Ta thắng, ta thắng, ngọc bội chính là của ta!”

“Cô nương, mau đưa ngọc bội cho ta đi.” Triệu Thiệu nhanh nhảu không ngừng lay lay Tiểu Thảo cô nương bên cạnh.

“Vị công tử này, nếu là ván bài, cũng phải mở thùng ra kiểm tra tiền mới có thể kết luận.” Tiểu Thảo cô nương cúi đầu cười khẽ hai tiếng, chỉ cảm thấy bạch diện công tử có vài phần ngu ngốc mà đáng yêu.

“Nga, vậy đi, mau mở thùng kiểm tra bạc, không các ngươi lại nói ta xấu tính.” Triệu Thiệu gập cây quạt vỗ tay một cái, xoay người nhìn xung quanh: “Ai, người vừa cùng ta đánh đố đang ở chỗ nào?”

Ta nhịn không được cúi đầu bật cười, cười Triệu Thiệu ở trên lầu đều không có nhìn người đánh đố với hắn ở dưới lầu là ai.

“Đồng Đồng, mở thùng.” Bộ Phong Trần không hề để ý tới Triệu Thiệu.

“Nha, tóc sao lại trắng như vậy… Nha, như thế nào bộ dáng so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn!” Triệu Thiệu nhìn Bộ Phong Trần “nha” lên hai tiếng, thật đúng là thẳng thắn biểu đạt vẻ kinh ngạc từ nội tâm.

Mắt thấy Bộ Phong Trần mặt lạnh, ta vội vàng kéo tay hắn, thấp giọng nói: “Nên giữ phong thái, người ta cũng chỉ nói thật.”

Ta vừa dứt lời, chợt nghe Triệu Thiệu kia không hề ngượng miệng toát ra một câu: “Nha, mặt nạ, cô nương, bình sinh vì sao thích mang mặt nạ a?”

Ta thiếu chút nữa thì ngất, trực tiếp liền trừng mắt nhìn qua: “Mắt ngươi để cho chó ăn à?! (chem.) Lão tử làm sao giống cô nương, dáng người này của ta, cách ăn mặc, ánh mắt của Triệu Thiệu so với mù còn muốn mù hơn.”

Triệu Thiệu bị ta dọa nhảy dựng lên, cây quạt mở ra, xoay người nói thầm: “Này… Bản công tử đâu có biết người mà nam nhân kia có tình cảm chân thành là nam nhân a, bình thường không phải đều là nữ sao, nữ nhân bình thường không phải đều thích nữ phẫn nam trang sao…..”

“Tiểu Tam, Tiểu Tứ, mau mở rương bạc của bản công tử.” Triệu Thiệu quay người trực tiếp không để ý đến chúng ta.

Bộ Phong Trần vỗ vỗ tay của ta, mỉm cười nói: “Nên giữ khí phách a, người ta nói cũng là lời thật.”

Ta trừng mắt nhìn Bộ Phong Trần, giọng tức giận: “Ta làm sao giống nữ nhân chứ!”

“Đích xác không giống.” Bộ Phong Trần từ trên xuống dưới quét mắt trên người ta, có ý tứ hàm xúc nói: “Chuyện này ta có thể làm chứng.”

Ta đột nhiên có một loại ảo giác vi diệu, hắn đúng là trêu ta trêu tới nghiện rồi.

“Bạc trắng mười vạn lượng, không kém một xu!” Trên đài, Triệu Thiệu sai khiến thủ hạ mở giấy niêm phong, bạc trắng sáng lóa quả thực khiến người mù mắt, bên cạnh không ít người đều trợn mắt.

Bộ Phong Trần nháy mắt với Đồng Đồng một cái, Đồng Đồng rất nhanh bước đi qua mở giấy niêm phong, thùng vừa mở ra, không phải là bạc trắng, mà là vàng thỏi sáng long lanh.

“Yêu….Vàng a!”

“Mười vạn lạng hoàng kim a!”

Những người xung quanh bắt đầu nuốt nước miếng…

Nếu không phải hội đấu giá thủ vệ sâm nghiêm, chắc chắn sẽ có người chạy lên cướp đoạt.

Triệu Thiệu vừa mới còn nắm chắc thắng lợi lập tức liền choáng váng, gấp đến độ ở trên đài xoay quanh tại chỗ: “Vàng, như thế nào lại là vàng, nhiều vàng như vậy, ngươi… Các ngươi là mỏ vàng à!”

“Mỏ vàng thì thật không có, chỉ là trong nhà có một ngọn núi, trên núi có vàng mà thôi.” Bộ Phong Trần chậm rãi nói.

Ta nhíu mi, có thể nào trong chín ngọn núi của Thánh môn có một ngọn núi vàng? Tính đi tính lại không chừng nơi nào đó còn có ngọc thạch, Thánh môn còn không phải phú khả địch quốc?

“Núi đó là núi gì, bản công tử như thế nào chưa bao giờ nghe nói qua?” Vẻ mặt Triệu Thiệu sầu mi khổ kiểm.

Bộ Phong Trần không để ý tới Triệu Thiệu, chỉ nhìn Tiểu Thảo cô nương đang ngẩn người vì thấy vàng, nói: “Hoàng kim mười vạn lạng, tám vạn mua ngọc bội, năm nghìn lạng mua người, ngọc bội này của ta, người thắng cũng là ta, bạc trắng mười vạn lượng, ta cũng có thể lấy?”

“Dựa theo đánh cuộc, đích xác hẳn là Bộ công tử có thể lấy đi.” Tiểu Thảo cô nương ôn nhu nói.

“Ta chịu thua, này… Này mười vạn lượng bạc trắng là của ngươi.” Dù sao cũng là mười vạn lượng bạc, Triệu Thiệu tuy rằng được hoàng đế yêu thích, như vậy thoải mái đem tiền xuất ra, khi trở lại miền Nam phỏng chừng bị hung hăng mắng một trận.

“Chờ đã….!” Mắt thấy Tiểu Thảo cô nương muốn đem kỳ lân ngọc bội đưa đến tay Bộ Phong Trần, Triệu Thiệu lại nhảy ra, đỏ mặt ấp úng nói “Ta….Ta có thể sờ một chút hay không? Không thể sờ thì để ta nhìn một cái cũng được!”

Triệu Thiệu này muốn mua ngọc bội của ta làm cái gì? Đã lấy của người ta mười vạn lượng bạc mà không để cho người ta nhìn một cái có vẻ không rộng lượng, ta gật gật đầu nói: “Xem đi.”

Dù sao chỉ là ngọc bội mà thôi, dù sao đây là ngọc bội của ta.

“Đa tạ, đa tạ! Từ nay về sau chúng ta chính là bằng hữu a!” Triệu Thiệu vô cùng cao hứng liền đến bên Tiểu Thảo cô nương, nhanh tay lấy ngọc bội thưởng thức.

Lúc này, đột nhiên có người hô to lên “Có thích khách!”

Thật là tiết mục cũ rích đến cực điểm, lại trình diễn trước mắt, nhóm phú thương quý mệnh như vàng liền rối loạn, thấy bàn liền chui xuống bàn, kêu to gọi nhỏ, đấu giá hội lập tức loạn thành một đoàn.

Trong hỗn loạn chợt nghe Triệu Thiệu kích động hô lên: “Ai nha, ngọc bội…. Ngọc bội của ta…….. Có người cướp ngọc bội a!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi