NHẤT SINH NHẤT THẾ NHẤT SONG NHÂN

Mây trắng giống như sương mù mờ ảo quanh quẩn trước mắt, còn nhớ rõ khi ta nhảy xuống vách núi, lúc đó mây mù vờn quanh ta, nhẹ nhàng lướt qua da mặt, tựa như biển rộng vây quanh người ta, cho đến khi ta rơi xuống vực sâu giống như biển rộng này mới hoàn toàn mất đi ý thức.

Lúc rơi xuống, thân thể rất nhẹ, có một chút cảm giác chóng mặt mờ mịt như hiện tại, nhưng không giống như giờ phút này, cảm thấy vô cùng khô nóng cùng lo lắng.

Cây cối rậm rạp đan xen vào nhau tựa như một bức bình phong, cỏ xanh ở dưới chân tản ra hương thơm tự nhiên, cách đó không xa dòng suối nhỏ chảy xuôi tạo nên âm thanh ‘rầm lạp’ thanh thúy dễ nghe, bên cạnh ta là người tình cũ, hiện tại đã là hoàng đế, một nam tử sẽ không bao giờ có thể yêu thêm một lần nữa.

“Thiên Ca…” Bạch Hà ngồi bên cạnh ta, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán ta, than thở nói “Trán của ngươi thật nóng, nóng đến nỗi bàn tay của ta sờ vào có chút bỏng.”

Ta cũng không phải phát sốt, không phải chỉ có cái trán là nóng lên có được không? Bạch Hà đang đợi cái gì, là chờ xem ta hoàn toàn bị dược tính khống chế mới động thủ hay sao?

Một cảm giác khô nóng khó có thể diễn tả bằng lời bắt đầu lan tràn khắp tứ chi, sâu trong nội tâm trở nên trống rỗng, thật sâu, thật trống trải, cứ như thế vội vàng muốn nhồi nhét vào trong lòng ngực của ta một khoảng hư không thật lớn.

Ta không khỏi bắt đầu cuộn tròn thân thể, gắt gao nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng, hai tay gắt gao siết lấy nhúm hoa cỏ dại ở kế bên, trên trán cùng chóp mũi tựa hồ bắt đầu đổ mồ hôi, hô hấp từng ngụm từng ngụm, cảm thấy bốn phía càng thêm khô nóng, toàn bộ thế giới tươi đẹp mát lành đều bắt đầu tiêm nhiễm một mảnh ửng đỏ yêu dị.

“Rất khó chịu sao?” Thanh âm Bạch Hà vang lên bên tai ta.

Nam tử đã không còn giống một người quá lý trí ngồi ở bên cạnh nhìn ta rơi vào trong đáy vực sâu, cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, Bạch Hà đảo mắt liền đặt ánh mắt lên người ta, tay hắn đặt ở bên hông của ta, nhẹ nhàng cởi đai lưng đã có chút lỏng lẻo.

“Thiên Ca, ngươi có biết… Ngươi biết không?” Đầu Bạch Hà dụi vào cổ ta, hít thật sâu một hơi, hai má nhẹ nhàng ma sát cổ ta, thanh âm nỉ non mềm nhẹ mà có vẻ áp lực “Ta chờ giờ khắc này đã rất lâu, lâu lắm rồi, tựa hồ chỉ có trong mộng ta mới có thể ôm ngươi như vậy.”

“Tha thứ cho ta đã dùng thủ đoạn quá đáng này, chỉ có như thế, ta mới có thể đem ngươi buộc chặt ở bên người.” Hai tay giữ chặt hai bên sườn phải trái của ta, Bạch Hà khởi động thân thể, ánh mắt vô cùng lo lắng của hắn đặt trên người ta, nồng đậm mà cực nóng, mang theo một cảm giác xâm chiếm không hề che đậy.

Tay hắn chậm rãi lướt qua hai má ta, dưới tác dụng của thuốc, ta tuy rằng vẫn cảm thấy chán ghét nhưng càng cảm nhận được kích thích tê dại đến từ dược tính, điều này làm cho ta không nhịn được mà run nhè nhẹ, đột nhiên trong lúc đó rất muốn ôm và được ôm.

Cứ thế dược vật cổ quái làm cho người ta cảm thấy khô nóng muốn xé toang quần áo trên người, đồng thời lại làm cho người ta rét lạnh đến run rẩy, lạnh đến nỗi làm cho người ta muốn dựa vào lồng ngực ấm áp của một người khác.

Dưới sự tra tấn của nóng – lạnh, cho dù lý trí có vững vàng đến thế nào cũng có thể bị đánh tan, có lẽ không duy trì được bao lâu nữa, ta sẽ hoàn toàn mất đi lý trí trở thành một con dã thú đến kì phát dục, tưởng tượng đến hình ảnh kia khiến cho người ta cảm thấy muốn sụp đổ.

Bạch Hà muốn đánh tan không chỉ có năng lực phản kháng của ta, càng muốn tự tay xé toạc một chút tự tôn cuối cùng còn sót lại của ta.

Chỉ là mất đi năng lực phản kháng, mất đi tự tôn cùng kiêu ngạo thì Sầu Thiên Ca còn là Sầu Thiên Ca sao? Hay chỉ là một nam nhân bị giấu ở lãnh cung sống cuộc đời cô độc, cuối cùng bởi vì nổi điên mà bị kẻ khác chán ghét, rồi sau đó bị quên lãng, cuối cùng buồn chết ở dưới giếng hoặc là đói chết, lạnh chết.

Thật sự là hay cho một cái kết cục thê thảm đáng thương.

Nhưng tưởng tượng đến điều này, lý trí tựa hồ trở lại.

Thật sâu hít một hơi, ánh mắt khẽ hé mở một đường hẹp dài, mơ mơ hồ hồ thoáng nhìn thấy một người nào đó vừa thoát quần áo của ta, vừa hôn lên cổ rồi ngực, ta là phượng hoàng hay là do thế giới này biến thái, vì cái gì sau khi sống lại luôn gặp phải chuyện thế này cơ chứ.

“Bạch Hà…” Nhẹ giọng gọi tên nam tử, tay ta nắm thắt lưng Bạch Hà, ta còn nhớ rõ một vài nơi mẫn cảm trên thân thể nam tử này.

Ta nhẹ nhàng xoa sườn thắt lưng bên trái của Bạch Hà, nhất thời cảm giác được thân thể Bạch Hà có chút phát run, lúc run rẩy qua đi, Bạch Hà ngẩng đầu nhìn ta, hai mắt của hắn đã không còn giống như bình thường dịu dàng đạm mạc, đôi mắt tựa như mảnh trăng khuyết hé ra tia nóng rực đến mức cơ hồ có thể xuyên thủng người ta, khí phách ẩn ẩn giấu kín ở bên trong này làm cho ta có chút giật mình.

Có lẽ, đây mới là bộ mặt thật của Bạch Hà, ánh mắt mà vua của một nước nên có.

“Ngô -“

Bạch Hà đột nhiên lập tức áp sát người, dùng bờ môi của hắn ép lên môi ta, cảm giác được hắn có ý muốn tách hàm răng đang cắn chặt của ta, ta nhất thời nhíu mày, cảm giác này thật không tốt.

Bạch Hà có chút thô lỗ nắm chặt cằm ta, đau đớn khiến ta mở miệng, nam tử thừa dịp mà vào, công thành đoạt trì, gắn bó ma sát, làm cho người ta có chút khó có thể hô hấp.

Dù cho không phải lần đầu tiên cùng người khác miệng đối miệng chơi trò đưa đẩy, nhưng lần đầu tiên cũng không cảm thấy ghê tởm như vậy, cảm giác miệng đối miệng lúc này thật sự không thể chịu được, giống như ta từng nghĩ ở trong đầu cùng với người khác làm chuyện này liền cảm thấy ghê tởm cùng dơ bẩn, quả thực chính là làm cho ta chỉ muốn nhổ ra.

Đây là hôn môi hay sao? Cảm giác hoàn toàn không giống với lúc cùng với Bộ Phong Trần.

Cái dạng hôn môi nhẹ nhàng mà thoải mái lại không tốn sức cưỡng đoạt về sau đột nhiên liền biểu hiện ra cái tốt đẹp của nó.

“Cho dù là dưới tác dụng của thuốc cũng cảm thấy không thoải mái sao?” Bạch Hà hơi thở có chút nặng nề, thanh âm đè xuống thật thấp, trong lời nói mơ hồ còn có chút tức giận “Chẳng lẽ… Ta liền cho ngươi cảm giác không thoải mái như vậy sao?”

“Tê – ” âm thanh những mảnh vải bị xé toạc vang lên.

Bạch Hà giống như là phát điên xé nát quần áo trên người ta, cảm thấy từng đợt lạnh buốt đến từ những chỗ quần áo bị xé rách như kim châm đâm vào lòng ngực, nhưng đau đớn hơn lại là ở chỗ xương quai xanh, Bạch Hà thế nhưng cúi đầu cắn xuống xương quai xanh của ta tạo nên một vệt máu, ta không khỏi hít thật sâu một hơi, dược tính còn chưa phát tác sao? Ta cũng không muốn thân thể của mình bị phủ kín bởi dấu vết gặm cắn của Bạch Hà.

“Ha hả a…” Bất quá cũng nhờ vết cắn này của Bạch Hà mới có thể làm cho ta tiếp tục duy trì lý trí còn sót lại dưới tác dụng của thuốc.

“Ngươi đang cười cái gì?” Bạch Hà nắm thắt lưng ta, nhẹ nhàng đem ta kéo vào trong lòng, cái cách mà hắn đặt ta ngồi ở trong lòng làm ta cảm thấy cực kỳ không ổn, nhất là ta đã cảm giác được rõ ràng cách lớp quần áo phía hạ thân của hắn có một thứ gì đó, thuốc sao còn chưa phát huy tác dụng, ta… sắp chống đỡ không nổi rồi.

“Cười ngươi…” Nhìn Bạch Hà đột nhiên sắc mặt thay đổi, ta cuối cùng xem như thở phào nhẹ nhõm.

Bàn tay hắn trên người ta trượt xuống, lúc này đây đến phiên hắn nằm trên cỏ, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi: “Nhuyễn cốt tán?”

Lần trước dùng trên người kẻ nào đó, Nhuyễn Cốt Tán vẫn còn dư một chút, kết quả thật đúng là có tác dụng rồi.

Ta chỉ chỉ miệng mình bị Bạch Hà gặm cắn có chút sưng đỏ, cái gọi là biết khôn hơn một chút, từ lúc bị Bộ Phong Trần đè ngược về sau ta luôn mang theo Nhuyễn Cốt Tán bên mình, Bạch Hà ít nhiều là một nam nhân dễ ghen, sau khi ta bị bắt lại có lẽ cũng không có người dám đến lục soát trên người ta.

“Thiên Ca, ngươi hẳn phải biết là ngươi trốn không thoát.” Sắc mặt Bạch Hà cứng ngắc “Bốn phía đều là người của ta, huống chi tình huống của ngươi hiện tại, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Đợi dược tính hoàn toàn khống chế ngươi sau đó ngươi không biết ngươi sẽ làm ra sự tình gì đâu, Thiên Ca, không nên ngu ngốc như thế, đó sẽ không phải là kết quả mà ngươi muốn.” Bạch Hà tuy rằng không thể nhúc nhích, miệng vẫn còn có thể nói chuyện.

“Vậy ngươi cũng đã biết ta là người thế nào, ngồi chờ chết, cũng không phải thói quen của ta.” Cười khổ hai tiếng, ta tựa vào gốc cây bên cạnh đứng lên, tùy tay cầm lấy đai lưng trên mặt đất quấn chặt quần áo rời rạc trên người, tóc đen rũ xuống phía trước, nguyên bản tóc được cột chắc không đã bị phân tán ra biết từ lúc nào.

Thật là khó chịu… Một đợt thuỷ triều đột nhiên ập tới, ta siết chặt cây cối bên cạnh, thân thể run rẩy sau đó cuối cùng cũng trải qua được một đợt sóng dược tính đột kích, hai mắt nhịn không được trở nên ươn ướt.

“Thiên Ca… Đừng đi, Thiên Ca, quay lại đi! Đừng bỏ ta lại!” Thanh âm lo lắng của Bạch Hà vang lên ở phía sau.

Không hề quay đầu liếc mắt một cái nhìn nam tử, ta khập khiễng ở trong rừng sờ soạng đi tới, theo hướng dòng suối đi sâu vào rừng, ngoài bìa rừng đều là người của Bạch Hà, ta cũng chỉ có thể đi theo hướng này.

Ít nhất, trong rừng sâu sẽ không có người, nếu giống như Bạch Hà nói, ta không khắc chế được dược tính liền thật sự xong đời, ta cũng không muốn tùy tùy tiện tiện cùng người khác phát sinh quan hệ.

Tới lúc không còn cách nào khác, cùng lắm thì nhảy vào suối, tuy rằng cũng không khác cái chết là mấy.

Không được, tầm mắt trở nên càng ngày càng mơ hồ… Chân đã muốn bước không nổi, thân thể thật khó chịu, nóng quá, lại rất lạnh, không còn chút sức lực.

“A…” Trượt chân một cái, thân thể rơi thật mạnh vào suối nước, tạo nên vô số bọt nước.

Trong lúc hoảng hốt, giống như thấy được từng đợt từng đợt sắc màu hoàng hôn chiếu xuyên qua vòm lá cây hạnh (cây quất), ánh hoàng hôn ấm áp xuyên qua kẽ hở của cây cối chiếu xuống mặt đất tạo nên từng mảng loang lổ, hơi thở trong lúc đó thoang thoảng một cỗ hương thơm ngát quen thuộc.

Ánh sáng phản chiếu, thấy không rõ dáng vẻ một người đến gần, giống như đang nói gì đó nhưng mà ta cái gì cũng không nghe được.

Thầm nghĩ, thầm nghĩ muốn dựa vào trong ngực đối phương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi