NHẤT THẾ TÔN SƯ (NHẤT THẾ CHI TÔN)

Dịch giả: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ đứng trong Quan Lan đường, nhìn mặt sông bềnh bồng, nhìn ánh đèn trong bóng tối, cảm thấy bầu trời cao và cảnh đẹp hồng trần đang hòa vào với nhau, tạo thành phong cảnh tuyệt đẹp như không thể tồn tại ở trần gian.

“Đường gia lão tổ tông không hổ là cường giả ngoại cảnh, chọn chỗ tu luyện cũng thực là kĩ lưỡng......” Mạnh Kỳ vui vẻ nhìn ra xa.

Hắn vừa rồi là cố ý ra vẻ lạnh lùng cao thâm trước mặt Đường Minh Nguyệt, bảo muốn giết Đường Thứ, vì nếu không tiên lễ hậu binh, sẽ khiến Đường Minh Nguyệt sinh nghi hoặc, nghi ngờ mục đích của hắn, dẫn tới nghi ngờ thân phận của hắn, không phối hợp hành động với hắn, nên mới dựa thế dùng thế, xòe tay làm mây lật tay làm mưa, nói cho Đường Minh Nguyệt biết trước, để cô cảm thấy hắn là người có mưu lược sâu sắc, làm việc linh hoạt, khó đoán trước.

Đương nhiên, cái chính là cảm giác ra vẻ cao thâm, ra vẻ lãnh khốc, khí thế áp người này rất là thích, ha ha ha ha!

Mạnh Kỳ cười vang trong lòng, lý do giết Đường Thứ chỉ có một, chính là có thù báo thù, có oán báo oán, không để qua đêm!

Ta chính là người nhỏ mọn thù dai như vậy đó!

Đương nhiên, trước khi giết Đường Thứ, phải moi ra cho hết những gì tên kia biết cái đã.

Nên, đổi áo trắng, giả dạng cao thâm lại lạnh lùng, ngoài thỏa mãn sở thích của bản thân, cũng thực sự là tạo ra khí thế, áp chế Đường Thứ về mặt tâm lý, như thế tên kia mới có thể thẳng thắn nói ra hết, đến khi giết mới không đến mức phải dùng tới các chiêu thức áp đáy hòm làm lộ thân phận.

Đường Thứ tốt xấu cũng đã cửu khiếu nhiều năm, nội công thâm hậu, chân khí có thể phóng ra ngoài, công thủ đều thuộc loại bất phàm, dù không hoàn thủ, cao thủ mở khiếu bình thường cũng không phá nổi hộ thân cương khí của lão, chưa kể khi bị gặp nguy tới tính mạng, lão chắc chắn sẽ bùng nổ tiềm lực. Nếu không tạo ra sơ hở về mặt tinh thần trước đó, chỉ mỗi mở khiếu đao pháp của hắn rất khó giết chết lão.

Đang lúc Mạnh Kỳ suy nghĩ, Đường Minh Nguyệt đã nhẹ nhàng đi vào, bưng một bộ áo trắng, ánh mắt đầy sùng bái ca ca:“Nhị ca, Nhẫn gia gia đã ra lệnh cho hộ vệ, sắp tới đây rồi.”

“Ừ.” Mạnh Kỳ nhận bộ áo, đi vào Đông Noãn các thay đồ.

Trong kính, một người mặc đồ trắng, thân hình cao to, trường đao bên hông cũng to không kém. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, có một loại mị lực kì dị, không giống sự tiêu sái lạnh lùng của kiếm khách, cũng không phải dạng xuất trần bình thản của cao tăng, mà là sự dương cương khốc liệt của đao giả.

“Ừm, ừm, rất được......” Đối với tạo hình này, Mạnh Kỳ vô và vừa lòng, nếu còn cảm ứng được trời đất, hòa được vào hoàn cảnh chung quanh, thì sẽ vô và hoàn mỹ.

Hắn ho nhẹ một cái, tạo dáng vẻ bình thản, đi ra khỏi Đông Noãn các.

“Nhị ca......” Đường Minh Nguyệt sáng mắt lên, thân thiết nói:“Nhị ca, ở ngoài ngươi đã gặp khổ sở gì vậy?”

“Việc này nói ra rất dài.” Ta còn chưa sáng tác vụ đó......

“Chờ cổ họng ta bớt đau rồi nói tiếp.” tới lúc đó đừng hòng tìm thấy ta......

Mạnh Kỳ khàn khàn trả lời, nhìn quanh đánh giá bố trí trong Quan Lan đường, ra vẻ đang khó ở, để khỏi phải nói nhiều với Đường Minh Nguyệt, đỡ làm lộ linh tinh.

“Dạ.” Đường Minh Nguyệt biết họng của nhị ca bị thích khách đâm trúng, nói chuyện khó khăn, hồi nãy lại còn lớn tiếng trong từ đường, giờ đương nhiên phải điều dưỡng một chút.

Quan Lan đường bố trí rất thanh nhã, ngoài lư hương, đồ cổ, chỉ có giá sách, bàn, ghế dựa, Mạnh Kỳ đang định làm người giám định đồ cổ, thì mắt đã sáng lên, nhìn thấy mấy chữ viết trên một tấm thiếp bên dưới bức hoành phi của Quan Lan đường.

Những chữ này uốn lượn như rồng rắn, lưu loát mạnh mẽ, dưới ánh đèn, như hơi chuyển động.

“Quan Lan thiếp......” Mạnh Kỳ đi tới, chắp tay sau lưng, đọc.

Chữ viết không xuất chúng, ngôn từ cũng không bay bổng hào hoa, nhưng lại rất có khí khái.

“Dựa vào lan can, vỗ lên mặt nước......” Nhìn kỹ, ánh mắt Mạnh Kỳ sững lại, những chữ trên tấm thiếp như hóa thành những cuộn sóng, xô nhau cuồn cuộn ào tới, liên miên không ngừng.

Sóng nước ngập trời, những gợn sóng to mãnh liệt không ngừng liên tiếp, đến những chữ cuối cùng, trước mắt Mạnh Kỳ như có một ánh đao lướt qua, vô và sắc bén, dưới một đao đó, cuộn sóng vỡ ra, sông lớn bị chém ra làm đôi, chính là lấy sức lực bản thân đánh vỡ thế của tự nhiên trời đất!

Sau một đao kinh tâm động phách đó, Mạnh Kỳ nhìn thấy dưới cuối của [ Quan Lan thiếp ] có một dấu triện màu đỏ tươi như mới, in hai chữ “Phá trần”.

Đây là tên tự của Đường gia lão tổ tông,“Liệt giang đao” Đường Phá Trần.

Mạnh Kỳ nhắm mắt, nhớ lại đao ý ẩn chứa trong [ Quan Lan thiếp ], trong lòng bỗng hiện lên bốn chữ:

“Liệt Giang đao pháp.”

[ Quan Lan thiếp ] không phải chân ý truyền thừa, cũng không phải võ công bí tịch, mà chỉ là mấy chữ khi Đường gia lão tổ tông đao pháp viên mãn, khí tức tụ trong ngực muốn bay ra, nên múa bút vẩy mực, xả ra đao ý trong lòng, đem “thế” và “khoái” của Liệt Giang đao pháp thể hiện ra ngoài.

Cuộn sóng liên miên, thế dài không dứt, chỉ có một chữ nhanh, mới có thể đoạn giang!

“Lão tổ tông từng nói, nếu ai có thể mang được đao ý trong [ Quan Lan thiếp ] ra thành thực, thì Liệt Giang đao pháp của người đó đủ để ngạo thị một phương, có thể đột phá ngoại cảnh, nhị ca, ngươi muốn thử không?” Thân huynh trưởng trở về, trở bàn tay thay đổi thế cục trong tộc, Đường Minh Nguyệt tâm tình rất tốt, không nhịn được trêu ghẹo một câu.

Có thời gian tu luyện Liệt Giang đao pháp, còn không bằng ta đi luyện Tử Lôi thất kích, Thần Tiêu cửu diệt còn hơn...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ, nét mặt đầy nhu hòa nói với Đường Minh Nguyệt nói:“Đao pháp của ta đã đại thành theo hướng khác, Liệt Giang đao pháp còn kém một chút hỏa hậu.”

Đường Minh Nguyệt đã nhìn thấy một đao Mạnh Kỳ chém Diệp tam, biết đao pháp của hắn đi theo con đường cương mãnh bá đạo, không và đường với Liệt Giang đao pháp nhà mình, nên chỉ cười:“Nhất lý thông, trăm lý minh, đao pháp nhị ca đã có thành tựu, nếu nhìn thêm [ Quan Lan thiếp ] nhiều lần, nói không chừng cũng tự nhiên nhập môn Liệt Giang đao pháp.”

“Có lý.” Mạnh Kỳ nói cho xong, để khỏi phải dằng dai thêm nữa.

Đao ý trong [ Quan Lan thiếp ] có bao hàm ý nghĩa Đao đạo và một số nội dung trong [ Thiên Đao cương yếu ], chính là thứ Mạnh Kỳ trước nay vẫn tìm hiểu tu luyện, nhưng thu hoạch không nhiều, nay có châu ngọc ở ngay trước mặt, ngu gì không lấy?

Hắn nhanh chóng đắm chìm vào trong những cuộn sóng liên miên, vào ý cảnh ánh đao chém nước, không ngừng ngẫm nghĩ hấp thu, muốn lấy [ Thiên Đao cương yếu ] làm gốc, biến hóa của đao pháp phá giới của A Nan, Hàn Phong đao pháp, Ngũ Hổ Đoạn Môn đao pháp và dung nhập vào trong đao lý của bản thân.

Mạnh Kỳ quên hết thế giới bên ngoài, rơi vào vô ngã.

Đường Nhẫn, Đường nhị gia, Đường thất gia vào tới, đều nhìn thấy Mạnh Kỳ khoanh tay ngửa đầu, chuyên tâm xem thiếp, song cả người hắn lại phảng phất như rời khỏi thế gian, hoàn toàn hòa vào hoàn cảnh chung quanh, lại có vẻ như sẽ xuất đao bất cứ lúc nào, trảm phá tự nhiên, trở lại hồng trần.

Áo trắng lãnh khốc, tấm lưng thẳng tắp như cây thương, trông rất vững chãi.

Đó cũng là cảm giác của Đường Thứ khi bước vào Quan Lan đường.

“Nhị thiếu gia......” Bị khí thế này áp chế, trong mắt Đường Thứ chỉ còn nhìn thấy Mạnh Kỳ, quên Đường thất gia mới là đại gia chủ.

Mạnh Kỳ bừng tỉnh, nhưng không hề xoay lại, trầm giọng hỏi:

“Vì sao phải ám sát chủ sự Hoán Hoa kiếm phái và người thân của ông ta? Nhị thúc có biết trước chuyện đó không?”

Đường Thứ nhìn Đường nhị gia, thấy lão lắc đầu, thì đáp:“Nhị gia không biết.”

Đường nhị gia thở phào, lão không biết Đường tiểu nhị ở bên ngoài đã gặp những chuyện gì, trải qua những đau khổ gì mà trở nên đáng sợ như thế, không chỉ đao pháp bá đạo cương liệt, mà phong cách làm việc cũng như lôi đình vạn quân, không cho người ta hít thở hay suy nghĩ, lặng lẽ khống chế tất cả thế cục của gia tộc, cả người lẫn đao đều làm cho người ta phải e ngại!

Đường Thứ tiếp tục nói:“Năm đó Ngũ gia có đại ân đối với ta, dẫn ta nhập Đường gia, người bảo ta giết ai, ta sẽ giết người đó.”

Đường Thứ vốn không tin Hoàn Châu có cao thủ, chọc phải vào mầm tai vạ, được Đường ngũ gia cứu, gia nhập vào Đường gia làm môn hạ, sau này ở rể trong nhà, được Đường gia chống lưng, bốn mươi lăm tuổi cửu khiếu tề khai, nội thiên địa đại thành.

“Ngũ thúc ám sát chủ sự Hoán Hoa kiếm phái, có ngờ hậu quả hay không?” Mạnh Kỳ vẫn nhìn [ Quan Lan thiếp ], đưa lưng về mọi người, gió đêm thổi qua, áo trắng khẽ bay.

Đường Thứ thành thật trả lời:“Ngũ gia nguyên bản không muốn làm như vậy, nhưng sau khi bí mật gặp Diệp tam thiếu, nói để giúp Vương gia tranh giành địa vị, mình phải vươn ra làm cây đón gió, dù sao cũng chỉ là xử lý chủ sự Hoán Hoa kiếm phái và người thân của hắn mà thôi, có Lâm chủ sự ở đó, sẽ không để xảy ra chuyện gì lớn, tới lúc sẽ đưa người ‘mất tích’ là ta trở về, ai ngờ sau này cả Lâm chủ sự cũng chết.”

Đường Minh Nguyệt mím môi, lẳng lặng nghe, không thể tin được chuyện này lại có Diệp tam công tử nhúng vào.

“Lúc Ngũ thúc gặp Diệp tam, có ai khác ở đó không?” Mạnh Kỳ bình thản hỏi, trong lòng hơi kinh ngạc, hắn vẫn tưởng Diệp tam là hạng chỉ biết chơi bời tiêu chuẩn, làm chút việc vặt thì không sao, nhưng chuyện đại sự thế này thì không có khả năng dính líu, nhưng bây giờ nghe thấy, mới biết tên kia mới là kẻ quan trọng trong việc này, đó có đúng là Diệp tam bị mình chỉ có một đao mà bị hù quỳ xuống hay không?

Đường Thứ lắc lắc đầu, nhìn Mạnh Kỳ, tự nhiên có cảm giác người này mới chính là gia chủ:

“Ngũ gia là bí mật gặp hắn, ta cũng không biết có người nào khác hay không.”

Mạnh Kỳ lại hỏi bóng gió mấy câu, Đường Thứ đều trả lời rành rẽ, bèn nghiêm khắc nói:

“Không được gia chủ cho phép, tự tiện làm việc, đây là tội thứ nhất.”

“Không để ý thế cục, chỉ lo cho việc riêng, lôi cả gia tộc vào trong nguy hiểm, đây là tội thứ hai.”

“Làm việc rồi lại không gánh trách nhiệm, khiến người ta trút giận vào gia tộc, không xứng với bao nhiêu năm tài bồi của gia tộc, là tội thứ ba.”

“Đường Thứ, ngươi có biết tội?”

Hắn cứ như vừa làm gia chủ, vừa làm phán quan, mà đám Đường thất gia cũng bị khí thế của hắn áp chế ngay từ đầu, cũng im lặng coi đấy là chuyện đương nhiên.

Đường Thứ mặt không chút thay đổi nói:“Biết tội.”

“Thứ bá đã biết tội, lại là cửu khiếu cao thủ, hay chỉ trọng phạt, giữ lại người để sau này còn đền đáp gia tộc?” Đường nhị gia đề nghị.

Mạnh Kỳ vẫn nhìn [ Quan Lan thiếp ], trong lòng cuộn sóng cuồn cuộn, đao ý phá giang, không để ý Đường nhị gia, lạnh lùng nói:“Rất tốt, nếu đã biết tội, không phạt lây thêm người khác.”

“Ngũ thúc có một câu không sai, phải có người gánh tội thay, làm dịu lửa giận của Hoán Hoa kiếm phái.”

“Tgia tộc chúng ta là đại thế gia đại môn phái, nên phải làm như thế, quyết không thể tùy tiện làm bậy.”

Đám Đường Thứ bối rối, không biết hắn sẽ quyết phạt thế nào, chặt một cánh tay, hay giao cho Hoán Hoa kiếm phái xử trí?

Mạnh Kỳ nắm lấy chuôi đao, lạnh lùng:

“Nên, ngươi phải chết.”

Thanh âm không lớn, nhưng lại chẳng khác gì tiếng sấm âm vang.

Mạnh Kỳ xoay người, rút Tà kiếp:

“Ngươi chết, người nhà ngươi mới có thể sống, cả gia tộc mới có thể sống!”

Vừa dứt lời, trường đao súc thế đã lâu đột nhiên chém ra, ánh đao lóe một cái, biến hóa quỷ dị, mỗi một biến hóa đều không giống với lẽ thường, làm tâm hồn người ta nhộn nhạo, nhìn nó lại nhớ tới những chuyện cũ không thể nào quên được.

Đao pháp như vậy không từ nào tả được, là Mạnh Kỳ diễn hóa tinh nghĩa đao đạo của “Thiên Đao cương yếu”.

Đến lúc này, Đường Thứ mới nhìn thấy rõ dung mạo của “Đường Cảnh”, ngũ quan rất giống Đường lão gia tử, mũi thẳng, môi rất mỏng, góc cạnh rõ ràng, áo trắng như tuyết, lãnh khốc bá đạo, khí thế bức người, khiến lão vô thức cúi đầu xuống.

Tư thế khoanh tay đứng lạnh lùng vừa rồi, sự tự tin nắm giữ tất cả trong tay, từng câu hỏi cường thế áp bách, khiến Đường Thứ không còn lòng muốn thắng.

“Ngươi chết, người nhà ngươi mới có thể sống, toàn bộ gia tộc mới có thể sống!”

Câu cuối cùng, và với đao pháp làm người ta khó chịu trong lòng càng khiến Đường Thứ do dự, gia nhân thân quyến, hay tính mạng của bản thân?

Cao thủ đánh nhau, chiêu thức biến hóa cực nhanh, một chút vô ý là sẽ bại vong, huống chi Đường Thứ do dự.

Chỉ một chút do dự này, làm lão đã đánh mất tiên cơ, Tà kiếp đã chém tới trước mặt!

Đường nhị gia, Đường thất gia lúc này mới kinh hãi, nhào tới cứu.

“Không!” Đường Thứ gầm lên, ý cầu sinh rực lên, hai tay chập lại, chưởng kình nóng rực phun ra, kẹp lấy Tà kiếp.

Nhưng Tà kiếp đã đảo hướng, thế như sóng cuồn cuộn không dứt, liên miên chém vào Đường Thứ.

Đường Thứ nghiêm mặt, biết mình đã quá gấp gáp, đao này đường lối không theo lẽ thường, nên bị rơi vào bẫy của đối phương, đành phải vung tay trái ra, chấp nhận bị đứt một tay, để chạy trốn.

Di! nhìn một đao này của Mạnh Kỳ, Đường Nhẫn sửng sốt.

Đường đao lóe sáng, những cuộn sóng tầng tầng lớp lớp không dứt, chấm dứt mọi sự sống.

Tranh, trường đao trở vào trong bao, Mạnh Kỳ vừa rồi còn đứng trước [ Quan Lan thiếp ], nay đã đứng sau lưng Đường Thứ, quay lưng lại với lão ta.

Đường nhị gia và Đường thất gia mới vừa bổ nhào tới nơi, đã thấy trên trán Đường Thứ hiện một đường máu, chảy xuống dưới cằm, mắt mở to không cam lòng, quỵ xuống đất.

“Đưa xác lão tới Hoán Hoa kiếm phái.”

Mạnh Kỳ không quay đầu lại, đẩy cửa rời khỏi Quan Lan đường, bình thản nói.

Các trưởng lão đứng ở bên ngoài cửa vừa khiếp sợ vừa ngạc nhiên, họ vừa nhận ra bên trong có động thủ, thì thắng bại đã rõ ràng, đó là cửu khiếu cao thủ, cửu khiếu cao thủ đó!

Mạnh Kỳ lại rất bình tĩnh. Trận này ngay cả ba thành thực lực Đường Thứ cũng còn chưa dùng tới, lão bị dao động tinh thần, phạm vào tối kị khi giao chiến, cộng thêm hắn lại diễn hóa đoạn thanh tịnh tinh nghĩa, dù có dùng đao pháp gì cũng thành công, vừa rồi hắn đã thử hai loại Đao đạo tinh yếu!

Áo trắng thắng tuyết, tay ấn chuôi đao, chậm rãi đi khuất dần vào bóng đêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi