NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

Như lẽ thường, nói về nữ tử mình yêu mến với Chanh Âm, thoạt đầu, trong lòng An Thiếu Du vẫn còn có chút bất an, nhưng khi hắn nói xong, thấy Chanh Âm không tức giận, ngược lại còn cười nói một tiếng chúc mừng với hắn, nỗi lo lắng kia mới xem như an ổn hạ xuống.

Chẳng qua an tâm thì an tâm, nhưng theo sau đó một cỗ cảm giác mệt mỏi trống rỗng dâng lên lại làm hắn có chút khó xử…

Nhẹ lấy tay đè lại ngực, An Thiếu Du nhíu mày đứng lên — hắn đây là thế nào vậy?

Không phát hiện dị trạng của hắn, Chanh Âm tiếp tục mỉm cười hỏi: “Dự định khi nào đón dâu?”

“Còn chưa quyết định… Nhưng chắc là không lâu nữa đâu… Chắc là vậy…”

“Vậy sao, vậy thì tốt rồi… Mỗi năm lại được ôm một đứa con mập mạp, song hỷ lâm môn.” Giữa câu chữ ẩn hàm một chút ước ao, Chanh Âm si ngốc cười, “Ngươi quyết định sẽ thành thân ở đâu chưa?”

Vấn đề này An Thiếu Du chưa từng nghĩ tới, hôm nay nói đến, quả thật là một vấn đề lớn.

Nếu Chanh Âm là bị phụ thân mình bán đi, như vậy trong An phủ tại Cừ Dương thành ở Bình Châu này nhất định có không ít người biết được thân phận của Chanh Âm hoặc từng gặp gỡ y, có điều dựa theo suy nghĩ của bọn họ, khẳng định phản ứng sẽ không phải là đồng tình mà là cười nhạo, nếu cử hành hôn lễ ở đây vậy có nghĩa là bất công đối với Chanh Âm, nếu ở trong trấn nhỏ biên cảnh này…

Chờ đã, tại sao hắn lại nghĩ mấy cái này? Thành thân là An Thiếu Du hắn, cưới là Liễu Nhược Nhan kia, cùng với An Thừa Anh căn bản không có can hệ, lấy thân phận của y thậm chí có thể không cần tham gia cuộc hôn lễ này, vậy tại sao hắn phải thay y lo lắng nhiều như vậy? Có phải vì cảm thấy mình trước đây mắc nợ y quá nhiều, cảm thấy áy náy đúng không!?

Đúng, nhất định là như vậy!

Tự mình cho ra kết luận, An Thiếu Du hồi đáp: “Sẽ cử hành ở Bản gia.”

“Ừ.” Không có gì ngoài ý muốn, Chanh Âm gật đầu, “Vậy sau khi ngươi thành thân ta có thể dọn ra ngoài ở không?”

“Cái gì?” An Thiếu Du nghe vậy, ngạc nhiên không thôi.

Mà Chanh Âm thì lại cho là hắn nghe không rõ, vì vậy hảo tâm lặp lại một lần nữa: “Chờ ngươi thành thân xong ta có thể dọn ra ngoài ở không?”

“Ngươi dựa vào cái gì!?”

Không biết tại sao, An Thiếu Du vừa nghe y muốn đi, trong lòng liền không khắc chế được mà nổi cơn giận dữ, từ ngữ nói ra còn chưa qua bất luận suy xét gì, cứ thế phun ra.

“Ngươi cho là ngươi rời khỏi bên cạnh ta, còn có thể dựa vào cái gì để mà sống? Dựa vào thân thể của ngươi quay về như trước đây sao? Đừng có làm chuyện mất mặt xấu hổ như vậy nữa!”

“Ừm… Cái đó… không phải như ngươi nghĩ đâu…”

Khó có được Chanh Âm kiên nhẫn như vậy, không cùng hắn tranh cãi này nọ, dù sao cũng đã nghe quen lời nói độc địa của hắn rồi, y cũng không hy vọng xa vời mình có địa vị cao trọng gì trong lòng An Thiếu Du.

“Ta có một chỗ cho bản thân ở, sau này không cần bán thân nữa…”

“Không bán thân nữa!?” An Thiếu Du hiển nhiên không tin, “Ngươi nghĩ rằng khế ước bán thân trong tay ta là giả sao!?”

Nếu có thể, hắn cũng không muốn dùng khế ước bán thân để uy hiếp Chanh Âm, thế nhưng một khi nghĩ đến chuyện y muốn rời khỏi mình, chui vào vòng tay ôm ấp của nam nhân khác, hắn lại khó đè nén được cơn tức giận này!

Nghe hắn nói xong Chanh Âm rốt cuộc đã minh bạch, lời y nói ở trong tai An Thiếu Du hoàn toàn không có sức tin tưởng gì cả, cái này cũng coi như là báo ứng a?

“Ai… Quên đi, coi như ta chưa nói.” Nói nữa cũng vô ích.

Thẳng đến lúc Chanh Âm bỏ qua ý định của mình, sắc mặt An Thiếu Du mới có chút hòa hoãn, thanh âm cũng từ từ khôi phục lại vẻ thanh lãnh trước kia.

“Nói chung ngươi không được nghĩ đến chuyện rời đi nữa, An gia không có bết bát như ngươi nghĩ…”

Lời nói xạo này thật sự là quá lớn rồi!

Có điều Chanh Âm cũng không nhiều lời, dù sao y cũng đã có tính toán riêng cho mai sau rồi.



Sau đó An Thiếu Du bắt đầu công bố việc này, hành động cũng càng thêm rõ ràng.

Liễu Nhược Nhan kia vốn là theo phụ thân xuất môn nói chuyện làm ăn tiện thể cùng An Thiếu Du gặp mặt thân cận, hai gia đình thấy hai đứa nhỏ nói chuyện hợp ý cũng nhạc kiến kỳ thành*. Để thúc đẩy tình cảm giữa hai người bọn họ, phụ thân Liễu Nhược Nhan Liễu lão bản cũng thường xuyên để con gái ra ngoài cùng An Thiếu Du.

*Nhạc kiến kỳ thành: mong muốn thấy ai đó tiếp tục phát triển hoạc đạt được thành công.

Đương gia An gia An Thiếu Du chăm chỉ thông minh là điều mọi người đều biết, hơn nữa lại có bề ngoài tốt như vậy, Liễu Nhược Nhan đối với hắn tất nhiên là nhất kiến khuynh tâm*, vừa nghe nói hắn cũng thích mình thì kinh hỉ vô cùng**, mỗi ngày đều ăn mặc thật xinh đẹp tùy thời đợi An Thiếu Du đến.

*Nhất kiến khuynh tâm: vừa gặp đã yêu.

**Nguyên văn “hỉ bất thắng thu”.

Thế nhưng An Thiếu Du mang theo Liễu Nhược Nhan ra ngoài du ngoạn được vài lần thì cảm thấy có chút khác thường, không phải Liễu Nhược Nhan có vấn đề, mà là chính bản thân hắn.

Cứ cảm giác thiếu một chút gì đó… Một thứ trong cuộc sống… Tỷ như một loại cảm giác tự do tự tại.

Mà nói tới tự do tự tại, hắn thích nhất là cảm giác bên người Chanh Âm, vô luận trước đây hay hiện tại, chỉ có ở trước mặt y, An Thiếu Du mới có thể thoả thích được làm chính mình mà không bị bất kỳ ai chê trách.

Thế là có một ngày, hắn rốt cuộc lần đầu tiên mang theo Chanh Âm cùng đi đến chỗ hẹn với Liễu tiểu thư.

Liễu Nhược Nhan đối với vị khách nhân đột ngột này cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nhưng An Thiếu Du giới thiệu nói đây là bà con xa của hắn, trong nhà không còn người thân nào cho nên đến đây nương nhờ, lần này là muốn dẫn y ra ngoài làm quen thành trấn.

Liễu tiểu thư tin cái cớ này, cũng không phản đối nữa, tiếp tục cùng An Thiếu Du dạo chơi chung quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi