NHẤT SINH NHẤT THẾ NHẤT SONG NHÂN

“Ngươi cảm thấy Thanh Phong kia thế nào?” Nếu Thanh Phong muốn vào Thánh môn, lúc này trước mặt ta chính là Thánh môn môn chủ Bộ Phong Trần hiển nhiên là người có quyền lực tối ao, Bộ Phong Trần nếu gật đầu thì Thanh Phong kia vận khí không nhỏ.

Bất quá Thanh Phong đại khái phải thất vọng, Bộ Phong Trần chỉ lắc lắc đầu.”Ta vẫn tưởng rằng Thánh môn ngăn cách với phàm trần, không nghĩ tới còn có thể đi vào thế gian” ta tò mỏ hỏi “Bộ Phong Trần, nếu một người tu hành muốn đi vào Thánh môn, phải làm sao bây giờ?”

“Nhìn tu vi của hắn, nhìn tư chất của hắn, nhìn phẩm cách của hắn, lại nhìn vào cơ duyên nữa.” Bộ Phong Trần đóng cửa phòng, lại mở cửa sổ, bầu trời lúc trước còn mây đen dày đặc lúc này đã sáng lên, ánh trăng tròn tròn giắt trên không trung trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Ta cười lạnh một tiếng, cởi giày ngã lên giường nói: “Ta cũng không cảm thấy được ở Thánh môn mỗi người có phẩm cách cùng tu vi đều tốt.”

“Để tử Thánh môn mới có hai loại người, một loại là từ nhỏ sinh trưởng ở Thánh môn, một loại là người phàm nhờ có cơ duyên mà đến Thánh môn, những người phàm tu hành được đến Thánh môn nói chung tu vi đều không tồi.” Bộ Phong Trần chậm rãi nói “Tu hành là chuyện cả đời, có người bỏ dỡ giữa chừng, cũng có người quyết tâm tu hành từng bước từng bước tiến bộ.”

“Các ngươi đai khái mỗi năm từ nhân gian chọn ra bao nhiêu người?” Lấy gối đầu dựa vào, ta chỉ chỉ chân trái của mình nói “Hôm nay đi nhiều, có chút đau.”

Bộ Phong Trần nhìn ta liếc mắt một cái, có chút bất đắc dĩ thở dài, tìm một bình rượu thuốc đi đến bên giường ngồi xuống, vừa thay ta cởi băng vải trên đùi, vừa nói: “Không nhất định, này phải xem cơ duyên, có đôi khi chỉ có một, có đôi khi có đến bốn năm, có đôi khi suốt mấy năm, thậm chí hơn mười năm cũng không chọn được một người.”

Dừng một chút, Bộ Phong Trần mang theo vài phần ngữ khí thưởng thức nói: “Tiểu chất nữ kia của ngươi, tư chất thật sự không tồi đâu.”

“Ngươi cũng không nên hủy hoại con người ta, một cô nương hoạt bát tươi tắn như vậy nếu biến thành một khối băng thì thật đáng tiếc, huống chi, nếu muốn ở Thánh môn tu vi tăng tiến một bước nhất định phải nhận thiên lôi oanh đỉnh phải không?” Bộ Phong Trần vô thanh vô tức xem trọng tiểu chất nữ của ta, muốn dẫn tiểu chất nữ đi thì cũng nên hỏi đại bá của nàng là ta.

Đại bá của Điền Mật Nhi chính là chết do thiên lôi đánh, nếu tiểu cô nương cũng chết như vậy, không khỏi làm cho người ta cảm thấy vài phần sầu não cùng tiếc nuối.

Băng vải được cởi ra bỏ sang một bên, chân trái bị bao kín vài ngày qua đã muốn tốt hơn trước nhiều, miệng vết thương do trúng tên đã muốn khỏi hẳn, vết sẹo cũng bắt đầu dần dần tiêu tán, thuốc của Bộ Phong Trần so với của Bạch Hà quả thật tốt hơn nhiều.

“Lần này từ Thánh môn trở về thuận tiện mang theo một ít thuốc trị thương, về sau buổi tối mỗi ngày ta đều giúp ngươi xoa một chút, chỉ cần không cần quá một tháng, chân của ngươi sẽ hoàn toàn lành lặn.” Rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay chà xát vài lần, Bộ Phong trần ấn ấn xoa xoa chỗ mắt cá chân đau nhức, tay hắn giống như đang làm phép, mỗi lần xoa đều làm cho người ta cảm thấy thoải mái lạ thường, đau nhức nhất thời biến mất không còn một mảnh.

“Ngươi nói ta có thể đi đứng giống người thường?” Què tuy rằng không sao cả, nhưng nếu có thể khỏi hẳn cũng là một cuyện tốt, ta càng thích vậy hơn.

Bộ Phong Trần không có trả lời ta, lại nói cho ta một tin tốt.

“Hai lần mất đi võ công, lần đầu tiên bởi vì thiên lôi oanh kích, lần thứ hai bởi vì hóa công tán, một chút tu vi trong thân thể của ngươi xem như là bị trừ tận gốc, rất sạch sẽ.” Bộ Phong Trần nói “Bất quá việc này cũng không phải không tốt, trên thực tế, khi thiên lôi oanh kích qua đi, thân thể này cũng đã bị toi luyện qua một lần.”

“Tôi luyện?” Lời nói của người tu hành có đôi khi thật đúng là khó hiểu, ý tứ của Bộ Phong Trần là thân thể này bởi vì thiên lôi đánh tan, vì thế ngược lại trở nên tốt?

“Sở dĩ người tu hành phải nhận thiên lôi oanh kích, trên thực tế cũng bởi vì thiên lôi oanh kích có thể làm cho tư chất phàm nhân thay đổi, mỗi một lần thiên lôi oanh kích sẽ mang đến biến hóa không giống nhau, trải qua rèn luyện của thiên lôi oanh kích, thân thể yếu ớt của phàm nhân sẽ dần dần sinh ra biến hóa.” Bộ Phong Trần ngừng tay, hắn lấy khăn lông lau tay, cởi giày cũng lên giường.

Ta hướng bên cạnh xê vào, chủ động dành ra một chỗ cho Bộ Phong Trần, hắn lúc này đang nói về mối liên quan giữa Thiên lôi oanh kích cùng tu hành đều là chuyện mà từ trước đến nay ta chưa nghe qua, mọi người tu hành bởi vì thiên lôi mà được tôi luyện, nghịch thiên hành động như vậy thật sự nguy hiểm.

Hiểu biết rõ ràng như thế, Bộ Phong Trần cũng từng trải qua thiên lôi oanh kích, làm người sáng lập Thánh môn, ta rất ngạc nhiên cũng rất bội phục nam nhân này.

Dần dần hiểu về Bộ Phong Trần, cái nhìn ban đầu đối với hắn cũng dần thay đổi, không chỉ có cái nhìn thay đổi, giống như cảm giác cũng thay đổi, tuy rằng người này có đôi khi thực làm kẻ khác chán ghét nhưng đa số thời điểm luôn làm cho người ta kìm lòng không đậu mà muốn tới gần, muốn tiếp xúc, muốn tìm hiểu.

“Sẽ sinh ra biến hóa như thế nào?” Ta tò mò hỏi.

Bộ Phong Trần nhìn ánh đèn sắp tàn trên bàn, tay hắn duỗi ra liền giống như có một cỗ lực hướng tới ngọn đèn, ngọn lửa giống như bị một sợi dây nhỏ kéo đến bay vào trong lòng bàn tay của hắn, ngọn lửa cháy lên từ trong lòng bàn tay, Bộ Phong Trần giống như không cảm giác được độ nóng.

“Hết thảy sự vật trên thế giới này như gió, lửa, sấm, nước, khí, đất…” Bộ Phong Trần nhẹ nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói “Ngươi có thể cảm giác được tồn tại của chúng, cảm giác được chúng gắt gao xoay quanh bên cạnh ngươi, phát hiện thân hình của người càng ngày càng trở nên có sức mạnh vô địch, ngươi cũng sẽ phát hiện cảm quan ngày càng trở nên nhạy bén, ngươi đã không còn là người, mà là một bộ phận của thế giới này.”

Lại một lần nửa mở hai mắt, ngọn lửa trong tay nhất thời biến thành con cá bơi lội tung tăng ở trong phòng, con cá màu đỏ hồng, ở trước mặt ta bơi qua bơi lại, giống như có sinh mệnh.

Ta không khỏi vì hết thảy trước mắt mà ngạc nhiên, ta nghĩ ta hiểu ý tứ của Bộ Phong Trần, cũng hiểu được vì sao con người lại si mê tu hành, có đôi khi cũng không phải vì kéo dài sinh mệnh, mà là gần như cảm thụ thế giới, càng thêm đẹp, càng thêm nhiều cảm thụ…

Sống nhiều năm như vậy, ta cũng lần đầu tiên phát hiện nguyên lai xung quanh lại có loại tồn tại như vậy, ta chưa từng phát hiện tuyệt vời này.

“Cẩn thận nóng.” Tay ta muốn chạm vào đuôi con cá đang lắc lư trước mắt, Bộ Phong Trần lập tức bắt tay của ta lại.

“Ngươi làm sao mà biết được?” Ta tò mò hỏi.

“Cảm giác.” Bộ Phong Trần chỉ chỉ vào ngực mình, hắn nằm tựa vào giường, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào chén trà ở trên bàn, nước ở trong chén trà tựa như một hạt châu nhẹ nhàng bay lên.

Bộ Phong Trần mở bàn tay của ta ra, giọt nước kia rơi vào trong lòng bàn tay của ta, lạnh lạnh giống như là một hạt châu mềm mại trong lòng bàn tay ta lăn qua lăn lại.

“Ha hả, cảm giác này rất kỳ quái, nhưng…. Thực làm cho người ta cảm thấy thoải mái.” Ta không khỏi nở nụ cười.

Tay Bộ Phong Trần ở không trung phất lên, những giọt nước nhỏ trong không khí dần dần tụ tập lại, cả phòng nhất thời tràn ngập những bọt nước trong suốt sáng lấp lánh cùng những con cá đỏ hồng bay qua bay lại, thản nhiên dưới ánh trắng, hết thảy thoạt nhìn đều không phải là thật, như vậy… chấn động lòng người.

Vốn tưởng rằng thế gian bình thản, nguyên lai còn có nhiều thứ kỳ diệu như vậy.

Ta không khỏi bị hết thảy trước mắt hấp dẫn, xem đến ngây người, thậm chí có chút khó thở.

Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào một hạt châu nhỏ đang bay bay trước mắt, hạt châu nhỏ nhất thời tan ra, giống như nát vụn, rất nhanh cùng với hạt châu bên cạnh tụ lại, còn những con cá đỏ hồng kia gặp nước, nguyên bản là “thủy hỏa bất dung” thế nhưng có thể ở chung hài hòa đến vậy.

“Làm sao nước gặp lửa mà không có gì xảy ra.” Bộ Phong Trần vừa nãy còn không cho ta chạm vào con cá bằng lửa.

Ta quay đầu hỏi Bộ Phong Trần, đột nhiên bị tầm mắt của hắn đâm chọc, nam nhân này nhìn ta, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tầm mắt của hắn làm cho ta cảm thấy một ít bất an.

Bàn tay Bộ Phong Trần đặt trên lưng ta, hắn tựa hồ cũng càng ngày càng sát lại, ta đột nhiên cảm thấy có chút nóng, mồ hôi nháy mắt chảy ra, trên lưng ta, trên ngực ta, trên trán ta, nóng không chịu được…

Hắn là nên tránh đi? Sâu trong nội tâm ta biết là phải tránh đi, nhưng vừa vặn lại không nhúc nhích, có chút không nghe ý nguyện của ta. Nếu Bộ Phong Trần muốn hôn ta… Nam nhân kia vì cái gì phải hôn ta?

Nghi vấn dừng lại ở trong đầu, nam nhân dĩ nhiên dùng đôi môi lạnh lẽo của hắn dán lên môi tôi, ta không dám nhắm mắt, chỉ cần một khi nhắm mắt, ta có lẽ không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì…..

Bộ Phong Trần đưa một tay lên che lại ánh mắt của ta, đến giờ khắc này, ta vẫn suy nghĩ nam nhân ngày thượng đạm mạc này hôm nay lại chủ động hôn ta, nhưng đây là ngụy thánh, là người đạm mạc lạnh lùng, vĩnh viễn không thể nắm lấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi