NHẤT THỜI TÌNH NHIỆT



Nghĩ rằng anh đã rời đi rồi, Trương Khắc có chút tự đắc nhéo nhéo da thịt của Phó Tư.

"Cậu ban ngày vén quần lên không phải cho tôi xem sao? Bây giờ khóc như thật."
Phó Tư khóe miệng bị hắn chặn lại, nước mắt lưng tròng, nước mắt lạnh lẽo đã tuôn ướt một mảng, đối phương mới thả lỏng một chút, Phó Tư vô vọng kêu lên: "Cứu mạng!"
Trương Khắc kẹp chặt eo cậu, cảm thấy tiếng khóc của cậu cũng không chói tai nên cũng không ngăn cản nữa, ngược lại dùng tay cầm lấy bộ phận mẫn cảm trên cơ thể cậu xoa nắn, Phó Tư không khỏi phát ra một tiếng thút thít ngây ngốc.

"Cứu mạng...!Cứu mạng...!Cứu tôi với!" Quần dài bị xé rách, mắt cá chân đụng vào lan can bên cạnh đến mức đỏ hồng.

Âm thanh của Phó Tư cuối cùng cũng thay đổi, giống như một cây kim dài mỏng ma sát trên bề mặt sứ vậy.

"Ầm" một tiếng, có người đá tung cánh cửa, tường bao quanh khung cửa bị chấn động rơi bụi xuống đất.

Phó Tư nhanh chóng xoay chuyển cơ thể chờ được cứu, là Trình Ảnh đến!
"Trình Ảnh!" Cậu hét lên đầy phấn khích.

Trương Khắc tức giận đến nổi gân xanh, tát Phó Tư một cái, hy vọng sẽ làm Phó Tư hôn mê.


Cánh cửa bị chặn, trong tình thế cấp bách, anh ta kéo rèm che đường ống sưởi và trượt xuống dọc theo tường.

Phó Tư bị đánh đến mức một lúc lâu sau mới thở được, và có một tiếng động khác vang lên trầm thấp.

Tiếng Trương Khải rơi xuống đất và tiếng Trình Ảnh phá cửa trùng nhau.

"Người đâu!" Trình Ảnh lao vào, phát hiện trong phòng chỉ còn lại một Phó Tư, cửa sổ mở toang, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng loạng choạng chạy trốn.

Túi đựng bánh ngọt hấp bị va đập mạnh vào tường.

Trình Ảnh từ trước đến giờ luôn ung dung thong thả, thành thạo điêu luyện, Phó Tư từ trước tới nay đều chưa từng gặp qua bộ dáng tức giận của Trình Ảnh như này.

Thấy Trình Ảnh tức giận như vậy khiến cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, dù biết anh nhiều năm như vậy, sự hiểu biết của cậu đối với Trình Ảnh vẫn rất ít.

Cậu kéo quần áo đã bị xé toạc ra khỏi ngực, vạt áo chỉ đủ che quần lót.

Phần gốc đùi bị véo đỏ, lộ ra trên bên ngoài một cách đáng thương.

Trình Ảnh nhìn lướt qua, cau mày xoay người.

Khóa cửa bị đạp hỏng, chiếc ghế duy nhất trong phòng bị lôi ra để chặn cửa.

Đứng khoanh tay đứng giữa phòng một hồi,Trình Ảnh vẫn phải nhìn Phó Tư.

Mặc dù không nói, nhưng Phó Tư hiểu được biểu cảm trong mắt anh: "Tại sao lại xảy ra chuyện này?"
Thấy cậu cúi đầu xuống, Trình Ảnh hắng giọng, "Ai làm, cậu có biết không?"
Phó Tư cuộn tròn úp mặt lên đầu gối, "Là đồng nghiệp."
Những vết bầm tím trên đầu gối và mắt cá chân của cậu đặc biệt chói mắt, Trình Ảnh nhìn đến mức nắm chặt nắm tay.

"Tên là gì?"

Phó Tư lấy tay che mắt, không nói gì.

"Nói."
Trình Ảnh đôi khi cũng tỏ ra cường thế.

Điều này khiến Phó Tư có chút khó chịu, nhưng đồng thời cậu cũng sẽ tận hưởng sự ngọt ngào kỳ lạ này.

"Quên đi Trình Ảnh...!Tôi không muốn gây phiền phức."
"Cậu nhìn trúng anh ta?" Trình Ảnh quay mặt cậu ra, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ bị sưng đỏ một nửa.

Phó Tư có chút khó chịu khi bị kéo, bị hỏi đến mức không thoải mái, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì?"
"Hắn thiếu chút nữa là cường bạo được cậu rồi, là do cậu muốn sao?"
Phó Tư gỡ tay anh ra, cảm thấy mình bị hiểu lầm to kinh khủng, "Đương nhiên là không! Anh đang nói cái gì vậy..."
"Cậu không gây chuyện, chuyện liền đến làm phiền cậu.

Sao nhiều năm như vậy mà cậu vẫn không chịu nhớ?" Trình Ảnh có vẻ hơi sốt ruột với những lần xuất hiện rắc rối không ngừng của cậu.

Khi còn nhỏ bị bắt nạt còn hiểu được, nhưng một người đan ông trưởng thành đến bản thân mình còn không bảo vệ được thì thật là khó hiểu.

Phó Tư chịu đựng rồi chịu đựng, cảm xúc vẫn là suy sụp, những giọt nước mắt ở trong hốc mắt như chực trào rơi ra, giọt nước mắt nhỏ liền nhanh chóng lăn xuống.

Sau khi nói thêm vài câu nghiêm túc, Trình Ảnh cuối cùng cũng giải tỏa được lửa giận trong lòng, anh cũng cảm thấy tâm trạng của mình có chút bất thường.


Cơn giận cuối cùng cũng được đè xuống, nhìn thấy mấy vết bầm tím của Phó Tư, trong huyết quản của anh có một thứ gì đó rung động.

Đôi khi anh không khỏi nghi ngờ rằng Phó Tư đang cố ý, cố tình yếu đuối và không nhanh nhẹn như vậy để khiến ngươi ta phải bảo vệ.

Khi anh đột ngột quay đầu lại, anh nhận ra rằng anh đã bị quấn chặt và đã bảo vệ cậu trong suốt mấy năm trung học cơ sở của mình.

Mặc dù là anh tự nguyện, nhưng anh vẫn cảm thấy những người có thể làm loại chuyện này không phải trúng tà thì chính là bị lừa gạt.

Nói tóm lại, Phó Tư không quá bình thường, những việc liên quan đến cậu cũng không bình thường.

Ánh mắt của anh không rời khỏi hai chân dài mịn màng và trơn bóng của Phó Tư, đặc biệt là vết đỏ ở gốc chân.

Anh cho rằng hốc mắt phát nóng của mình là do tức giận và buồn bực.

Phó Tư, sao tôi càng bảo vệ cậu, thì cậu lại càng dễ bị bắt nạt?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi