NHẤT THẾ TÔN SƯ (NHẤT THẾ CHI TÔN)

Dịch giả: Tiểu Băng

“Lại có cao thủ mới lên Nhân bảng!” đám đệ tử võ quán mở to đôi mắt ngây thơ đầy hưng phấn, ríu rít bàn vớinhau.

Thiên hạ tuy lớn, nhưng không phải mỗi kỳ Nhân bảng đều có người mới, chưa kể đây là một người mới trước giờ chưa hề nghe thấy tên!

“Quân Tử kiếm? Nghe danh hiệu chắc là hiệp sĩ chính đạo.”

“Đương nhiên, mới lần đầu gặp mặt đã giúp Hoa Luân, rút kiếm tương trợ, dạ hành sơn lĩnh, không sợ La giáo, cái danh quân tử thực là danh xứng với thực.”

“Nếu trong giang hồ đều là người quân tử như Mạnh thiếu hiệp, thật là tốt biết bao!”

Mạnh Kỳ mặc đồ trắng, giả kiểu nho sinh đang nghe lỏm mà ngượng muốn chết, phát hiện mình thực là không thể nhận cái danh hiệu “Quân Tử kiếm” này, so với nó, cái gì mãng kim cương, cái gì lôi đao cuồng tăng, đều chẳng phải làm người ta hộc máu!

Hắn thấy khó hiểu, Lục Phiến môn không thể nào không nhận ra mình, sao lại viết mấy chữ “Nghiên cứu thêm”,“có thể là tên giả” trong lời chú giải, họ có mục đích gì?

Mà thôi, dù sao cái thân phận Quân Tử kiếm này, mình cũng không định dùng!

Hắn nhìn thêm danh sách những người bên dưới, thấy tên của Tán Hoa Thiên Nữ không thay đổi thứ hạng bao nhiêu, thì định rời đi.

Đúng lúc này, quán chủ võ quán sai đệ tử mang ra một chồng giấy rất dày, dán lên bức tường đối diện cửa chính của võ quán.

“Hử, Chu quận Nhân Kiệt phổ?” Mạnh Kỳ mở to mắt.

Đọc xuống, thì ra đây là danh sách cao thủ bản địa do Lục Phiến môn liệt kê, vẫn chưa hề xếp hạng, chỉ giới thiệu tên, xuất thân, cảnh giới võ công, những chiến tích ghê gớm nhất, song người viết những lời bình cuối thì đều là người có tiếng của Chu quận.

“Không hổ là Tây Nam đệ nhất thành, một Lục Phiến môn phân bộ cũng làm ra được chuyện đặc biệt, ra được cả một danh sách nhân vật của địa phương......” Mạnh Kỳ chậc chậc tán thưởng, hắn đã từng đi qua Tây Lương, tam sơn tứ thủy và Tuyên Võ, song chỉ gặp được chuyện này ở Chu quận mà thôi.

Tam sơn tứ thủy là một nơi nhỏ, không có là chuyện bình thường. Tây Lương là thương lộ quan trọng nối Tây Vực và Đại Tấn, đủ loại nhân vật thường xuyên qua lại, khó mà tra cứu, dân phong lại dữ dằn, mã phỉ hỗn tạp, lời bình mà không lọt tai thường sẽ gợi ra báo thù, nên cũng không có, Tuyên Võ là thế lực nhánh của Chân Võ phái, làm sao dám làm ra thứ như gì đó tương tự với Nhân bảng.

Hắn chỉ liếc nhìn sơ, nhưng không nhìn kĩ, vì danh sách quá dài.

Đột nhiên, hắn khẽ ồ một tiếng, vì nhìn thấy tên “Mình”:

“Tên: Đường Cảnh.”

“Tuổi: Hai mươi sáu.”

“Thân phận: Ấp thành Đường gia đích tử, xếp hạng thứ hai.”

“Danh hiệu: Phích lịch Bá Đao, Quỷ diện Bá Đao, Đường nhị lang.”

“Võ công: Lục khiếu, đao pháp đăng đường nhập thất. Đã được cương mãnh chi tinh nghĩa, trừ ‘Liệt Giang đao pháp’ của gia tộc, còn am hiểu nhiều môn đao pháp khác.”

“Lý do được vào danh sách: Một đao chém chết cửu khiếu cao thủ Đường Thứ; Bị Thiết Thủ Nhân Ma và Hoan Hỉ Nhân Ma vây công vẫn có thể chuyển bại thành thắng, chém chết Thiết Thủ Nhân Ma.”

“Lời bình: Xích Dương võ quán quán chủ Kim Tiến Hiền viết: Đao pháp quả thực không thể khinh thường. Đủ để chiến cao thủ bảy tám khiếu, nhưng cửu khiếu thì còn chờ xem thêm. Đường Thứ là trưởng lão Đường gia, lúc đó bị chuẩn gia chủ hỏi trách, lại bị sinh mạng người thân ràng buộc, lòng phản kháng hẳn là không cao, thậm chí khả năng chỉ là phản kháng theo bản năng. Chuyện vây sát vì lúc ấy quá mức hỗn loạn, không còn xác để đối chứng, chỉ có một nhân chứng duy nhất là Đường Nhẫn thì cũng không nhìn thấy được cảnh Đường Cảnh chém chết Thiết Thủ Nhân Ma như thế nào, nên xác định chém chết là chưa chuẩn, có lẽ Thiết Thủ Nhân Ma là bị bảo binh lan đến mà chết.”

“Nghiệp đô Hoàng gia chấp sự trưởng lão Hoàng Nguyên Bá viết: Trước đây ăn chơi, sau này dũng mạnh, lãng tử hồi đầu quý hơn vàng, Đường Cảnh hơn hai mươi tuổi mới chỉ là hai khiếu, đao pháp chưa từng nhập môn, nhưng sau khi bị nhục nhã, ra ngoài du lịch ba năm, trải qua nhiều đau khổ, lại mở ra được lục khiếu, đao pháp nhập thất, chém chết Nhân Ma, đánh khiếp cửu khiếu, quả thật là tấm gương cho hậu bối.”

“Chu quận Vương thị ‘Thủ chính kiếm’ Vương Tái viết: Đao của Đường Cảnh, cương mãnh bá liệt, hư hư thực thực, có cả Lôi Đình, có khả năng hút dòng khí và sinh cơ xung quanh, là không thể phá, không có gì không chém được, lại có được Đao đạo chi cương, đã tận mắt nhìn thấy xuất đao đánh khiếp cao thủ cửu khiếu, có thể xếp vào năm thứ hạng đầu, nếu không phải chiến tích chưa rõ ràng, có thể đưa vào những hạng cuối trong Nhân bảng, tiếc thay, có thực lực Nhân bảng, song lại không có tên trong Nhân bảng.”

Tiểu tử Vương Tái này rất công chính khách quan nha...... Mạnh Kỳ được khen, cả người lâng lâng, vô cùng có hảo cảm với Vương Tái, lấy được danh hiệu ở đây còn dễ nghe hơn cái gì mãng kim cương, lôi đao cuồng tăng và Quân Tử kiếm nhiều!

Nhưng sao lại ghi là cương mãnh bá đạo, mà không phải bạch y phiêu phiêu lạnh lùng, xuất trần, soái khí gì đó...... Mạnh Kỳ thầm oán giận, không lẽ sau này phải tự phong mình là “Thiên Ngoại Phi Tiên”?

Mạnh Kỳ nghiến nghiến răng, lắc đầu rời đi, đột nhiên phía sau vang lên tiếng reo:

“Quán chủ được vào bảng!”

Hở? Mạnh Kỳ quá nhàn rỗi, tò mò quay lại xem, theo ánh mắt và ngón tay của đám nhóc kia, đọc vào dòng tên cuối cùng:

“Tên: Hà Nghiệp.”

“Tuổi: Sáu mươi hai.”

“Thân phận: Thanh Phong võ quán quán chủ, đệ tử Triều Sinh môn.”

“Danh hiệu: Thính Triều kiếm.”

“Võ công: Lục khiếu, giỏi dùng bảy bảy bốn mươi chín đường Thính Triều kiếm pháp, Thập Bát lộ triều lạc cuồng kiếm.”

“Nguyên nhân được vào danh sách: là người hiền lành, mở võ quán chỉ thu giá tiền cơ bản để trả công cho thầy giáo, dạy dỗ tốt, năm nào cũng có đệ tử của võ quán bị môn phái và thế gia nhìn trúng, năm nay võ quán đại bỉ cũng có ba đệ tử rất có hi vọng nổi danh.”

Những lời bình sau đó cơ bản đều là khen Hà Nghiệp hiền hoà nhân hậu, làm chuyện gì cũng từ tốn, thỉnh thoảng lại có một hai câu khen dạy bảo đệ tử đàng hoàng.

Mạnh Kỳ không hiểu võ quán đại bỉ là cái gì, nhưng cũng không để ý, bỏ đi về Ấp thành.

............

“Cái gì, ngươi muốn tới Nghiệp đô làm chủ sự?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn Tề Chính Ngôn.

Tề Chính Ngôn mặt không chút biểu tình:“Ờ, bổn phái sai ta đi Nghiệp đô làm chủ sự, quản lý một cửa hàng lương gạo dầu muối.”

“Đây là minh thăng ám hàng?” Mạnh Kỳ nhíu mày, nhìn như thăng chức vị, cũng là tới nơi thành thị phồn hoa, nhưng sao nghe vào tai lại kém xa hiện trạng làm vua một phương như hiện giờ.

Tề Chính Ngôn gật đầu:“Nghiệp đô là châu thành quận thành, có một trưởng lão của bổn môn thường trú, có rất nhiều ngoại chấp sự, chính chủ sự cũng phải hơn hai mươi người.”

“Sao Hoán Hoa kiếm phái lại làm như vậy?” Mạnh Kỳ khó hiểu.

Tề Chính Ngôn chậm rãi đáp:“Ta quả thật lập công lớn, nhưng xử lý kết quả lại có vẻ quá nặng tư tâm, dù kết quả cuối cùng cũng không tồi, nhưng cũng không thể tiếp tục làm chủ lý một nơi.”

Không có môn phái nào có gan trao quyền cao cho đệ tử có tư tâm quá nặng, nhưng tư tâm nặng thì tư tâm nặng, chỉ cần không vi phạm môn quy, làm tổn hại ích lợi của môn phái, nếu đã có công thì vẫn phải thưởng, chỉ là phải đặt hắn dưới sự giám thị của người khác mà thôi.

Mạnh Kỳ gật đầu:“Là ta liên lụy Tề sư huynh.”

Hắn đã đổi thân phận, là một sĩ tử tới Nghiệp đô du học.

“Chịu thôi, là ta tự chọn, hiện giờ phải lấy nhiệm vụ tử vong làm chính.” Tề Chính Ngôn không chút ảo não hay trách móc, “Nhưng vậy cũng tốt, ta có thể thường tới tìm ngươi luận bàn.”

“Được, nhưng phải cẩn thận bị người theo dõi.” Mạnh Kỳ cũng hết áy náy, chỉ dặn.

Thế sự thực là kỳ diệu, mình và Tề sư huynh lại được đoàn tụ ở Nghiệp đô.

............

Sau nửa năm, Mạnh Kỳ sống một mình trong một tiểu viện, hết sức chuyên chú tu luyện, thỉnh thoảng Tề Chính Ngôn lại tới chơi, luận bàn, giúp hắn củng cố những thứ mới học được. Không chỉ Kim Chung tráo thứ sáu quan đã tiếp cận viên mãn, bắt đầu ngưng luyện khiếu huyệt tương quan với khẩu khiếu, Bát Cửu huyền công cũng tu luyện đến giai đoạn thị khiếu, thị lực mạnh hơn hẳn, phải gấp đôi trước đây.

Độc Cô Cửu Kiếm của hắn thiếu kiếm pháp trụ cột, song Tử Lôi kình tích lũy hùng hậu,“Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu” Cũng nắm giữ được kha khá biến hóa, chỉ còn thiếu quán thông Lôi Đình chân ý, là có thể chân chính trở thành chiêu thức ngoại cảnh.

Song Mạnh Kỳ không lo chuyện này. Chỉ sau mười mấy năm mà đạt đao pháp tiểu thành, tự học được Lôi Đình chân ý, lại còn có truyền thừa không trọn vẹn của “Thần Tiêu cửu diệt”.

Sau nhiều ngày cân nhắc, hắn đã có thêm cảm ngộ về Lôi Đình chân ý, dù nó so với đao ý yêu cầu của “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu” vẫn còn chút chênh lệch, nhưng miễn cưỡng cũng vẫn dùng được, vào nhiệm vụ tử vong nếu cần gấp, cũng có thể xách ra dùng.

Bình cảnh duy nhất là “Thiên Đao cương yếu” không tiến triển nhiều, chỉ lĩnh ngộ được thêm thế của “Phiên Vân đao”, lấy đã vi thiên, phiên vân phúc vũ!

Mạnh Kỳ biết đấy là vì kiến thức đao pháp của hắn không đủ, phải xem nhiều loại đao p háp khác nhau, mới nắm giữ được Thiên Đao cương yếu.

Hèn gì Tẩy Kiếm các yêu cầu đệ tử phải xem một trăm loại kiếm pháp khác nhau, để tạo thành kiếm ý...... Mạnh Kỳ càng ngày càng cảm thán, đại phái quả thực danh bất hư truyền, lại lôi “Hàn Phong đao pháp” ra khổ luyện một phen, nắm giữ Đao đạo tinh nghĩa ẩn chứa trong đó.

“Ừm, ‘Thiên Đao cương yếu’ lên cao là Thiên Vấn cửu đao, giờ tuy chưa đổi được, nhưng chắc có thể mua bản “Thiên vấn” để xem......” Mạnh Kỳ khóa cửa viện, đến cửa hàng sách.

Thế giới này rất kỳ quái, không hề thiếu những quyển thi từ đời trước Mạnh Kỳ được đọc, mà còn kí tên đúng nguyên tác giả.

Song vì thời gian lưu truyền tới nay là quá dài, nên không ai biết nguyên tác giả là ai, có thân phận bối cảnh gì.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều nơi bán ra thi từ đều là hàng thật,đã được kiểm tra kĩ lưỡng.

Sắp tới cuối năm, trời rất lạnh, nhưng người đi đường vẫn đông, để mua đồ tết.

Mạnh Kỳ đút tay trong tay áo, tới tiệm sách, mắt liếc qua hẻm nhỏ.

“Tí nữa nên đi Chiêu Tài hạng ăn canh thịt dê của Giản gia, hay tớiphố Đa Tử mua quả gia du?” Mạnh Kỳ ngờ bữa trưa.

Nghiệp đô có rất nhiều món ăn ngon, đều hợp khẩu vị Mạnh Kỳ, hắn luyện võ rất nhiều, nên cũng phải ăn nhiều, đã lượn đủ phố lớn ngõ nhỏ, tìm được một tiệm “Thương Hải Di Châu”, cũng tìm được nhiều món ăn ngon, rất là vui vẻ.

Đáng tiếc Tề Chính Ngôn không muốn bỏ nhiều công sức cho việc ăn uống, nên Mạnh Kỳ đều phải đi một mình, mỗi lần như vậy, hắn đều nghĩ nếu có Nguyễn Ngọc Thư ở đây, chắc chắn sẽ luôn bám sát theo đuôi mình.

Mua được “Thiên vấn” xong, Mạnh Kỳ quyết định đi ăn quả gia du, vừa tới sạp bán hàng, đã được chào tiếp đón.

“Chào Tô tiên sinh.”

“Hì hì, lại gặp được ngươi.”

Sạp bên cạnh là mấy người đệ tử của võ quán Thanh Phong đối diện nhà hắn,thường gặp hắn ở cửa và sạp bán đồ ăn, lâu ngày, thấy hắn là người đọc sách, nên thỉnh thoảng lại hỏi hắn sách vở gì đó, thơ từ câu cú gì đó, nên gọi hắn là tiên sinh.

Mạnh Kỳ cười gật đầu:“Sắp cuối năm, còn đến võ quán à?”

Một cô bé mắt to, vẻ mặt đau khổ đáp:“Sư phụ nói quyền không rời tay khúc không rời khẩu, hơn nữa cuối năm sau chính là võ quán đại bỉ, chúng ta cũng muốn trở nên nổi bật, được đại phái hoặc thế gia nhìn trúng.”

“Điềm Hà, ngươi học võ mới chỉ một năm, không cần phải gấp gáp.” Mạnh Kỳ rất cảm thông với đám con nít nhà bình dân, muốn học giỏi để tự nuôi sống bản thân, giúp giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Khúc Điềm Hà cười:“Tô tiên sinh, ta cũng chỉ nói vậy thôi, chứ trong võ quán bây giờ, ai cũng đánh thắng ta hết.”

Hàn huyên mấy câu xong, Mạnh Kỳ với tên giả Tô Mạnh xách quả gia du đi về, khi ngang qua Thanh Phong võ quán, đột nhiên nghe được tiếng khóc.

Hắn ngẩng đầu, thấy đệ tử Hà Mộ của võ quán, thì bĩu môi:“Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc?”

Hà Mộ mười bốn tuổi, học võ bốn năm, Súc Khí tiểu thành, rất nhiệt tâm học kiếm pháp, thường thỉnh giáo Mạnh Kỳ những điểm mình chưa hiểu khi đọc kiếm phổ tự đi mua.

Hà Mộ dụi mắt, hốc mắt hồng hồng, quật cường nói:“Ta không khóc!”

“Hắc, luận võ thua chứ gì?” Mạnh Kỳ nhìn bị kiếm gỗ chém trúng trên mu bàn tay hắn.

Hà Mộ vội giấu tay ra sau lưng:“Ta, ta chỉ là sơ ý chút thôi, ngươi không biết đừng nói bậy.”

“Ai nói? Ta là võ lâm cao thủ đó!” Mạnh Kỳ nửa thật nửa giả cười.

Hà Mộ cũng chỉ muốn tìm người giải sầu, cũng không để ý, chỉ chán nản nói:“Võ quán đại bỉ sắp tới, hôm nay ta lại bảy lần bị ngũ sư huynh đánh bại...... Chúng ta rõ ràng thực lực gần bằng nhau, tại sao lúc nào ta cũng là người thua? Ta cảm thấy Hà sư phụ rất thất vọng với ta.”

Mạnh Kỳ cầm quyển “Thiên vấn” bên tay phải vỗ vỗ vào mu bàn tay trái, hưng trí dạt dào hỏi: “Thua thế nào? Mô tả ta xem.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi