Lại qua thêm ít ngày, nhờ y thuật và sự trị liệu cẩn thận của Đại Bạch, tình trạng thân thể An Thiếu Du từ từ chuyển biến tốt đẹp, dư độc trong cơ thể cũng gần như bài trừ sạch sẽ, mà bởi vì có mục đích “muốn đi gặp Chanh Âm” này, An Thiếu Du cũng phối hợp nhiều hơn so với trước kia, có ý niệm tiếp tục sống sót, nhưng có lẽ là bởi vì giọng nói và khuôn mặt bị tổn thương, hắn vẫn trầm mặc ít nói như trước.
Trong khoảng thời gian hắn khỏi bệnh, Diệu Linh tựa hồ cũng bởi vì có chuyện riêng mà ly khai gian nhà Đại Bạch đang ở, tiếp đó cứ cách mấy ngày lại đến xem tình trạng An Thiếu Du.
An Thiếu Du ngoài mặt không nói ra, nhưng trong lòng cũng âm thầm đối với vị lão bản này của Chanh Âm tràn ngập tò mò, hắn nhìn thấy Diệu Linh lần này cùng với trước đây bất đồng, không phải lão bản Căng Uyên Lâu trang điểm sặc sỡ huênh hoang, hắn hiện tại một thân tử sắc TSm đơn giản, phía trên thêu kim tuyến cẩm lý (cá chép bằng kim tuyến), tao nhã đoan chính, khuôn mặt nhỏ nhắn từng dày đặc son phấn kia cũng khôi phục dung mạo nguyên bản, phượng mâu tinh mục (mắt phượng lấp lánh như sao), thanh tân tuấn dật, so với thời điểm làm lão bản tốt hơn nhiều.Đến tột cùng là nguyên nhân gì mà khiến cho một thiếu niên nhìn qua giống như còn chưa trải sự đời lựa chọn con đường này vậy chứ?
Thỉnh thoảng lên tiếng hỏi thăm Bạch đại phu, nhưng đáp án nhận được lại là lời cảnh cáo của đối phương —— không nên hỏi là không nên hỏi.
Nghi vấn cứ như vậy tích tụ, từ đó về sau An Thiếu Du cũng không có vượt qua phép tắc nữa.
Theo thời gian trôi qua, thân thể từng chút một chuyển biến tốt đẹp, lực chú ý của An Thiếu Du hoàn toàn chuyển qua việc đi gặp Chanh Âm, hắn biết rõ chỉ có Diệu Linh mới có thể làm cho hắn nhìn thấy được Chanh Âm, bởi vậy mỗi lần chỉ cần trông thấy hắn, An Thiếu Du đều sẽ lặng lẽ thăm dò, hy vọng có thể nhanh chóng gặp được Chanh Âm.
Một ngày, Diệu Linh lại đến thăm hỏi hắn, còn tiện đường mang đến hai vò Cửu Uấn Xuân Tửu cùng với một chút đồ nhắm, kêu bọn họ toàn bộ đều ngồi xuống bên cạnh bàn, Diệu Linh hoan hoan hỉ hỉ mời bọn họ ăn một bữa này.
Tái kiến Cửu Uấn Xuân Tửu, trong lòng An Thiếu Du ngũ vị tạp trần.
Dù sao An gia cũng là dòng họ của hắn, hắn hi vọng tửu nghiệp An gia đời đời tương truyền, sinh sôi không ngừng, nhưng nếu thật để tên gia hỏa gian xảo âm hiểm An Dịch Nhiên kia kế thừa gia nghiệp, hắn lại thập phần không cam lòng, sở dĩ khi đó vì để bảo vệ mình và Chanh Âm, hắn mới nói ra bí phương giả đã chuẩn bị từ trước, nếu An Dịch Nhiên thật sự lấy bí phương nhưỡng chế Cửu Uấn Xuân Tửu đó, vậy kết quả…
Diệu Linh không biết tâm tư của hắn, trước rót một ly cho hắn, tiếp đó tới Đại Bạch, cuối cùng mới là mình. Sau khi đem vò rượu đặt ở một bên, hắn cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc lắc rượu trong ly, rồi bắt đầu cảm khái.
“Rượu ngon, rượu ngon! Ai… Trước đây ta chỉ biết là Chanh Âm thích mùi vị của rượu này, lại chưa từng nghĩ đến thì ra y thích chính là người nhưỡng a…”
Đại Bạch lẳng lặng nghe, cũng không bình luận bất kỳ cái gì, tự mình uống hết rượu trong ly, sau đó cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.
An Thiếu Du nghe thấy lời Diệu Linh…, hắn im lặng không nói nhìn ly rượu, không động tay cũng không động thanh.
Bộ dáng kia của hắn, Diệu Linh thấy liền không thoải mái, nhưng hết lần này tới lần khác lại nhận ủy thác của người ta, không tiện nói thẳng, âm thầm bĩu môi, hắn nói sang chuyện khác, móc từ trong túi mình ra một cái mặt nạ ném tới trước mặt An Thiếu Du.
“Này, chuẩn bị cho ngươi… Ngươi đã không muốn lộ mặt sẹo ra trước mặt người khác, vậy thì mang theo đi!”
Má trái bị dầu sôi làm phỏng hầu như đã bị hủy hết, nửa bên khuôn mặt trở nên lồi lõm, trắng hồng đan xen, mí mắt trái dính liền với da cũng khó mở được, chỉ hơi lộ ra một khe hở nhỏ, làn da trên trán cũng bị phỏng, một khuôn mặt tuấn tú tốt đẹp như vậy hôm nay nhưng lại còn hoàn hảo thừa lại không tới một phần ba.
Mặt nạ Diệu Linh mang tới giống như đặc biệt thiết kế riêng cho hắn, vừa vặn che đi tất cả vết thương, chỉ để lộ ra bên ngoài phần từ má phải cho đến hàm dưới là hoàn hảo không hao tổn gì, Đại Bạch thấy vậy vẫn im hơi lặng tiếng như cũ, nhưng trong mắt Diệu Linh lại nhiều hơn vài phần sắc thái.
“Đa tạ… Diệu công tử.” An Thiếu Du chậm rãi nói.
Diệu Linh nghe quen giọng của hắn, cũng không bị hù dọa nữa, như mọi khi mà qua loa nói: “Không cần cảm ơn, ta xem ngươi có thể chạy có thể nhảy rồi, cũng đã gần sắp khôi phục, đợi sáng sớm ngày mai ta chuẩn bị chút ngân lượng cho ngươi mang theo, rồi lập tức đi tìm Chanh Âm đi!”
“… Ta…”
“Đừng có dài dòng với ta, việc này ngươi suy nghĩ đã lâu, đừng tưởng rằng ta không biết, nói nhiều thêm một câu ta liền khiến ngươi cả đời không thấy được y!”
“Nhưng…”
“Ta chỉ phụ trách cung cấp bạc và xe ngựa cho ngươi, về phần mấy cái khác ta đều mặc kệ.”
Lời này ý nghĩ đủ minh bạch rồi chứ!?
“Này…”
“Ngươi thật phiền phức, chịu một cái tổn thương đừng có liền cho rằng ngươi là người thảm nhất trên đời! Nói, rốt cuộc có đi hay là không!?”
“… Đi.”
“Rất tốt! Câm miệng! Ăn cơm!”
“…”
Sáng sớm hôm sau, Diệu Linh quả thực tuân thủ hứa hẹn, móc bạc ra, chuẩn bị tốt xe ngựa toàn bộ giao cho An Thiếu Du, mà An Thiếu Du mang theo mặt nạ, chọn một bộ y phục màu xám so với bình thường còn bình thường hơn mặc lên người, dáng dấp cùng với hắn trước kia trái ngược hoàn toàn.
Thấy An Thiếu Du như vậy, Diệu Linh không khỏi đem hắn cùng với đương gia An gia khí phách phấn chấn trước kia đặt chung một chỗ mà so sánh, thật đúng là một trời một vực!
“Bảo trọng, chiếu cố thật tốt Chanh Âm.” Diệu Linh trước khi đi dặn dò.
“Ừ.” Nhẹ đáp một tiếng, An Thiếu Du gật đầu, dắt dây cương đi về phương hướng Diệu Linh đã chỉ.
Nhìn xe ngựa rời đi, Đại Bạch một mực giữ yên lặng liếc xéo Diệu Linh một cái hỏi: “Chủ tử, ngươi có ý đồ gì?”
Diệu Linh lại là vẻ mặt tươi cười, “Ý đồ? Ta chỉ là muốn làm một lão bản tốt mà thôi…”
“Gạt người, là vì nghiện rượu trong thành rồi đi?”
“Ha ha ha… Trong thành cần nhân tài a!”