NHẤT SINH NHẤT THẾ TIẾU HOÀNG ĐỒ

Cửu Hồn không nói gì, dao găm trong tay nhẹ nhàng xoay chuyển, dưới ánh sáng mặt trời chiết xạ ra ánh sáng lạnh thấu xương.

Nhưng sát khí rất nặng, rất hiển nhiên, hắn muốn chờ xem sau khi giao thủ, kẻ không biết lượng sức rốt cuộc là ai.

Dạ Mị thấy tư thế của hai người bọn họ, nhíu mày, nàng vươn tay, dữ dằn xách cổ áo Cửu Hồn nhấc ra đằng sau...

Nàng ra tay rất nhanh, sức lực cũng lớn, thành công xách người về phía sau.

Sau khi Cửu Hồn phản ứng lại cũng không dám làm gì, vì thế nên bị xách thành công.

Nhưng tất cả mọi người đều thấy, sắc mặt Cửu Hồn trống rỗng trong một giây. Thậm chí, trên gương mặt xinh đẹp kì ảo có một tia... xấu hổ và giận dữ không dễ phát hiện.

Sau khi để hai người bọn họ bảo trì khoảng cách an toàn, Dạ Mị liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi sao lại đánh nhau?"


Khóe miệng ưu nhã của Bắc Thần Tà Diễm cũng co giật một chút. Sống đến ngần này tuổi, đây là lần đầu tiên hắn chuẩn bị đánh nhau với ai đó mà giữa chừng đối thủ lại bị một cô gái xách đi?!

Dạ Mị thấy bọn họ chẳng nói gì, nhìn về phía Cửu Hồn, hỏi: "Vô duyên vô cớ, vì sao phải đánh nhau? Thu lại dao găm đi!"

Không phải ngữ điệu ra lệnh, nhưng cũng không tốt lắm.

Cửu Hồn không lên tiếng, nhưng đã ngoan ngoãn thu lại dao găm.

Dạ Mị lại nhìn lướt qua Bắc Thần Tà Diễm, ánh mắt lạnh băng mang theo hàn khí.

Bắc Thần Tà Diễm rất tự giác, vừa thấy nàng bày ra vẻ mặt bất thiện, căn bản không chờ nàng mở miệng, trường kiếm từ nội tức hoá thành lập tức biến mất vô tung.

Trên gương mặt hắn còn mang theo vài phần lấy lòng, dịu dàng cười nói: "Thu lại rồi, thu lại rồi! Dạ Mị cô nương chỉ cần một ánh mắt, Diễm nguyện hành sự theo ý của người!"


Hoàn toàn chính là bộ dáng khắp thiên hạ không ai ngoan ngoãn hơn ta.

Ngọc Vĩ đứng phía sau hắn, yên lặng lau mồ hôi không lời gì để nói.

Dạ Mị thấy bọn họ đều khá phối hợp, không có làm trò khiến nàng mất mặt thì rất là hài lòng. Nhưng đột nhiên lại hoang mang, nhìn Cửu Hồn nói: "Sao ngươi lại không cho hắn tới gần ta?"

Nàng vừa nói dứt lời, trên mặt Cửu Hồn hiện lên vài điểm hồng mất tự nhiên.

Ánh mắt Bắc Thần Tà Diễm tối sầm lại, trong mắt có hung quang xẹt qua, ánh mắt nhìn Cửu Hồn cũng rất không tốt, hiển nhiên, hắn cũng không hy vọng nghe được Cửu Hồn nói bất kì lời thổ lộ nào.

Sự thật đã rất rõ ràng, một người đàn ông nếu không muốn để những người khác tới gần một cô gái, trừ lí do đảm bảo an toàn, đương nhiên chính là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của đàn ông.


Dạ Mị thấy Cửu Hồn nửa ngày không nói chuyện, mặt lại đỏ vài phần, bỗng nhiên ngộ đạo, vuốt cằm, mở miệng nói: "Ta thấy ngươi sắc mặt hồng nhuận..."

Trên mặt mọi người đều chứa vài phần thấu hiểu, cảm thấy dựa vào sự tự luyến vốn có của nàng, đoán được cũng là bình thường.

Nhưng mà, bọn họ đã vô thức bỏ qua một điều, đó là Dạ Mị còn tự ựluyến hơn những cô gái khác nhiều...

Dạ Mị tự hỏi ba giây đồng hồ, nhìn chằm chằm Cửu Hồn, lại lướt qua Bắc Thần Tà Diễm, lạnh giọng mở miệng: "Hay là trên người ta có tiên khí, đứng ở bên người ta có thể hấp thu tiên khí tăng cường sức khoẻ, võ công tiến bộ, ngươi sợ hắn được lợi, muốn một mình độc chiếm?"

Cửu Hồn: "?"

Bắc Thần Tà Diễm: "!"

Mọi người: "?!"

Dạ Mị nghĩ bản thận dù sao cũng là người xuyên không, nói không chừng trên người thật sự có tiên khí, linh khí gì đó? Đúng không...?
Thấy mình nói xong, vẻ mặt mọi người đều trống rỗng.

Dạ Mị cho rằng mình đoán đúng rồi, nàng gật đầu, nhớ tới hành động của mọi người trước đây, lạnh lùng nói: "Khó trách trước đây các ngươi một người muốn bắt ta, một người muốn đi theo ta. Ta vẫn luôn cho rằng, các ngươi đều bị dung mạo tuyệt thế, khí chất trác tuyệt của ta hấp dẫn, bây giờ xem ra, ta vẫn là quá tự tin!"

Mọi người: "!"

Bọn họ hôm nay cũng đã xem như lãnh giáo được, một người không biết xấu hổ, tự tin quá độ có thể biến thành cái dạng gì.

Ngay cả Bắc Thần Tường vừa mới đi đến gần đó nghe được những lời nàycũng cảm thấy mình không có can đảm đi về phía trước nữa rồi, rất muốn quay đầu bỏ về.

Hắn cũng lập tức hiểu ra vì sao nữ nhân này luôn có thể mặt dày mày dạn tự khen chính mình, vì mỗi lần hắn nghi ngờ thực lực của nàng, nàng đều tức giận như vậy. Thì ra nàng lại tự đặt bản thân ở vị trí cao như vậy, hắn hoài nghi những lời khuyên nàng giao ra hổ phù ngày hôm qua của hắn trong mắt nàng có lẽ chẳng khác gì thiểu năng trí tuệ.
Sau một lúc yên lặng kì quái.

Môi của Bắc Thần Tà Diễm câu nhẹ, ôn nhu cười rộ lên, gật đầu, chậm rãi nói: "Đúng là cô nương cũng không hoàn toàn đoán sai, mọi người quả thật đều mê mẩn dung nhan tuyệt thế cùng khí chất trác tuyệt của cô nương. Trên người cô nương đích xác mang theo tiên khí, tựa như Cửu Thiên tiên nữ, khiến người khác nhịn không được trầm mê!"

Mọi người đều quay đầu nhìn chằm chằm Tứ hoàng tử điện hạ nhà bọn họ, chỉ cảm thấy ba chữ to xuất hiện, treo trên đỉnh đầu Tứ hoàng tử —— Diễm nịnh nọt!

Cả đời Ngọc Vĩ chưa thấy điện hạ nhà mình nịnh nọt ai như thế bao giờ, lại cạn lời lau mồ hôi trán.

Dạ Mị nghe vậy lại thấy rất là hưởng thụ, thưởng thức nhìn Bắc Thần Tà Diễm, lạnh giọng ca ngợi: "Ánh mắt tinh tường của ngươi khiến ta cho rằng giúp ngươi lĩnh quân là quyết định vô cùng chính xác, ta thích nhất là người khác thành thật cầu thị khen ngợi ta."
Mọi người: "..." Còn thành thật cầu thị? Vậy còn có lời khen ngợi nào ứng với người là không đúng không?

Được rồi, bọn họ coi như đã hiểu vị cô nương này nhất định coi toàn bộ lời khen ngợi, hay nói móc thành thật sự cầu thị ca ngợi. Rốt cuộc nàng thật sự quá tự tin!

Cửu Hồn thấy phản ứng này, cũng coi như hiểu được tâm tính của nàng.

Hắn cũng không ngốc, trên thực tế, càng là người chưa từng cảm nhận được ấm áp lại càng mẫn cảm hơn người thường, càng dễ dàng nhìn thấu nội tâm những người khác, cũng càng biết cách cẩn thận lấy lòng hơn.

Trong nháy mắt, hắn hoài nghi Bắc Thần Tà Diễm là đồng loại với hắn.

Vì thế, cho dù rất không thích Bắc Thần Tà Diễm, vì lấy lòng Dạ Mị, hắn nhanh chóng gật đầu: "Hắn nói đúng!"

Dùng dáng vẻ ngoan ngoãn lấy lòng nhìn về phía Dạ Mị.
Hai đương sự đều đã nói vậy rồi, đám quần chúng ăn dưa còn có thể nói gì? Mọi người đều thu lại ánh mắt hóng chuyện của mình, nên đứng gác thì đứng gác, nên cạn lời thì cạn lời, nên nhìn trời thì nhìn trời.

Đúng lúc này, Bắc Thần Tường chịu đựng sự cạn lời của mình đi tới. Nhìn về phía đám người Dạ Mị đám người, mở miệng hỏi: "Dạ Mị cô nương, nghe nói ngươi định trao đổi với Đại Mạc Vương một vật, còn định lấy lương thảo đi đổi? Không biết thứ các ngươi chuẩn bị trao đổi là gì?"

Dạ Mị quay đầu lại quét hắn liếc mắt một cái, lạnh giọng dò hỏi: "Liên quan quái gì tới ngươi?"

Đối với loại người coi nhẹ giá trị của nàng, lại còn phủ định thực lực của nàng, nàng hoàn toàn khinh thường để ý tới.

Bắc Thần Tường sắc mặt cứng đờ, nhiều năm như vậy trừ đứng trước Bắc Thần Tà Diễm, cũng chỉ có một mình Dạ Mị dám ăn nói với hắn như vậy, Ngay cả phụ hoàng với hắn cũng chưa từng kiêu căng ngạo mạn như thế.
Còn chưa kịp nói gì, đúng lúc này.

Một người xuất hiện trước cửa thành cách đó không xa, sau khi người nọ tới gần, đám thị vệ nhanh chóng tiến lên ngăn lại.

Dạ Mị nhìn về phía người nọ, người nọ cũng thấy Dạ Mị.

Cũng ngay lúc đó, đối phương bỗng nhiên không dám tin mở to mắt, chỉ vào Dạ Mị, môi run rẩy nói: "Là... Là ngươi?"

*

Đoán xem ai tới nà, đoán được coi như ta thua, cười gian...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi